Chương 388: Bùng nổ.
“Bệ hạ đây là thư của Trần công tước.”
Linh Uyên trình bức thư được niêm phong bằng con dấu của Trần gia lên Long.
Đọc được nội dung trong thư Long không có chút biểu cảm nào nói.
“Lão già này cũng rất quỷ.”
Nói rồi hắn giao bức thư lại cho Linh Uyên nói.
“Giao cho bộ tham mưu.”
Nội dung trong thư cũng không có gì đặc biệt, Trần gia phát hiện Thái Nguyệt đang tập hợp q·uân đ·ội gần biên giới cho nên đã khẩn cấp tổ kiến quân phòng thủ, lão ta còn muốn q·uân đ·ội hoàng gia chi viện để đảm bảo có thể giữ vững biên giới.
Hiển nhiên lão già họ Trần kia cũng biết việc quân Thái Nguyệt tập hợp tại biên giới không thể dấu được Long nếu lão không có bất kỳ hành động nào mà mặc cho quân Thái Nguyệt tiến vào chắc chắn sẽ khiến Long nghi ngờ. Vì thế lão trình lên bức thư này một là để xóa tan mối nghi ngờ của Long, hai cũng là để dụ dỗ q·uân đ·ội hoàng gia tới lãnh địa của bọn hắn, tới lúc đó hai hướng giáp công cho dù q·uân đ·ội hoàng gia có mạnh tới mức nào cũng không chịu được.
Nếu đã biết ý đồ của đối phương, đương nhiên Long sẽ không mắc bẫy nhưng phải hành động như thế nào để đối phương không nghi ngờ tiếp tục kế hoạch của bọn hắn lại là một vấn đề. Rõ ràng quốc gia bị xâm lược hoàng gia cho dù thế nào cũng phải có nghĩa vụ chi viện cho các quý tộc biên giới, nếu không làm như vậy có nghĩa xảy ra vấn đề. Đây có thể xem như một cách để thăm giò Long, nhưng mục đích của lão già này có phải như vậy hay không thì chưa biết, có điều nếu không có một hành động cụ thể chắc chắn lão già kia sẽ nhận ra vấn đề.
Nửa ngày sau một bức thư được niêm phong bằng con dấu hoàng gia rời đi thành Kim Lăng hướng về phương Nam, một ngày sau đó một đoàn ngoại giao được vội vã tổ kiến lên đường xuất phát tới thủ đô của Thái Nguyệt. Cùng lúc đó quân đoàn bốn mới được xây dựng cũng được điều động về hướng Nam, nhưng tạm thời đóng giữ tại vùng cực nam của lãnh địa hoàng gia chưa có ý định tiến vào vùng phía nam của vương quốc.
Cùng lúc đó q·uân đ·ội do các quý tộc phương nam tổ kiến cũng đã tập trung tại các pháo đài biên giới phía nam, binh lính hai bên chỉ cách nhau vài kilomet dường như có thể bộc phát c·hiến t·ranh bất cứ lúc nào.
Trên thực tế v·a c·hạm giữa binh lính hai bên đã liên tục diễn ra, chỉ có điều nó vẫn chưa diễn biến thành một cuộc chiến thôi. Ít nhất tướng chỉ huy của hai bên vẫn chưa nhận được lệnh t·ấn c·ông.
Cũng vào thời điểm này một hạm đội vận tải lớn xuất hiện tại giao châu, bốn mươi nghìn binh lính giao châu lên tàu căng buồm về phía nam. Tin tức này khiến bộ tham mưu Nam Tinh bối rối, giống như q·uân đ·ội quân này không phải nhắm vào Nam Tinh mà là đi tiếp viện cho Đế quốc.
Có điều không vì thế mà hải quân Nam Tinh chủ quân, bọn họ vẫn tiếp tục mở rộng phạm vi tuần tra quanh vùng biển vương quốc.
Những ngày sau đó hai bên Nam Tinh cùng Thái Nguyệt liên tục xung đột với nhau tại biên giới.
Đoàn ngoại giao Nam Tinh đi tới Thái Nguyệt đương nhiên không phải đi du lịch, bọn họ tới để yêu cầu Thái Nguyệt rút quân khỏi biên giới hai nước. Long mặc dù biết đối phương muốn làm gì, nhưng muốn diễn cũng phải diễn cho tới việc thông qua ngoại giao khiển trách hành động của Thái Nguyệt là không thể thiếu.
Không những vậy Nam Tinh còn cử một đoàn ngoại giao tới Đế quốc, đề nghị Đế quốc đứng ra điều hòa mâu thuẫn giữa hai bên.
Sau khi biết tình huống căng thẳng diễn ra giữa hai vương quốc mặc dù Đế quốc đang lâm vào c·hiến t·ranh với Thánh quốc nhưng vẫn đồng ý đứng ra làm trung gian điều đình giữa hai vương quốc.
Chiến sự giữa Thánh quốc và Đế quốc hiện tại rất căng thẳng, sau khi kiểm soát hai phần ba lãnh thổ Cát quốc, Đế quốc đã chuyển từ thế t·ấn c·ông sang phòng thủ. Đế quốc muốn biến toàn bộ thành trì cùng pháo đài của Cát quốc trở thành một bãi bùn lầy nhằm tiêu hao dự trữ của Thánh quốc, giữ cuộc chiến này tránh xa lãnh thổ của Đế quốc.
