Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 387: Chuẩn bị.




Chương 387: Chuẩn bị.

Tỉnh Sóc Lâm sau năm năm nhập vào vương quốc đã có thay đổi rất lớn.

Bởi vì là mỏ dầu duy nhất của Nam tinh cho tới hiện nay vì thế tỉnh Sóc Lâm được tập trung đầu tư rất bài bản có thể nói ngoại trừ thành Vĩnh Đông cùng Kim Lăng và Thiết Sa thành tỉnh Sóc Lâm là nơi có hệ thống công nghiệp đầy đủ nhất.

Hầu hết đều là các ngành công nghiệp tại đây liên quan tới lọc và tinh luyện dầu, đương nhiên rồi mỏ dầu mà không tận dụng sao được. Mặc cho an ninh nơi này vẫn chưa hoàn toàn ổn định, dù sao vương quốc mới chỉ thống trị nơi này năm năm, dù Thái Nguyệt đã bị đuổi đi nhưng thế lực của các quý tộc cũ vẫn còn rất mạnh thi thoảng lại phát sinh b·ạo đ·ộng mặc dù rất nhiều chính sách trấn an đã được đưa ra nhưng khi chưa thể xử lý được đống thế lực giấu trong tối của các quý tộc Thái Nguyệt thì chưa thể an tâm được, dù sao dân thường luôn là những kẻ dễ bị kích động nhất. Cho dù là ở hiện đại được ăn học đàng hoàng nhưng vẫn có rất nhiều người bị thao túng thì nói gì tới một xã hội với hơn chín mươi phần trăm dân số mù chữ.

Cũng chính vì thế khiến Sóc Lâm là tỉnh duy nhất của vương quốc có một quân đoàn đóng giữ quân đoàn ba với hai mươi nghìn quân được điều động đóng giữ ở đây.

Hiện tại quân thường trực của vương quốc cũng chỉ có năm quân đoàn với một trăm nghìn quân Long đặc biệt điều một quân đoàn tới đây phòng thủ đã là cực kỳ coi trọng rồi. Đặc biệt còn là quân đoàn ba trong ba quân đoàn chủ lực nữa.

Kỳ thực nói năm quân đoàn chỉ để cho oai chứ thực ra ban đầu vương quốc cũng chỉ có ba quân đoàn, hai quân đoàn sau là được khẩn cấp xây dựng trong mấy tháng gần đây, còn đang tiến hành huấn luyện sức chiến đấu không thể so sánh với ba quân đoàn chủ lực.

Mặc dù biết c·hiến t·ranh sẽ xảy ra nhưng Long cũng chỉ tập trung sản xuất v·ũ k·hí cùng tích trữ hàng hóa cho c·hiến t·ranh chứ không hề mở rộng q·uân đ·ội.

Đây cũng là nỗi khổ của Long, mặc dù hắn có tiền nuôi quân nhưng vấn đề là vương quốc hiện tại đâu đâu cũng cần người, nhà máy cần người, công trình cần người, ruộng đồng cũng cần người bốn mươi nghìn người là một con số rất lớn với một quốc gia đang chạy đua với thời gian để phát triển cách mạng công nghiệp lấy đâu ra người cho q·uân đ·ội. Sáu mươi nghìn quân đã là một con số rất lớn đối với tình trạng thiếu nhân lực hiện tại của vương quốc rồi.

Để vương quốc có thể phát triển bình thường Long thậm chí còn tạm thời tử bỏ chế độ nghĩa vụ quân sự, cho nên tới bây giờ thêm hai quân đoàn nữa mới được vội vã tổ kiến để chuẩn bị cho c·hiến t·ranh.

Lý Vân hiện đang khảo sát công tác chuẩn bị chiến đấu của quân đoàn một, tin tức về các động thái quân sự của Thái Nguyệt đương nhiên phải được ưu tiên truyền tới cho quân đoàn ba đang đóng giữ tại biên giới phía nam vương quốc. Vì thế ngay sau khi Long nhận được tin tức Lý Vân cũng được lệnh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.



