Chương 395:
Nếu so sánh quân đoàn một với liên quân thì đây không khác nào trò đùa, một đội quân chắp vá từ các quý tộc tố chất binh lính không đồng đều, mặc dù đã được trang bị súng ống đầy đủ nhưng lại khuyết thiếu huấn luyện phối hợp, khuyết thiếu kỷ luật thậm chí ngay cả chiến thuật tác chiến với v·ũ k·hí mới cũng không được huấn luyện thì làm sao có thể đem ra so sánh với một đội quân được huấn luyện theo tiêu chuẩn quân nhân hiện đại cơ chứ.
Còn chưa kể trong đội quân liên minh này rất nhiều binh lính thậm chí còn không có tới mười viên đạn trong người nữa. Không có cách mặc dù Long đã thả ra công nghệ những không phải ai cũng có tiền trang bị đầy đủ v·ũ k·hí cho q·uân đ·ội của bọn hắn, đặc biệt là các tiểu quý tộc mỗi viên đạn đều được tính toán rất cận thận, chi ly bọn hắn không có nhiều tiền như các đại quý tộc để có thể tiêu xài phung phí.
Kỳ thực nếu không phải liên quân chỉ chấp nhận q·uân đ·ội s·ử d·ụng s·úng bọn hắn cũng không chỉ có từng đấy lính. Các quý tộc cái gì không có nhưng người bọn hắn có rất nhiều, nếu bọn hắn muốn có thể dễ dàng kiếm ra một đống người, đương nhiên người thì có còn v·ũ k·hí có hay không thì lại là chuyện khác, thông thường những người này còn không có v·ũ k·hí bình thường thậm chí phải lấy gậy gộc quốc xẻng ra để làm v·ũ k·hí và đương nhiên chiến lực của những kẻ này không đâu vào đâu, bọn hắn thường được sử dụng như pháo hôi che phía trước hoặc dựa vào số lượng để áp chất lượng.
Nhưng thời đại đã khác rồi, pháo hôi như vậy đứng trước súng pháo đã không còn tác dụng nữa liên quân không muốn tốn lương thực cho lũ pháo hôi này vì thế quân số của liên quân cũng chỉ còn như bây giờ.
Nhưng cho dù tố chất của q·uân đ·ội liên minh các quý tộc bởi vì không có pháo hôi đã tăng lên một mảng lớn như vậy nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn không có chút lực phản kháng nào trước sức mạnh của quân đoàn một.
Một đội quân thua kém về mọi mặt lại không có bất kỳ sự chuẩn bị nào làm sao có thể ngăn được một đội quân đã sẵn sàng t·ấn c·ông.
Thời điểm quân đoàn một t·ấn c·ông, liên quân vẫn còn đang loay hoay tiếp nhận q·uân đ·ội của các tiểu quý tộc để thống nhất chỉ huy. Thậm chí bởi vì để bảo mật quân của các đại quý tộc cũng không được thông báo chuẩn bị chiến đấu, khi nghe tiếng pháo thậm chí rất nhiều binh lính còn đang nghỉ ngơi không thèm quan tâm. Phải cho tới khi đạn pháo nổ ngay bên cạnh bọn hắn mới vội vã cầm lấy v·ũ k·hí chạy ra khỏi lều của mình.
Mặc dù các đại quý tộc đã cố gắng kiểm soát q·uân đ·ội nhưng sự hỗn loạn đã lan tràn khắp toàn quân, đặc biệt là quân của các tiểu quý tộc bọn hắn bởi vì tín vật còn phải nghe lệnh từ một người không quen biết, trong khi chủ nhân nhà bọn hắn lại không biết đi đâu. Thử hỏi những binh lính này có thể yên tâm nghe lệnh hay không, thậm chí việc tiếp nhận q·uân đ·ội này còn chưa hoàn tất nữa, vẫn còn gần một nửa lực lượng của các tiểu quý tộc vẫn còn chờ lãnh chúa nhà mình trở về đâu.
Trong tình thế này đột nhiên quân đoàn một t·ấn c·ông. Đã vậy binh lính của quân đoàn một còn vừa đi vừa hét lớn gì mà.
Lãnh chúa của các ngươi bị lũ phản loạn bắt giữ ép bọn họ phải phối hợp với âm mưu phản loạn…
Vài câu như vậy thôi là đủ hiểu để tạo ra hỗn loạn trong nội bộ liên quân.
Mặc dù các tướng lĩnh đã cố gắng ổn định tình hình nhưng mọi nỗ lực của bọn hắn đều vô vọng liên quân trở nên hỗn loạn không có chút sức chống cự. Trước khi hoàng hôn buông xuống toàn bộ liên quân đã đầu hàng, gần như toàn bộ các tiểu quý tộc b·ị b·ắt giữ nhưng lại chỉ bắt giữ được hai phó thống lĩnh trong khi những người khác đã thành công chạy trốn.
Trong số những người chạy trốn có cả Trần Tuấn và Lâm Nhạc.
Trước khi hoàng hôn buông xuống Đỗ Phong Nam tận dụng thời gian này tiếp kiến đám quý tộc b·ị b·ắt, tất cả đều bị buộc chặt hai tay, người là siêu phàm giả còn bị dùng gông bằng thép khóa lại.
“Đỗ Phong Nam ngươi dám t·ấn c·ông chúng ta, ngươi không sợ bị trừng phạt sao?”
