Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 386: Chạm mặt.




Chương 386: Chạm mặt.

Gián điệp của tình báo chiến lược sau khi nhận được tin này liền khẩn cấp lên tàu trở về Nam Tinh.

Bởi vì Cát quốc và Hỏa quốc cách Nam Tinh tới nửa cái lục địa điện báo lại chỉ trải quanh Nam Tinh khiến phải hơn một tháng sau khi gián điệp tới cảng Bách Phương dùng điện báo của hải quân gửi tin tức về Kim Lăng.

“Động tĩnh của các quý tộc thế nào?”

Long không quá quan tâm tới tình hình c·hiến t·ranh giữa hai bên siêu cường hắn lại hỏi chuyện của các quý tộc trong nước.

“Vẫn chưa có động tĩnh thưa bệ hạ. Hẳn là bọn họ vẫn chưa nhận được tin tức.”

“Như vậy phía Thái Nguyệt cùng Giao Châu thế nào? Quân đội bọn hắn có động tĩnh gì?”

Ngoài Nam Tinh ra thì Thái Nguyệt cùng Giao Châu là hai quốc gia nằm tại bờ đông lục địa cũng là minh hữu của Đế quốc.

“Thái Nguyệt đang tăng quân lên biên giới phía bắc, hiện tại đã có hơn ba mươi nghìn quân tập hợp xung quanh khu vực. Phía giao châu gián điệp cũng phát hiện có ít nhất bốn mươi nghìn quân tập hợp tại hai cảng biển lớn nhất của nước này, bọn hắn cũng đang tiến hành trưng dụng các thuyền vận tải.”

Cồ Lâm Biên trả lời, hắn cũng biết c·hiến t·ranh giữa Đế quốc và Thánh quốc tạm thời không ảnh hưởng tới Nam Tinh, thứ cần quan tâm lúc này là động tĩnh của giới quý tộc trong nước và động tĩnh của các quốc gia bờ đông đại lục.

Bởi vì theo tình báo nhận được những quốc gia này mới là chủ lực t·ấn c·ông Nam Tinh không phải Đế quốc, cho nên theo dõi động tĩnh của những quốc gia này mới là ưu tiên hàng đầu.

Phía Thái Nguyệt thì không phải nói, bọn hắn hẳn sẽ từ nam đánh lên, dù sao nơi này có quý tộc hỗ trợ rất dễ có thể đánh vào nội địa Nam Tinh.

Còn phía Giao Châu bọn hắn không có chung biên giới với Nam Tinh, nếu mượn đường Thái Nguyệt lại có thể khiến Nam Tinh sớm phát hiện có đề phòng lúc đó được không bằng mất cho nên bọn hắn lựa chọn sử dụng hải vận muốn đổ bộ lên bờ biển Nam Tinh.

Nhưng vấn đề chính là năng lực vận chuyển của Giao Châu không thể một lúc vận tới hơn bốn mươi nghìn quân vì thế báo cáo của Cồ Lâm Biên khiến Long không khỏi nhíu mày.

“Cho dù có trưng dụng toàn bộ tàu của Giao Châu cũng không thể một lúc vận chuyện toàn bộ bốn mươi nghìn quân phải không?”

Long hỏi, hắn không quá hiểu biết về năng lực của Giao Châu nhưng hắn tự tin muốn vận chuyển bốn mươi nghìn quân nếu chỉ với năng lực của Giao Châu chắc chắn là bất khả thi.



“Cái này thần cũng không quá rõ ràng!”

Cồ Lâm Biên trả lời.

“Linh Uyên! Ngươi giao tin tức này cho các thành viên nội các nói cho bọn họ bắt đầu chuẩn bị đi. Còn nữa tập hợp toàn bộ tướng lính tới bộ tham mưu, ta muốn mở họp.”



Long không chỉ tham gia cuộc họp với bộ tham mưu, sau đó hắn còn phải mở họp nội các để bắt đầu đưa vương quốc tiến vào trạng thái sẵn sàng c·hiến t·ranh bất kỳ lúc nào. Vốn dĩ chuyển này đã bắt đầu xử lý từ một năm trước, hiện tại chỉ đang hoàn thành những bước cuối cùng nhưng cũng là một công việc cực kỳ tốn thời gian.

Cho tới khi kết thúc mặt trời đã dần xuống núi, ngắm nhìn mặt trời đang dần biến mất dưới đường chân trời Long nhìn hầu gái cùng hộ vệ của mình nói.

“Chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”

Linh Uyên nghe vậy giật mình

“Bệ hạ, đầu bếp đã chuẩn bị bữa tối!”

Long khoát tay không kiên nhẫn nói.

“Vậy thì để bọn họ tự ăn đi, chỉ một mình ta cũng không có bao nhiêu đồ ăn.”

Long cũng không phải mấy ông vua cổ đại mỗi lần ăn cơm lại có cả trăm món, vì thế số đồ ăn đó kỳ thực cũng không quá lãng phí, có chăng hơi tốn tiền một chút thôi.

Chuyện này cứ thế định xuống, Tiền Phong ở một bên cũng không có phản đối, dù sao đây cũng không phải lần đầu bệ hạ làm như vậy.

Mặc dù trời đã tối nhưng thành Kim Lăng vẫn rất nhộn nhịp, các cửa hàng đều thay nhau đốt lên ngọn nến phục vụ khách khứa, đường đi mặc dù khá tối nhưng ánh nến từ các cửa hàng hai bên đường vẫn giúp người đi đường có thể nhìn rõ xung quanh. Thi thoảng cũng có những ánh sáng rất ổn định phát ra không chập chờn như ánh nên, đó chính là đèn điện.

Hiện tại mặc dù đèn điện đã dần phổ biến nhưng bởi vì nhiều lý do khiến thứ này mặc dù tiện lợi nhưng vẫn chưa thể phổ cập vào cuộc sống hàng ngày của mọi người. Một trong những lý do lớn nhất chính là thiếu điện, mặc dù toàn bộ vương quốc đã xây dựng tới mười chín nhà máy nhiệt điện nhưng vẫn không đủ điện, tất cả đều tập trung cung cấp cho các nhà máy và xí nghiệp, cho nên lượng điện cung cấp cho dân sinh rất hạn chế. Cũng chính vì thế giá điện cung cấp dân sinh rất đắt đỏ, chỉ có những người khá giả mới mua nổi. Còn với những người giàu có bọn hắn sẽ lựa chọn ngọc ma pháp chứ không phải đèn điện

Nhưng ngược lại để kích thích công nghiệp phát triển giá điện cung cấp cho công nghiệp lại không cao, thậm chí nếu mua càng nhiều điện thì giá cả lại càng thấp.



Mặc dù quốc gia đã rất cố gắng nhưng nguồn lực có hạn khiến việc gia tăng sản lượng điện vẫn không đáp ứng được nhu cầu khổng lồ của Nam Tinh. Cũng vì chuyện này mà trong nội bộ đã tranh cãi rất nhiều về chuyện có nên để tư nhân tham gia vào ngành này hay không.

Có người cho rằng năng lượng là ngành quan trọng với vương quốc phải bị chính phủ nắm trong tay mới đảm bảo an ninh năng lượng cho quốc gia, phản đối tư nhân tham gia vào.

Nhưng cũng có người cho rằng vương quốc đang trên đường phát triển mạnh, một mình chính phủ không có đủ nguồn lực đáp ứng nhu cầu điện ngày càng tăng như hiện nay, cần có sự chia sẻ từ phía tư nhân mới có thể giúp vương quốc nhanh chóng gia tăng sản lượng điện.

Cuối cùng sau một thời gian tranh cãi quyết định mở rộng cánh cửa ngành năng lượng cho tư nhân, quốc gia không còn độc quyền ngành năng lượng nữa, ngược lại quốc gia sẽ nắm độc quyền việc truyền tải năng lượng.

Mặc dù vậy nhưng hiện tại cũng chỉ mới có bốn nhà máy điện tư nhân được xây dựng, vốn đầu tư ban đầu quá lớn khiến rất nhiều thương nhân lo ngại khả năng thu hồi vốn, còn chưa kể phải trực tiếp cạnh tranh với các nhà máy điện quốc gia, trong khi khách hàng duy nhất lại chính là quốc gia nữa. Nhiều người cảm thấy cạnh tranh như thế này rất nguy hiểm nên rất nhiều người ngại bước chân vào ngành.

Cũng chỉ có Hoa Nguyệt Ánh cùng một vài thương đoàn khác đi theo Long từ lâu mới chấp nhận rủi ro này.