Trong kế hoạch của vương quốc vị trí của quân đoàn ba rất quan trọng. Nó giống như một cây kim cắm vào lãnh thổ của Thái Nguyệt vậy, với ba mặt giáp với Thái Nguyệt không có bất kỳ nơi hiểm yếu nào phòng ngự, một vị trí lý tưởng để trở thành điểm xuất phát cho q·uân đ·ội Nam Tinh phản công.

Nhưng trước đó Lý Vân phải đứng vững trước việc bị giáp công từ các quý tộc phía nam sau lưng, cùng với q·uân đ·ội Thái Nguyệt trước mặt.

Theo lẽ thường Long nên ra tay trước mới an toàn, nhưng hắn không làm như vậy. Mặc dù kế hoạch có hơi nguy hiểm nhưng hắn cần một lý do chính đáng để tiêu diệt quý tộc trong vương quốc, và cả lý do chính đáng để xua quân đánh Thái Nguyệt. Nếu ra tay trước hắn sẽ chỉ xử lý được quý tộc, còn việc đánh Thái Nguyệt thì không thể. Hơn nữa hắn cũng cần lý do để giải thích cho các quý tộc trên thế giới. Lũ này hiện rất n·hạy c·ảm với các hành động của hắn, nếu không có lý do chính đáng như vậy sợ rằng mặc cho ngăn cả từ Đế quốc hay Thánh quốc bọn chúng sẽ tụ tập lại hội đồng hắn cũng nên.

Còn tại sao Long muốn đánh Thái Nguyệt? Mở rộng lãnh thổ kỳ thực chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là cần làm như vậy để xử lý mâu thuẫn bên trong quốc gia.

Tiêu diệt quý tộc không phải chỉ dùng vũ lực là được, cho dù có bắt giữ hay g·iết c·hết bọn hắn thì ảnh hưởng và thế lực của các quý tộc đã cắm rễ rất sâu vào vương quốc, Long cũng không thể nào g·iết sạch tất cả những kẻ đó phải không.

Vì thế tốt nhất là nên vứt chúng lên chiến trường hướng những mâu thuẫn này ra bên ngoài. Đương nhiên không thể thiếu việc chia sẻ lợi ích cho các giai cấp mới được, chỉ có như vậy Long mới nhận được sự ủng hộ toàn tâm toàn ý từ giai cấp mới.

Cho nên sự tồn tại của Sóc Lâm rất quan trọng. Tiếp giáp với Sóc Lâm về phía nam đều là những vùng đất bằng phẳng không có địa hình hiểm trở che chắn. Có được nơi này q·uân đ·ội của Long sẽ không cần phải đi qua những con đường cũ nơi tồn tại vô số pháo đài được xây dựng để phòng thủ nữa, Nam Tinh hoàn toàn có thể từ Sóc Lâm tuy tiện chọn một hướng đánh vào Thái Nguyệt.

Nhưng để có thể làm được điều đó Lý Vân sẽ phải một mình phấn chiến chờ q·uân đ·ội hoàng gia dẹp loạn trong nước mới có thể cứu viện. Phía bộ tham mưu ước tính sẽ mất khoảng một tháng để dẹp loạn, vì thế Lý Vân cần phải phòng thủ trong thời gian này, nhưng để đảm bảo an toàn bộ tham mưu đã chuẩn bị đủ hậu cần trong ba tháng cho quân đoàn ba.

Quan sát những chiến hào cùng tường đất đang được xây dựng Lý Vân quay sang hỏi tham mưu bên cạnh.



“Tới đâu rồi?”

Tham mưu lấy ra một tấm bản đồ rồi chỉ lên một vị trí.

“Chúng ta còn khoảng năm trăm mét hào nữa là có thể hoàn tất toàn bộ công sự.”

Lý Vân quan sát bản đồ một lượt rồi đi về phía trước.

Nhảy xuống chiến hào đang đào dở Lý Vân quan sát xung quanh, các binh sĩ đang đào hào thấy hắn xuất hiện liền vội vã dừng tay lại hành lễ với hắn. Ra hiệu cho các binh sĩ tiếp tục công việc hắn đi tới trước chiến hào đưa mắt quan sát phía trước.