Còn chưa kịp để Đỗ Phong Nam lên tiếng, một phó thống lĩnh đã c·ướp lời trước chỉ trích Đỗ Phong Nam muốn lợi dụng chênh lệch thông tin giữa hai bên để áp chế hắn. Tên này còn không biết Đỗ Phong Nam đã nhận ra âm mưu của bọn hắn, hắn cứ ngỡ lần này là Đỗ Phong Nam phản công do bị t·ấn c·ông trước, chỉ cần đe dọa một chút liền có thể buộc hắn thả mình ra.
Đáng tiếc Đỗ Phong Nam không ăn bộ này của hắn.
“Không cần hy vọng xa vời, ta đã biết các ngươi âm mưu phản quốc chuyện này ta đã báo cho bệ hạ. Tin tưởng chẳng mấy chốc đại quân sẽ xuôi nam tiêu diệt đám phản loạn các ngươi.”
Nói rồi hắn nhìn về phía các tiểu quý tộc.
“Các vị ta biết các vị bị ép buộc tham gia vào âm mưu phản loạn của lũ người này. Ta là một người hiểu lý lẽ, mà bệ hạ cũng là một người hiểu lý lẽ, chỉ cần các vị nguyện trung thành phối hợp với vương quốc tiêu diệt phản loạn ta xin hứa sẽ giúp các vị thoát tội tru di.”
“Ha ha! Đỗ Phong Nam ngươi đang mơ tưởng hão huyền sao? Lần này Đế quốc cũng tham gia, cho dù tên bạo chúa kia có mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào chống lại Đế quốc. Nếu ngươi biết thời thế thì mau thả ta ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Thậm chí chờ tên bạo chúa kia bị Đế quốc tiêu diệt ta có thể giúp ngươi có một vị trí dưới tay quốc vương mới.”
Thấy âm mưu đã bị khám phá không thể sử dụng, tên này lại dùng Đế quốc làm con bài đe dọa. Theo hắn chỉ cần nghe tới chuyện này Đế quốc cũng nhúng tay vào Đỗ Phong Nam hẳn phải rất sợ hãi tìm đường ra cho mình, hắn có thể lợi dụng tâ lý này buộc Đỗ Phong Nam thả mình ra. Thậm chí là c·ướp lấy quyền chỉ huy của quân đoàn một cũng không phải không thể.
“Ý ngươi là bốn mươi nghìn quân Giao Châu cùng hải quân của bọn hắn và Đế quốc?”
Đỗ Phong Nam nở một nụ cười đểu hỏi.
Lần này cả hai tên phó thống lĩnh đều trợn tròn mắt, trong ánh mắt của hai người không che dấu được sự hoảng sợ.
“Các ngươi hẳn đang nghĩ tại sao ta biết chuyện này phải không?”
Đi tới trước mặt hai người Đỗ Phong Nam ngồi xuống hắn hứng thú nhìn hai người hỏi.
Không kịp để hai người lên tiếng Đỗ Phong Nam đã lên tiếng trước.
“Kỳ thực từ lúc các ngươi lên kế hoạch này bệ hạ đã biết rồi. Bệ hạ cùng Thánh quốc chính là đang chờ bọn hắn tới.”
Lời này nói ra không chỉ hai thống lĩnh ngay cả các tiểu quy tộc phía sau cũng không giữ được bình tĩnh, hiển nhiên tin tức này thực sự quá kinh khủng. Điều này có nghĩa âm mưu của Đế quốc gần như sẽ thất bại, hơn nữa còn khiến Đế quốc phải hứng chịu tổn thất không nhỏ.
“Các vị hay quyết định đi, ta không có nhiều thời gian đâu.”
Đỗ Phong Nam hướng về các tiểu quý tiếp tục thúc dục.
Kỳ thực làm gì có chuyện Thánh quốc sẽ tham gia lần này, Nam Tinh không hề tiết lộ kế hoạch của Đế quốc, lần này Long sẽ tự mình xử lý.
Sở dĩ Đỗ Phong Nam nói như vậy là để tăng lên lòng tin cho các tiểu quý tộc, kế hoạch lần này của Long là tiêu diệt các đại quý tộc của vương quốc không phải tiểu quý tộc. Chỉ cần tiêu diệt các đại quý tộc rồi lũ tiểu quý tộc này không cần thiết phải lo lắng có thể từ từ từng chút một ăn tươi nuốt sống bọn hắn. Hơn nữa giữ lại những tiểu quý tộc này cũng là một biện pháp trấn an tinh thần cho giới quý tộc trên toàn thế giới, Long hiện tại vẫn chưa sẵn sàng vạch mặt.
“Tướng quân ta là bị ép buộc! Ta không có ý định phản loạn, chỉ cần ngài tha cho ta. Ta cam đoan sẽ cùng ngài nỗ lực tiêu diệt phản loạn.”
Cuối cùng có người lên tiếng, có người dẫn đầu mọi thứ sau đó liền rất dễ dàng toàn bộ tiểu quý tộc đều tuyên bố thần phục.
“Tốt! Ta biết các vị là người bị hại, ta chắc chắn sẽ bẩm báo chuyện này lên bệ hạ tin tưởng bệ hạ sẽ khoan hồng cho các vị.”
Sáng hôm sau quân đoàn bốn vốn đang đóng giữ tại biên giới phía năm của lãnh địa hoàng gia lên đường xuôi nam phối hợp cùng quân đoàn một tiễu trừ phản loạn.