Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 385: Chiến tranh.




Chương 385: Chiến tranh.

Doãn Thạch là một điện báo viên của q·uân đ·ội, đây là một công việc đặc biệt bởi vì điện báo vẫn chưa phổ cập ở thế giới này, thậm chí ngay cả Nam Tinh cũng chưa phổ biến. Sở dĩ như vậy bởi vì nguồn vốn đâu tư ban đầu của điện báo rất lớn, chỉ riêng việc xây dựng đường dây cũng tiêu phí không ít tài nguyên, với những thương nhân mới chỉ nếm được một chút ngon ngọt từ cách mạng công nghiệp bảo họ bỏ tiền ra để xây dựng một dự án lớn như vậy lại không thể trong thời gian ngắn mang lại lợi nhuận là điều không khả thi. Nhưng vô tuyến lại rất quan trọng, không thể không xây dựng.



Cuối cùng Long phải bỏ tiền túi ra phối hợp với q·uân đ·ội tu sửa một hệ thống vô tuyến dọc theo hệ thống lưới điện toàn quốc. Làm như vậy Long có thể dễ dàng kiểm soát vương quốc nhanh chóng nhận được tin tức khẩn cấp bất kỳ lúc nào, cũng có thể cho vương quốc thuê để sử dụng, đặc biệt là khi thế cục đang trở nên căng thẳng như hiện này chuyện này càng quan trọng. Hơn nữa sau này khi bắt đầu phổ cập điện báo cũng có thể bán lại hệ thống này cho quốc gia thu lại lợi tức.

Long bỏ tiền túi ra kiến tạo hệ thống này đương nhiên hệ thống này thuộc quyền sở hữu của riêng hắn, không liên quan tới quốc gia, sau này khi quốc gia mua lại hệ thống vô tuyến điện đương nhiên phải trả tiền cho hắn đây là điều rất bình thường. Mặc dù có làm như vậy thì Long cũng là người kiểm soát, nhưng cũng không thể vì thế mà không làm, ngược lại đây là một hành động cần thiết. Bởi vì tài sản của quốc gia và tài sản của cá nhân dựa trên luật pháp của vương quốc rất khác nhau, cho dù là tài sản của Long cũng không ngoại lệ. Chỉ đơn giản như việc nộp thuế thôi cũng đã là vấn đề lớn rồi.

Vì thế việc tách tài sản cá nhân của Long ra riêng với tài sản quốc gia là điều cần thiết, nếu không sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Hiện tại hệ thống này kỳ thực đã nằm dưới sự quản lý của q·uân đ·ội, dù sao hiện tại q·uân đ·ội mới là bên có nhu cầu lớn cho hệ thống này, về phía dân sự hiện tại chi phí cho một lần gửi điện báo vẫn còn rất đắt không bao nhiều người nguyện ý tốn số tiền lớn như vậy để gửi vài chữ đi cả. Đương nhiên trên danh nghĩa đây cũng là tài sản riêng của Long và q·uân đ·ội vẫn phải bỏ tiền ra thuê hệ thống này như thường.

Về phía Doãn Thạch hắn vốn dĩ là một người lính trong quân đoàn một, nhưng hai năm trước khi tham gia một cuộc tập trận hắn không may b·ị t·hương, cuối cùng bởi vì biết chữ vẫn được giữ lại trong q·uân đ·ội làm việc nhưng chỉ có thể lui về làm nhân viên hành chính không còn khả năng lên chiến trường.



Sau đó khi q·uân đ·ội muốn tìm nhân viên hành chính đào tạo sử dụng vô tuyến điện hắn liền đăng ký tham gia, dù sao nhân viên hành chính mới biết chữ, mặc dù hiện tại q·uân đ·ội vẫn đang nỗ lực phổ cập giáo dục cho binh lính nhưng dù sao cũng chỉ mới năm năm, cũng chỉ có một nửa binh lính có thể đọc viết bình thường hơn nữa còn là nhân viên hành chính hoặc các công việc cần biết chữ.

Cuối cùng sau một thời gian đào tạo hắn hiện tại trở thành điện báo viên của Kim Lăng.

Bởi vì tính chất đặc biệt nên trạm điện báo được xây dựng cách ga tàu hỏa khoảng hai kilomet. Trong trạm cũng không chỉ có một người Doãn Thạch hơn nữa bởi vì tính chất bảo mật của nơi này khiến xung quanh cũng có cả một đại đội đóng giữ đảm bảo an toàn cho trạm.

Hôm nay cũng giống như bao ngày bình thường khác Doãn Thạch ngồi trong phòng làm việc của mình trên tay hắn là một tờ báo.

Báo hoàng gia là một nhà soạn được thành lập hai năm trước, nội dung của nó chủ yếu tập trung vào những sự kiện diễn ra trong ngoài nước, hoặc công bố chính sách pháp luật mới truyền tải cho người dân vì thế trong suốt hai năm qua tờ báo này dần thay thế các phương pháp công bố truyền thống như giấy dán bảng.

Đương nhiên cũng vì số lượng người biết chữ đang dần tăng lên khiến việc tiêu thụ báo lợi nhuận từ ngành này cũng tăng lên một cách đáng kể, nếu là mấy năm trước tòa soạn báo này sợ rằng sẽ c·hết non bởi vì không có ngươi đọc mất. Dù sao người ta không biết chứ thì mua báo làm gì, lấy về chùi đít ư?

