Chương 389: Bố trí.
“Bệ hạ! Các quý tộc phương nam đang yêu cầu tiếp viện, hai pháo đài tại biên giới đã thất thủ.”
Văn Trung lên tiếng, sáng nay thư cầu cứu có chữ ký của toàn bộ quý tộc phương nam được mang tới, báo cáo chiến cuộc cho thấy q·uân đ·ội của các quý tộc không thể ngăn chặn được bước tiến của quân Thái Nguyệt đang bị buộc phải lui lại.
Nghe thấy báo cáo của Văn Trung, Long nhìn sang vị trí của Phùng Cương người cũng đang là lãnh đạo của bộ nội an lúc này.
Thấy Long nhìn về hướng này Phùng Cương cũng biết mình phải nói gì.
“Gián điệp báo về tổn thất của phía quý tộc không lớn, bọn hắn đang báo cáo láo chiến cuộc.”
“Lũ người này! Bọn hắn muốn ép chúng ta chi viện.”
Ngồi bên cạnh Đỗ Phong Nam lên tiếng, hiển nhiên chỉ cần biết mục đích cuối cùng của đám quý tộc này là gì liền sẽ phân tích ra được âm mưu của bọn hắn.
Vấn đề là nếu không chi viện đám quý tộc này có thể viện rất nhiều lý do để thả kẻ địch vào, thậm chí nếu ác hơn bọn hắn hoàn toàn có thể viện lý do hoàng gia bỏ rơi bọn hắn rồi làm phản, có Đế quốc hậu thuẫn cái lý do này là quá đủ để bọn hắn phản.
Đương nhiên Long cũng không quá tin tưởng đám người này sẽ phản, nếu là Long hắn sẽ tìm mọi cách dụ q·uân đ·ội hoàng gia tới rồi tiêu diệt làm suy yếu lực lượng hoàng gia rồi mới phản. Làm như vậy hiển nhiên sẽ gia tăng khả năng chiến thắng cho quân phản loạn.
“Trong năm năm qua mặc dù chúng ta rất cố gắng nhưng chúng ta vẫn không có bất kỳ điểm tựa nào trong khu vực. Một khi q·uân đ·ội của chúng tiến vào nơi đó toàn bộ hậu cần phải được cung cấp từ lãnh địa hoàng gia.”
Văn Trung trình bày rất rõ ràng sự nguy hiểm nếu điều quân tới khu vực biên giới, quân tiếp viện sẽ không có bất kỳ nơi nào để phòng thủ mà sẽ bị buộc phải chiến đấu tại dã ngoại, chỉ cần q·uân đ·ội quý tộc cắt đứt hậu cần quân tiếp viện như vậy thì nguy cơ toàn quân bị diệt cũng không phải chuyện đùa.
Quan sát bản đồ phía nam vương quốc Long chỉ vào một vị trí nói.
“Nếu chúng ta đi dọc theo bờ biển thì sao. Chúng ta có thể lấy nơi này làm điểm tựa, hải quân sẽ chi viện từ phía sau đảm bảo hậu cần cho toàn quân.”
Long chỉ vào vị trí của một cảng biển nhỏ ở phía nam lên tiếng. Mặc dù cảng khá nhỏ nhưng nó cũng đủ cung cấp hậu cần cho quân đoàn một, chỉ cần tựa lưng vào biển phòng thủ quân đoàn một hoàn toàn có thể ngăn chặn đối phương giáp công.
“Cách này không tệ. Chỉ cần hải quân có thể đảm bảo được an toàn sau lưng cùng hậu cần chúng ta liền không cần lo ngại.”
Quan sát vị trí Long chỉ vào những người khác trong phòng cũng lần lượt đồng ý với đề nghị này.
Long thấy vậy liền nói.
“Nếu không ai phản đối như vậy bộ tham mưu nhanh chóng hoàn thành kế họach tác chiến. Chúng ta không kéo dài được lâu hơn nữa đâu.”
Nói rồi Long nhìn về phía Chu Huy.
“Lần này nhiệm vụ của hải quân rất quan trọng!”
“Bệ hạ yên tâm thần chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Chu Huy đứng nghiêm chào.”
Hai ngày sau lại tin tức xấu truyền tới quân Thái Nguyệt tiếp tục thế như chẻ tre đột phá tuyến phòng ngự của quân liên minh các quý tộc tỉnh An Xương đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, các quý tộc tiệp tục thúc dục viện quân.
Một ngày sau quân đoàn một chính thức lên đường tiếp viện cho phương nam, bởi vì khu vực này không được xây dựng đường sắt nên quân đoàn một lựa chọn đường biển cập cảng thuộc lãnh địa của bá tước Tiêu Hoài tại phương nam.
Lãnh địa của vị bá tước này khá đặc biệt khi nằm trên đường tiến lên phía bắc bắt buộc phải đi qua của quân Thái Nguyệt. Vì thế quân đoàn một quyết định xây dựng phòng tuyến tại đây ngăn chặn bước tiến của người Thái Nguyệt.
Bởi vì vận chuyển bằng đường biển nên toàn bộ hai mươi nghìn quân của quân đoàn một chỉ mất hai ngày để vận chuyện.