Cùng lúc đó Đế quốc cũng đã phong tỏa tuyến đường hàng hải của Thánh quốc, toàn bộ thuyền buôn từ bờ đông lục địa đều bị chặn lại cho dù là thuyền buôn của tinh linh tộc cũng không được đi qua.
Thánh quốc mặc dù đã dự đoán sẵn sẽ phát sinh chuyện này nhưng không có cách nào, hải quân hai bên từ lúc xảy ra c·hiến t·ranh vẫn chưa chính thức có một trận đụng độ nào.
Cả hai bên đều biết cuộc đụng độ giữa hai hạm đội sẽ quyết định xu thế của c·hiến t·ranh, hai bên đều đang cực kỳ cận trọng tập hợp lực lượng mạnh nhất có thể.
Hải quân không phải lục quân, một khi gặp tổn thất nặng sẽ mất rất nhiều năm mới có thể hồi phục lại, trong khoảng thời gian đó quốc gia thua trận sẽ hoàn toàn đánh mất quyền làm chủ trên biển. Tới lúc đó đối phương có thể thoải mái rong ruổi trên vùng biển của minh, thậm chí cho quân đổ bộ phía sau đối phương cũng là điều bình thường. Huống chi hải quân Đế quốc cũng không cần phải t·ấn c·ông, bọn hắn là sân nhà tác chiến, có rất nhiều lợi thế.
Việc sử dụng các đoàn ngoại giao mặc dù biết không có hiệu quả là điều đã được dự đoán trước, cho dù Đế quốc có đồng ý làm trung gian hòa giải đi chăng nữa thì Long cũng không cho là thực sự nhưng hai bên đều phải biểu diễn một chút, dù sao đây mới là hành động thường thấy mỗi khi căng thẳng xảy ra. Long phải hành động một cách bình thường nhất có thể để đối phương không phán đoán ra được mục đích của hắn.
Cũng vào thời điểm đó công quốc Lát Va tuyên chiến với bá quốc nằm ở phía đông nam biên giới nước mình.
Là một quốc gia được hậu thuẫn trong bóng tối bởi Nam Tinh v·ũ k·hí cùng q·uân đ·ội của Lát Va có thể xem là có năng lực gần với q·uân đ·ội Nam Tinh nhất, từ v·ũ k·hí cho tới chiến thuật đều được xây dựng theo phong cách c·hiến t·ranh hiện đại.
Chính vì thế không mất tới ba ngày Lát Va đã thành công xuyên thủng biên giới của bá quốc, chỉ trong bảy ngày q·uân đ·ội của Lát Va đã tới dưới thủ đô của bá quốc toàn bộ q·uân đ·ội nước này đã bị Lát Va tiêu diệt chỉ còn lại hai nghìn quân phòng thủ.
Đương nhiên hai nghìn quân không có bất kỳ cơ hội phòng thủ nào, vì thế chỉ trong bảy ngày một bá quốc trên đảo Nam Dương đã bị tiêu diệt. Những quốc gia khác trên quần đảo Nam Dương lại không có bất kỳ phản ứng nào trước chuyện này, đây là chuyện rất kỳ lạ nhưng chỉ vài ngày sau đó toàn bộ đảo Nam Dương đã loạn lên.
Các quốc gia trên đảo lần lượt tuyên chiến với nhau hòng thâu tóm nhiều lãnh thổ nhất có thể, vì thế không ai có thời gian quan tâm tới Lát Va bởi vì bọn hắn cũng đang làm như vậy.
Đế quốc hiện tại cũng không có ý định can thiệp vào chuyện này bọn hắn đang phải bận bịu với Thánh quốc và chuẩn bị cho một cuộc xâm lược vào Nam Tinh.
Đối với Đế quốc đảo Nam Dương hiện tại vẫn không phải là mối đe dọa, chờ xử lý xong Nam Tinh bọn hắn vẫn có thể phân ra tinh lực đi dọn dẹp lũ không nghe lời tại Nam Dương.
Kỳ thực các quốc gia tại Nam Dương ai không muốn thống nhất hòn đảo này, nhưng suốt nhiều năm dưới sự áp chế của Đế quốc bọn hắn cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể làm được.
Nhưng khi Đế quốc đang vướng phải Thánh quốc đây cũng liền là cơ hội của bọn hắn, chỉ cần có thể thống nhất Nam Dương trước khi c·hiến t·ranh giữa hai siêu cường kết thúc liền có cơ hội.
Nhưng đối với Đế quốc cho dù Nam Dương có thống nhất trong thời gian ngắn cũng không phải mối đe dọa. Chỉ thống nhất bằng quân sự trong thời gian ngắn sẽ không đơn giản, nội bộ sẽ vô cùng bất ổn, Đế quốc chỉ cần hậu thuẫn cho những thế lực nội bộ này thì cái quốc gia thống nhất kia sẽ dễ dàng tan thành từng mảnh. Nếu không có một sức mạnh quân sự áp đảo thì đừng mong giữ được quốc gia. Đương nhiên trong mắt Đế quốc các nước tại Nam Dương không có
Vì thế đối với Đế quốc, Nam Tinh mới là ưu tiên hàng đầu lúc này..
Tháng tư cùng năm sau khi sứ giả của Đế quốc có mặt tại Thái Nguyệt cùng sứ giả Nam Tinh đàm phán thì đột nhiên Thái Nguyệt tuyên chiến xua quân đánh vào biên giới phía nam của Nam Tinh. Hành đông này dường như khiến phía Nam Tinh bất ngờ các pháo đài tại biên giới giống như một tờ giấy mỏng bị quân độ Thái Nguyệt xuyên thủng.