Chương 383: Bại lộ.
“Thời gian gần đây xung đột giữa hai phe Thánh quốc và Đế quốc càng lúc càng gia tăng. Rất nhiều khu vực biên giới giữa các quốc gia đã bắt đầu xảy ra xung đột cục bộ. Hơn nữa hai bên đã bắt đầu điều quân tiến vào các quốc gia biên giới, bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ đại chiến.”
Cồ Lâm Biên báo cáo.
Mấy tháng qua vùng biên giới giữa hai phe càng lúc càng nóng, hiển nhiên c·hiến t·ranh đã tới rất gần.
Long nghe báo cáo nhìn về phía An hầu tước hỏi.
“Đoàn ngoại giao của chúng ta thế nào.”
Trong năm năm qua các quan viên quý tộc trong bộ máy quốc gia đã bị Long thay thế rất nhiều, nhưng hắn cũng không đuổi tận g·iết tuyệt vẫn giữ lại quý tộc trong hệ thống chính phủ của mình.
Quý tộc dù sao cũng là những kẻ thống trị vùng đất này cả chục nghìn năm, bọn hắn đã ăn sâu bén rễ vào sâu trong xã hội năm năm là quá ngắn để loại bỏ ảnh hưởng này vì thế Long không lựa chọn loại bỏ toàn bộ quý tộc ra khỏi hệ thống quản lý quốc gia mà từ từ ăn mòn bọn hắn, đồng hóa bọn hắn vào hệ thống mới. Đương nhiên đây chỉ là đặc quyền của những kẻ biết thời biết thế, với những kẻ không chịu thay đổi, khư khư cố chấp thì Long sẽ không nương tay.
An hầu tước hiện tại chính là một trong số những quan viên quý tộc đó, ông ta cũng là quan chức cao cấp nhất của giới quý tộc trong chính phủ hiện tại. Một là bởi vì tính chất n·hạy c·ảm của ngoại giao buộc phải có một quý tộc đảm nhận, hai chính là bởi vì An hầu tước rất biết điều tận tình phối hợp với Long giúp hắn điều hòa mối quan hệ với giới quý tộc. Những chính sách của Long đã nghiêm trọng ảnh hưởng tới lợi ích của quý tộc, vì thế hắn cần một người như an hầu tước giúp hắn điều hòa mối quan hệ này đảm bảo hai bên không đi qua giới hạn. Long rất tiết chế không ép giới quý tộc quá đáng, hắn không mong muốn lực lượng này b·ị b·ắn ngược. Ít nhất là trong thời điểm hiện.
An hầu tước nghe Long hỏi liền phiền lòng lắc đầu.
“Bệ hạ mặc dù trong năm năm qua vị thế của chúng ta đã tăng mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một quốc gia mới nổi muốn điều hòa mối quan hệ giữa hai cường quốc thực sự quá khó khăn.”
Hóa ra bởi vì không muốn c·hiến t·ranh diễn ra quá sơm nên Long đã cử người tới Thánh quốc và Đế quốc bảy tỏ muốn điều hòa mối quan hệ giữa hai nước. Nhưng Nam Tinh lấy tư cách gì đi làm việc này, hơn nữa c·hiến t·ranh là do Đế quốc bày ra âm mưu vì thế các nỗ lực ngoại giao của Nam Tinh đều không đạt được kỳ vọng.
Mặc dù Long biết c·hiến t·ranh là không thể đánh khỏi nhưng hắn muốn nỗ lực kéo dài thời gian cuộc chiến diễn ra giúp Nam Tinh có thêm thời gian chuẩn bị, nhưng hiển nhiên hắn đánh giá cao chính mình. Hai quốc gia mặc dù khách khí với đoàn ngoại giao của Nam Tinh nhưng cái gì điều hòa mối quan hệ bọn hắn liền vứt qua một bên.
Không còn cách nào khác đoàn ngoại giao chỉ có thể tay trắng trở về.
Long nghe vậy cũng không bất ngờ, chuyện này là do hắn tâm tồn may mắn cũng không đặt nhiều hy vọng.
“Hải quân thế nào?”
Long chuyển sang bộ trưởng quốc phòng Thạch Kính Minh hỏi.
“Bẩm bệ hạ theo lệnh của ngài các xưởng đóng tàu đã hoạt động hết công suất, trong bảy tháng qua chúng ta đã hạ thủy được chín tàu khu trục, đang vượt tiến độ. Thần cho rằng không cần tới hai năm hải quân có thể đạt mục tiêu mở rộng bốn mươi t·àu c·hiến. Ngoài ra thần đề nghị dự định xây dựng thêm hai xưởng đóng tàu nhằm tăng cường năng lực đóng tàu cho hải quân.”
Thạch Kính Minh báo cáo.
Bảy tháng trước cuộc tranh cãi giữa bộ tham mưu và hải quân khi phía bộ tham mưu cho rằng nên từ bỏ kế hoạch đóng tàu tuần dương để tập trung toàn bộ sức mạnh vào việc đóng tàu khu trục nhanh chóng mở rộng quy mô của hải quân. Hỗn loạn sắp tới hải quân cần mở rộng quy mô để có thể bảo vệ đường bờ biển của vương quốc chứ không thể khăng khăng vào tàu tuần dương. Hơn một nửa tướng lĩnh hải quân đương nhiên phản đối đề nghị này, nhưng cuối cùng dưới sức ép của các bên hải quân đành chỉ còn cách thỏa hiệp, vì thế ngoại trừ hai con tàu tuần dương đang được đóng dở tất cả các dự án tàu tuần dương sau đó đều bị hủy bỏ tập trung toàn bộ nguồn lực vào tàu khu trục.