Nhưng hiển nhiên chút điện đó không đáng là bao với nhu cầu hiện tại. Đặc biệt khi hệ thống điện vương quốc hiện tại là một hệ thống điện cục bộ không có kết nối với nhau. Không có cách muốn xây dựng đường dây truyền tải điện khắp cả nước là điều rất khó, không nói đến chi phí chỉ riêng nguồn lực dành cho dự án này Nam Tinh hiện tại không lấy ra nổi. Chính vì thế hầu hết các nhà máy điện hiện tại đều tập trung gần các khu kinh tế lớn, trong khi các vùng khác ngay cả điện là gì sợ rằng nhiều người cũng không biết.

Long lựa chọn một quán ven đường, nhà hàng này rất đông đúc giống như bao quán ăn bình dân khác tại đây rất ồn áo.

Thấy Long tiến vào chủ quán dường như đã quen biết với hắn từ lâu bèn lên tiếng hỏi.

“Ây dô lão Tần lâu rồi không thấy, tưởng ngươi giàu rồi không thèm tới nơi nghèo hèn này nữa.”

Những lời nói rất vô lễ với một vị vua, và chắc chắn sau lưng Long không còn ai ngoại trừ Linh Uyên và Tiền Phong.

“Ha ha! Ông chủ Nhậm gần đây ta nhiều việc quá. Nay nhớ món thịt bò xào của lão nên ta mới phải tới đây.”

Long lại không thể hiện sự giận giữ nào với những lời này ngược lại hắn còn vui vẻ trò chuyện với chủ quán ăn. Tiền Phong cùng Linh Uyên theo sau cũng không thể hiện bất kỳ thái độ nào, thậm chí bọn họ còn cười với ông chủ Nhậm, như người quen cũ.

Cũng không có gì đặc biệt mấy năm qua Long không ít lần tới nơi này ăn uống vì thế hắn chính là khách quen của nơi này.



“Vẫn những món cũ?”

Ông chủ Nhâm hỏi.

“Món cũ!”

Long liền gật đầu.

“Mà này ông chủ khách quen lâu mới trở lại có được khuyến mãi không vậy?”

Long đùa cợt hỏi.

Ông chủ nhậm nghe vậy liền cười nói, khuyến mãi cho ngươi một đĩa lạc rang.

“Lão già ngươi cũng quá keo kiệt.”

Long nói rồi lựa chọn một vị trí gần góc quán. Nhưng trước khi ngồi xuống khóe mắt Long lại liếc nhìn nhìn ba người ngồi sau bên cạnh, ngay cả Tiền Phong cũng trở nên cạnh giác liếc nhìn người đàn ông duy nhất trong ba người.

Ngay bên Vân Ngọc đang dùng cơm cùng người hầu, nàng cùng hộ vệ đều cảm nhận được mối đe dọa từ hai người trước mặt vì thế cũng đưa ánh mắt về phía Long cùng Tiền Phong.

Ánh mắt của bốn người v·a c·hạm với nhau, bên trong đều chứa đầy sự cảnh giác. Nhưng cuối cùng Long hướng về phía hai người nở một nụ cười gật đầu xem như chào hỏi.

Thấy vậy cả Vân Ngọc cùng hộ vệ cũng nở một nụ cười đáp lễ, không khí căng thẳng giữa hai bên với đi phần nào.

Vốn dĩ Long muốn ngồi quay lưng với bàn của ba người Vân Ngọc, nhưng hiển nhiên đưa lưng cho hai siêu phàm giả không rõ thân phận là một điều rất nguy hiểm đặc biệt với thân phận của Long, vì thế hắn cùng Tiền Phong lựa chọn ngồi ngang giúp hai người có thể giữ thân ảnh của ba người Vân Ngọc trong tầm mắt.

Có điều lúc này lại khiến Vân Ngọc khó xử, bởi vì hộ vệ của nàng đưa lưng về phía Long, đây là một điều rất tối kỵ. Vì thế cả ba đã ăn rất nhanh sau đó đứng dậy rời đi khi đồ ăn phía Long vẫn chưa đưa lên.

“Công tử hai người kia rất nguy hiểm.”

Tiến Phong nhìn theo ba bóng lưng rời khỏi quan ăn nói.

Long nghe vậy nhún vai không cho là đúng.

“Hiện tại cao cấp siêu phàm giả trong thành Kim Lăng không ít. Ngươi định gặp mỗi người đều dán nhãn nguy hiểm sao?”

Nói như vậy nhưng Long vẫn rất cảnh giác nhìn theo bóng lưng của ba người.