Chương 396: Khó khăn của Thái Nguyệt.
Nơi đóng quân của Thái Nguyệt cũng chỉ cách phòng tuyến hơn sáu mươi kilomet một chút, hơn nữa đây không phải là một doanh trại mà là một tòa thành nhỏ. Sau khi q·uân đ·ội liên quân rút lui người Thái Nguyệt đã lựa chọn nơi này làm nơi đóng quân tạm thời. Toàn bộ các công trình kiến trúc trong thành đều được sử dụng làm nơi đóng quân của sáu mươi nghìn quân Thái Nguyệt.
Còn người dân trong thành thì sao? Bọn họ đi đâu rồi?
Tại thời đại này những tòa thành bị công phá như vậy ngoại trừ những người trốn thoát từ trước những người ở lại còn có kết cục tốt được sao? Người không c·hết thì hẳn cũng đã b·ị b·ắt làm nô lệ. Đương nhiên đây là chỉ đàn ông đàn bà cùng đám trẻ con đã có thể lao động, còn người già và trẻ sơ sinh thật có lỗi bọn họ không có bất kỳ giá trị nào. Trẻ sơ sinh ít nhất vẫn còn chút cơ hội, chỉ cần cha mẹ bọn hắn nuôi được đám lính cũng không rảnh rỗi đi xử lý.
Hiện tại dinh thự của chủ nhân tòa thành này được đại tướng quân của Thái Nguyệt, Huyền Minh tạm thời trưng dụng làm nơi ở tạm thời.
“Ngươi nói cái gì?”
Trong nơi ở tạm thời của quân Thái Nguyệt âm thanh phẫn nộ của đại tướng quân vương quốc này vang vọng khắp phòng.
Cũng đúng thôi bất kỳ ai khi nghe tin tức đồng minh của mình tự ý hành động dẫn tới kế hoạch được bố trí tỉ mỉ bại lộ đều sẽ không nhịn được.
“Khốn kiếp, khốn kiếp lũ ngu đó! Lũ ngu! Ahhh!”
Huyền Minh không nhịn được phát tiết cơn phẫn nộ của mình.
Choang choang!
Trong phòng liên tục vang lên tiếng đồ vật đổ vỡ, hiển nhiên vị đại tướng quân này đang phát tiết phẫn nộ của mình.
Các hộ vệ canh gác bên ngoài cơ thể trở nên căng cứng không dám động đậy chỉ có thể đứng yên chờ đợi cơn phẫn nộ của đại tướng quân đi qua.
Gần ba mươi phút sau toàn bộ tướng lĩnh của Thái Nguyệt đều tập hợp tại phòng chỉ huy của quân Thái Nguyệt.
“Tướng quân bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Phó tướng sau khi nghe được tin tức liên quân quý tộc tự ý hành động dẫn tới toàn quân bị giệt tin tức trong lòng cũng trở nên lo lắng, nếu đối phương đã biết được kế hoạch của bọn hắn sợ rằng chuyện lần này sẽ rất khó giải quyết.
Lần này xâm lược bọn hắn chỉ điều động năm mươi nghìn quân đã ít hơn một nửa so với q·uân đ·ội của hoàng gia Nam Tinh, hơn nữa bọn hắn cũng hiểu sức mạnh của q·uân đ·ội nhà mình hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh của quân Nam Tinh.
Nếu không có liên quân quý tộc phối hợp thời điểm chiến đấu đột nhiên phản loạn thì bọn hắn có thể đột phá phòng ngự của quân đoàn một hay không cũng là một vấn đề.
Kỳ thực nếu là trước kia Thái Nguyệt hoàn toàn có thể tập hợp quân số gấp hai, thậm chí gấp ba lần thế này cho một cuộc xâm lược nhưng hiện tại đây đã là quân số tối đa bọn hắn có thể tập hợp được, bởi vì toàn quốc hiện này cũng chỉ có bảy mươi nghìn quân được trang bị v·ũ k·hí nóng. Hơn nữa Thái Nguyệt cũng chỉ có thể đảm bảo hậu cần cho từng đấy quân, khác với việc c·hiến t·ranh trong nước, áp lực hậu cần khi tiến hành một cuộc chiến bên ngoài lãnh thổ quốc gia là cực kỳ lớn. Để đảm bảo hậu cần cho đội quân này Thái Nguyệt đã phải điều động lên tới ba trăm nghìn dân phu, đây còn là bọn hắn lợi dụng đường hàng hải chở hàng hóa tới cảng gần nhất rồi mới dùng dân phu tiếp tục di chuyển, nếu là thuần túy sử dụng vận chuyển trên bộ con số này có lẽ sẽ gia tăng lên gấp đôi.
Không có cách áp lực hậu cần của súng pháo quá lớn, thời đại c·hiến t·ranh bằng v·ũ k·hí lạnh không thể so sánh. Đây là Thái Nguyệt còn đang sử dụng M1 loại súng bán tự động thôi đấy, nếu v·ũ k·hí chính của bọn hắn là súng tự động không biết bọn hắn sẽ lấy cái gì ra để vận chuyển số vật tư khổng lồ kia.
Chính vì thế q·uân đ·ội Thái Nguyệt buộc phải chiếm được vị trí phòng thủ của quân đoàn một, chỉ có chiếm được cảng bọn hắn mới có thể giảm áp lực hậu cần cho chính mình.