Hiện tại đã có chín tàu khu trục hạ thủy, nhưng mới chỉ có một tàu tuần dương hoàn thành, một con vẫn đang đóng dở. Vốn dĩ con tàu này phải đóng xong từ hai tháng trước nhưng bởi vì tập trung vào việc nhanh chóng mở rộng quy mô hải quân khiến nguồn lực dành cho đóng tàu tuần dương bị điều đi không ít, cuối cùng cho đến nay vẫn chưa được hạ thủy.
“Không được!”
Long hài lòng với bản báo cáo của Thạch Kính Minh, nhưng lại có một người lên tiếng phản đối. Chính là bộ trưởng bộ công nghiệp Đỗ Mộc Kim.
“Bệ hạ sản lượng sắt thép của chúng ta không đủ, tất cả đều đã có kế hoạch sử dụng không còn dư thừa bao nhiêu, thực sự không lấy ra được bao nhiêu để cung cấp thêm cho hai xưởng đóng tàu này.”
Đỗ Mộc Kim khó khăn lên tiếng.
“Làm sao ít như vậy, không phải bộ công nghiệp các ngươi lười biếng?”
Thạch Kính Minh nghe được không cam lòng nói.
Đỗ Mộc Kim nghe vậy chỉ hừ một tiếng, đến lời cũng không muốn nói với Thạch Kính Minh nhìn Long.
“Có tăng được sản lượng không? Hay rút ra từ những kế hoạch không quan trọng cũng được.”
Long hỏi! Ưu tiên hàng đầu hiện nay là tăng cường quân bị, vì thế có thể dừng một số kế hoạch không quan trọng để dồn cho hải quân là điều cần thiết.
“Bệ hạ toàn bộ nhà máy đã hoạt động hết công suất, trong thời gian ngắn không thể tăng lên được nữa. Còn về việc tạm dừng một số kế hoạch thần không quá rõ ràng. Nhưng thần vẫn cho rằng không rút ra được bao nhiêu.”
“Ừm! Xác định xong thì báo cáo cho ta.”
Long không vội vã, hắn biết chuyện này là lâm thời đề ra trong cuộc họp không có chuẩn bị sẵn cho dù Đỗ Mộc Kim có là bộ trưởng công nghiệp đi chăng nữa cũng không thể nào biết được toàn bộ mọi chuyện, cần thời gian để điều tra tính toán. Nếu không cũng không cần cả một bộ máy quản lý khổng lồ như vậy.
Kết thúc cuộc họp Long trở về thư phòng, nhưng khi hắn còn chưa ngồi ấm chỗ thì Phùng Cương lại xuất hiện. Vừa rồi hắn vừa báo cáo với Long trong cuộc họp có chuyện gì hẳn đều đã nói trước đó, cho dù là chuyện bí mật đi chăng nữa.
Hiển nhiên bây giờ Phùng Cương có mặt tại đây chắc chắn có chuyện quan trọng, hơn nữa còn là chuyện khẩn cấp cần Long xử lý ngay lập tức nếu không hắn cũng không có mặt tại đây ngay lúc này.
“Bệ hạ vừa rồi người của Lâm gia đưa tới tin tức.”
Nói Phùng Cương ra một tờ giấy nhỏ cho Long.
Nhận lấy tờ giấy, nội dung bên trong khiến đôi lông mày Long nhướng lên sau đó rơi vào trầm tư.
Phùng Cương nhiên biết nội dung bên trong tờ giấy là gì, hắn vẫn đứng trước mặt Long chờ đợi quyết định của hắn.
“Xem ra hành động của chúng ta đã khiến Đế quốc ngứa mắt!”
Cuối cùng Long bình luận một tiếng.
“Bệ hạ chúng ta nên làm sao?”
Phùng Cương không nhịn được hỏi.
Long nghe vậy lại mỉm cười nói.
“Vừa hay ta đang lo không có lý do rửa sạch đám quý tộc kia, lần này liền tiện thể.”
“Nhưng mà bệ hạ lần này Đế quốc cũng tham gia, chúng ta vừa xử lý các quý tộc trong nước lại phải đối phó với Đế quốc liệu có được.”
Long tựa lưng vào ghế thở dài nói.
“Không được cũng phải được, còn cách nào khác sao?”
Nói rồi Long nhìn Phùng Cương ra lệnh.
“Giao tin tức này cho các vị bộ trưởng, cùng viện chiến lược phân tích. Trong vòng ba ngày đưa ra phương án ứng đối.”
“Bệ hạ những bộ trưởng quý tộc…”
“Không cần nói cho bọn hắn. Chúng ta vẫn chưa tin được bọn hắn đâu.”
Tin tức Long nhận được chính là người của Đế quốc tìm tới Lâm Ngọc Hân muốn hợp tác với giới quý tộc lật đổ Long.
Kế hoạch của Đế quốc chính là khiến các quý tộc phản loạn trong nước, còn bên ngoài Đế quốc sẽ đánh vào trong ngoài giáp công nhanh chóng chiếm lĩnh Nam Tinh.
Bởi vì tính quan trọng và bí mật của kế hoạch chỉ có một vài quý tộc hàng đầu mới được mời tham gia hòng tránh cho gián điệp của Long có thể thu thập được tình báo. Là nữ nhân quyền lực nhất phương nam Lâm Ngọc Hân đương nhiên được mời tham gia kế hoạch này.
Thật không may, Lâm Ngọc Hân lại đã trở thành tình nhân của Long, hơn nữa dưới sự hướng dẫn của Long năm năm qua Lâm Ngọc Hân cũng đạt được rất nhiều lợi ích, thậm chí có xu hướng ép cả Trần gia.
Với lợi ích nhận được Lâm Ngọc Hân không chút do dự báo tin tức này cho Long thể hiện sự trung thành của mình.