Cũng vào thời điểm này bá tước Tiều Hoài đang tiếp đón những vị khách đặc biệt, có điều vị bá tước này lại không mấy vui vẻ với những vị khách không mời.
Ngồi trên chiếc ghế yêu quý của mình Tiêu Hoài không cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí trong ánh mắt ông ta còn không thể che dấu được hoang mang cùng sợ hãi.
Ngồi đối mặt với ông ta là một người đàn ông trung niên tầm trên dưới ba lăm làn da hắn ta hơi ngăm đen nhưng ánh mắt lại vô cùng tự tin sắc bén.
“Bá tước đại nhân xin ngài hãy đưa ra quyết định, chúng ta không có nhiều thời gian để đốt. Con trai của ngài vẫn đang gặp nguy hiểm.”
Người đàn ông lên tiếng thúc dục Tiêu Hoài cho hắn một câu trả lời.
Tiêu Hoài không trả lời đôi bàn tay ông ta nắm chặt, đùi liên tục rung nếu là người quen biết với Tiêu Hoài nhiều năm liền có thể nhận ra vị bá tước này đang vô cùng rối rắm.
Thực ra không chỉ rối rắm mà còn sợ hãi nữa bởi vì tin tức người trước mặt vừa nói cho ông ta khiến vị bá tước này trở nên như hiện tại.
Kỳ thực tin tức này rất đơn giản thôi, các quý tộc phương nam đang âm mưu phản loạn với người Thái Nguyệt và yêu cầu Tiêu Hoài phối hợp để q·uân đ·ội có thể xây dựng căn cứ phòng thủ chống lại quân phản loạn.
Đừng nghĩ tất cả quý tộc đều biết chuyện phản loạn này, càng nhiều người biết càng dễ bị lộ vì thế kế hoạch này chỉ lưu truyền trong nội bộ các quý tộc cự đầu. Tiêu Hoài không phải một cự đầu vì thế ông ta không có tư cách biết về kế hoạch, thông thường chờ tới thời điểm thích hợp các quý tộc cự đầu sẽ buộc các quý tộc nhỏ hơn phải chọn phe. Tới lúc đó sợ rằng các quý tộc nhỏ hơn đã không còn nhiều lựa chọn nữa, chỉ có thể đi theo những kẻ này uống cơm thừa canh cặn.
Còn về người đàn ông trung niên, hắn là người của bộ nội an tới đây với mục đích thuyết phục vị bá tước tội nghiệp này phải đứng về phía hoàng gia.
Đương nhiên khi người này đã có mặt ở đây rồi thì Tiêu Hoài đã không còn nhiều lựa chọn nữa, lãnh địa ông ta đã tràn đầy q·uân đ·ội hoàng gia trong khi q·uân đ·ội của ông ta đã được con trai dẫn dắt đi hội quân với q·uân đ·ội của các quý tộc. Mà cho dù q·uân đ·ội của ông ta có ở đây thì chỉ hơn một nghìn quân đó có thể làm gì trước sức mạnh áp đảo của quân đoàn một.
Quân đoàn một cần sự phối hợp của ông ta chẳng qua để tránh rắc rối trong lãnh địa thôi, có lãnh chúa trợ giúp nơi này sẽ trở nên ổn định hơn đỡ mất thêm công sức duy trì trị an trong khu vực.
“Ta sẽ nỗ lực hết sức phối hợp với các vị chống lại lũ phản loạn.”
Tiêu Hoài đương nhiên không còn lựa chọn nào khác, nếu bây giờ từ chối lời đề nghị có thể gia đình ông ta vẫn an toàn nhưng chắc chắn bị giam lỏng là điều không thể tránh khỏi. Tới lúc đó cho dù q·uân đ·ội hoàng gia có thua hay thắng thì gia đình ông ta cũng sẽ không có kết cục tốt, chi bằng lựa chọn đứng về phe quốc vương và cầu nguyện quốc vương chiến thắng, như vậy gia đình của ông ta không những không gặp họa mà còn trở thành đại công thần. Nói không chừng còn có cơ hội trở thành công tước cũng nên, dù sao nếu quốc vương chiến thắng chắc chắn sẽ có rất nhiều đất đai vô chủ ban cho lão thêm một chút đất hẳn là điều dễ hiểu.
Đáng tiếc Tiêu Hoài không biết rằng nếu hoàng gia chiến thắng trong cuộc chiến quý tộc còn tồn tại trên quốc gia này có lẽ cùng là một điều may mắn.
Một ngày sau đó quân liên minh giữa các quý tộc cũng tới nơi, bọn hắn được phân công đóng giữ cánh phải của quân đoàn một trong khi quân đoàn một sẽ giữ trung tâm cùng cánh trái ngăn cách hoàn toàn liên quân quý tộc với cảng biển đảm bảo hậu phương cho quân đoàn một.
Chiều hôm đó các tướng lĩnh quý tộc được mời tới thảo luận chiến sự tại doanh trại của Đỗ Phong Nam. Mặc dù biết đối phương phản mình nhưng trước đó vẫn phải thể hiện tốt cho đám người này thấy phong độ của hoàng gia.