Đây chính là tình trạng công việc thường ngày của Doãn Thạch, dù sao nơi này là của q·uân đ·ội tin tức điện báo cũng chủ yếu là từ q·uân đ·ội, hơn nữa tin tức cũng không nhiều ngoại trừ mỗi hai giời tin tức báo cáo một lần ra liền không có điều gì khác. Dù sao đây cũng là trạm điện báo của q·uân đ·ội, không phải trạm điện báo dân sự.



Tích tích!

Đột nhiên máy điện báo trên bàn vang lên âm thanh. Đây là âm thanh thông báo trước khi nội dung điện báo được truyền tới.

Doãn Thạch đặt tờ báo trên tay xuống liếc qua đông hồ bên cạnh, vẫn chưa tới giờ nhận tin mới phải, như vậy hẳn đây là tin tức khẩn cấp.

Không chút do dự Doãn Thạch lấy ra giấy bút bắt đầu phiên dịch nội dung điện báo, sau một lúc điện báo cũng kết thúc. Doãn Thạch cũng hoàn thành phiên dịch nhưng nội dung trên điện báo khiến hắn không dám chậm trễ chạy ra khỏi phòng.



Long vẫn như mọi ngày tiếp tục xử lý đống văn kiện trên bàn làm việc của mình, cho dù hệ thống quản lý của vương quốc đã rất hoàn thiện nhưng không có nghĩa là hắn có thể lười biếng, nếu không muốn bị thuộc hạ giá không hắn cũng chỉ có thể hằng ngày vùi đầu vào đám văn kiện này.

Cộc cộc!



Đột nhiên tiếng gõ cửa cứt đứt suy nghĩ của Long, tiến vào không ai khác chính là Cồ Lâm Biên, nhì hắn rất hoảng hốt, rất vội vã chỉ cần nhìn biểu cảm của hắn liền biết có chuyện lớn đang diễn ra.

Long thấy vậy đặt bút xuống nhìn Cồ Lâm Biên chờ đợi.

“Bệ hạ! Thánh quốc cùng Đế quốc chính thức tuyên chiến rồi.”

Long rất bình tĩnh sau những lời này, dù sao chuyện c·hiến t·ranh giữa hai bên đã được dự đoán trước từ hơn một năm trước không có gì bất ngờ cả.

Theo trần thuật của Cồ Lâm Biên một tháng trước Đế quốc hướng về phía Cát quốc tuyên chiến, sau đó cùng với đồng minh của họ là Hỏa quốc đánh vào Cát quốc. Bị bất ngờ Cát quốc không kịp tổ chức q·uân đ·ội chống cự, may mắn có trừng phạt kỵ sĩ của Thánh quốc khiến Cát quốc có thể không bị mất nước.

Nhưng đúng lúc trừng phạt kỵ sĩ cùng q·uân đ·ội hoàng gia của Cát quốc đang đau khổ phòng ngự kẻ địch tấn cồng hai vị công tước phía đông và nam quốc gia này đột nhiên phản chiến kéo theo quý tộc trong khu vực của bọn hắn đánh lén trừng phạt kỵ sĩ cùng q·uân đ·ội hoàng gia ở tiền tuyến khiến lực lượng này tổn thất nặng nề phải mở đường máu rút chạy về lãnh địa hoàng gia.

Đế quốc đương nhiên không bỏ qua cơ hội này tiến quân thần tốc trực chỉ thủ đô của Cát quốc. Có quý tộc mở đường q·uân đ·ội Đế quốc dễ dàng vượt qua lãnh địa của bọn hắn tiến vào lãnh địa hoàng gia.

Quân đội hoàng gia Cát quốc cùng trừng phạt kỵ sĩ bị tổn thất nặng khiến Cát quốc không có bất kỳ cơ hội nào ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể mang theo số tàn quân còn lại lui về phía tây từ bỏ toàn bộ lãnh địa hoàng gia.

Các quý tộc phía tây nghe tin rất kh·iếp sợ, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn kiên định đứng về phía hoàng gia cùng Thánh quốc. Không có cách bọn hắn nằm gần Thánh quốc nhất, nếu lựa chọn phản bội Thánh quốc sẽ không tha cho bọn hắn, huống hồ mặc dù là tàn quân nhưng cũ có tới hơn mười sáu nghìn quân nếu phối hợp với Thánh quốc có thể hình thành thế giáp công bọn hắn. Phải biết vì chuẩn bị c·hiến t·ranh với Đế quốc, Thánh quốc cũng đã tập hợp rất nhiều q·uân đ·ội ở biên giới, hiện tại bọn hắn cũng chỉ cần một lý do để xuất binh.

Cứ như vậy chưa tới nửa tháng hơn một nửa Cát quốc đã rơi vào tay Đế quốc, điều vốn dĩ không ai có thể ngờ tới. Bởi vì biết sẽ có thể là chiến trường nên Cát quốc đã tu sửa rất nhiều pháo đài, cho rằng có thể phòng thủ Đế quốc t·ấn c·ông hơn một tháng chờ đợi viên quân, nhưng không ngờ pháo đài có đó lại không còn quân để thủ. Bây giờ lại tiện nghi Đế quốc biến những pháo đài này thành lá chắn ngăn cản q·uân đ·ội Thánh quốc bên ngoài lãnh thổ của mình.