Nhận lấy khẩu AK từ cận vệ hắn làm ra tư thế ngắm bắn.

“Hào vẫn còn hơi nông.”

Trả lại súng cho cận vệ Lý Vân dặn dò, vừa rồi hắn có thử ngắm bắn, phát hiện ra hao vậy mà chỉ cao tới phần ngực, như vậy là để lộ quá nhiều.

Tiếp tục khảo sát xung quanh các chiến hào Lý Vân lại hỏi sang vấn đề khác.

“Thành Sóc Lâm thế nào rồi?”

“Chúng ta đã rút toàn bộ kho quân dụng gần thành Sóc Lâm thưa tướng quân, quân đồn trú cũng đang giảm dần chỉ để lại một đại đổi tại Sóc Lâm làm nhiệm vụ giữ trật tự, gia quyến của các nhân viên chính phủ cũng đã được di tản về vương quốc. Chỉ cần có lệnh bọn họ có thể ngay lập tức rút lui.”



Tham mưu lập tức trả lời.

Bởi vì tứ phía là địch hơn nữa ngay trong nội bộ của tỉnh vẫn còn rất nhiều chân rết của Thái Nguyệt nên Lý Vân cùng bộ tổng tham mưu cho rằng việc bảo vệ toàn cảnh Sóc Lâm là bất khả thi, vì thế sau khi đi đến thông nhất Lý Vân đã quyết định từ bỏ hai phần ba lãnh thổ tỉnh Sóc Lâm rút về xây dựng một pháo đài phòng thủ tách biệt không có dân cư. Nhiệm vụ của pháo đài này chính là che chắn cho tuyến đường sắt xuyên núi cùng tổ hợp công nghiệp dầu khí phía sau lưng. Muốn tiếp cận hai nơi này từ phía Thái Nguyệt thì bắt buộc phải đánh hạ được pháo đài, đương nhiên nếu đánh từ phía sau lưng thì các quý tộc phương nam hoàn toàn có thể kiểm soát tuyến đường sắt, có điều tổ hợp công nghiệp dầu khí thì cho dù bọn hắn cũng bắt buộc phải bước qua pháo đài.

Ưu tiên hàng đầu của Lý Vân chính là bảo vệ cho nơi này, cùng với việc ngăn chặn người Thái Nguyệt có thể chiếm được tuyến đường sắt. Còn lũ quý tộc không phải chuyện Lý Vân cần phải lo.

“Vậy còn động thái phía Thái Nguyệt, bọn hắn vẫn chưa tập hợp q·uân đ·ội?”

“Không có! Khu vực xung quanh Sóc Lâm không có dấu hiệu tập hợp q·uân đ·ội. ngược lại vùng biên giới phía đông lại đang rất nóng.”

Mặc dù q·uân đ·ội Thái Nguyệt có dấu hiệu tập hợp tại biên giới nhưng khu vực xung quanh Sóc Lâm lại rất im ắng, tựa như Thái Nguyệt không nhớ đây là đất của bọn hắn năm năm trước.

“Tướng quân nếu c·hiến t·ranh thật sự xảy ra không bằng chúng ta đánh ra ngoài cho Thái Nguyệt một kích trí mạng.”

Tham mưu không nhịn được nói, trong mắt hắn việc Thái Nguyệt không bố trí quân canh Sóc Lâm giống như là một sự khinh thường đối với hắn và quân đoàn ba vậy, vì thế hắn thật sự rất muốn cho Thái Nguyệt một bài học.

Nhưng Lý Vân lại đưa một ánh mắt sắc lạnh về phía hắn nói.

“Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ nơi này, ngươi chỉ cần nhớ như vậy là đủ.”

Tham mưu có ý nghĩ như vậy kỳ thực không sai, ít nhất nếu không có mối nguy tứ sau lưng thì đây là lựa chọn rất tuyệt vời, chỉ có điều hắn không biết các quý tộc lớn của phương nam đã phản bội vương quốc, nếu bọn hắn thực sự xua quân t·ấn c·ông Thái Nguyệt thì sợ rằng sẽ không còn đường quay lại.