“Nếu đối phương đã biết được kế hoạch của chúng ta, hẳn bọn hắn cũng biết việc hạm đội hải quân đang chuẩn bị đổ bộ! Chúng ta nên báo cho bọn họ tăng cường cảnh giác đề phòng bị đối phương tập kích.”
Một tướng quân khác nói.
“Đúng vậy chúng ta nên cảnh báo cho hạm đội!”
Mặc dù mọi người ở đây không cho rằng việc biết được hạm đội liên minh tiến lên phía bắc thì Nam Tinh có thể làm được gì, phải biết hạm đội này đông gấp bốn lần hạm đội Nam Tinh. Nam Tinh muốn tìm viện quân cũng không kịp nữa, việc thông báo này chỉ là để giảm tổn thất cho hạm đội thôi.
“Ừm! Mau thông báo cho hạm đội tăng cường cảnh giác.”
Huyền Minh đồng ý, rồi hắn tiếp tục nói.
“Mặc dù vậy chúng ta cũng nên làm sao xử lý kẻ địch. Đồng minh của chúng ta đã không còn, muốn hành động theo kế hoạch ban đầu đã không được nữa.”
Rõ ràng hiện tại Thái Nguyệt phải một mình đối mặt với quân đoàn một. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là chờ quân Giao Châu đổ bộ tới lãnh thổ hoàng gia quấy phá buộc quân đoàn một phải từ bỏ phòng tuyến rút lui về, trong lúc đó quân Thái Nguyệt sẽ nhân cơ hội t·ấn c·ông hợp sức với quân liên minh quý tộc một lần tiêu diệt lực lượng này.
Nhưng ai ngờ được quân liên minh quý tộc bây giờ không còn, Huyền Minh không quá tin tưởng q·uân đ·ội của mình có thể ngăn chặn được đối phương.
Phải biết kẻ địch của bọn hắn là quân đoàn một của Nam Tinh, đội quân đầu tiên tác chiến với v·ũ k·hí nóng và hiện tại cũng là đội quân được trang bị đầy đủ nhất của Nam Tinh. Huyền Minh không tin vua của Nam Tinh lại ngu ngốc tới nỗi vứt hết con bài tẩy của mình cho người khác, chắc chắn hắn phải giữ lại những thứ tinh túy nhất cho mình. Huyền Minh tự hỏi liệu hắn có thể chiến thắng đội quân tinh nhuệ nhất của Nam Tinh hay không?
Những tướng quân khác nghe vậy hai mắt nhìn nhau.
“Hừ! Quân của chúng ta đông hơn, đại tướng quân không cần phải lo lắng. Ta còn cảm thấy may mắn khi khi đám vô dụng kia bị tiêu diệt, ít nhất bọn hắn sẽ không gây rắc rối cho chúng ta.”
Huyền Minh không tự tin không có nghĩa là những tướng lĩnh khác dưới quyền hắn không tự tin, vẫn có những người cho rằng quân số của bọn hắn đông hơn hiển nhiên có thể dễ dàng chiến thắng mới đúng.
Những người nghĩ như thế này thực ra không ít, đã chiếm tới hơn một nửa số tướng quân.
“Không thể nói như vậy. Các ngươi xem đội quân tinh nhuệ nhất của Nam Tinh là gì, đừng quên đây là đội quân đầu tiên s·ử d·ụng s·úng pháo để chiến đấu bọn hắn không chỉ quen thuộc với thứ v·ũ k·hí này. Nếu nói bọn hắn là đội quân s·ử d·ụng s·úng pháo mạnh nhất thế giới hiện tại cũng không ai phản đối đâu.”
Đương nhiên cũng có những người lo lắng về chênh lệch thực lực giữa binh lính hai bên.
“Cho dù mạnh như vậy thì sao? Quân số của chúng ta đông gấp ba lần bọn chúng ngươi dám nói chúng ta không thể đánh bại bọn chúng?”
Vẫn có người tin tưởng có thể sử dụng quân số để áp đảo đối phương.
“Hơn nữa chúng ta có thể làm gì, hay là các ngươi muốn thả bọn chúng đi. Đến lúc đó không chỉ chúng ta mà toàn bộ vương quốc sẽ gặp họa.”
Một vị tướng quân không kiên nhẫn nói, lời của hắn khiến mọi người đều im lặng. Hắn nói không sai nếu bọn họ thả quân đoàn một rời đi tới lúc đó quân viễn chinh của Giao Châu sẽ bị hai mặt giáp công. Gần như chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Một khi chuyện đó xảy ra đám tướng lĩnh đang ngồi ở đây đều phải gặp họa lớn, nhiệm vụ của bọn hắn rõ ràng là tiêu diệt quân đoàn một của đối phương nhưng lại để đội quân này lành lặn rút về phối hợp giáp công quân viên chính Giao Châu.
Tới lúc đó không chỉ Giao Châu, ngay cả Đế quốc cũng không bỏ qua cho bọn hắn.
“Ta không hỏi các ngươi là đánh hay không đánh mà ta đang hỏi nên đánh như thế nào?”
Lời này của Huyền Minh đã chấm dứt cuộc tranh cãi giữa hai bên, bây giờ việc của hai bên là làm sao để tiêu diệt quân đoàn một.