Chương 382: Đề phòng.
Trong năm năm qua các chính sách thúc đẩy thương nghiệp, cùng với các loại hàng hóa mới xuất hiện đã khiến Nam Tinh trở thành trung tâm thương nghiệp lớn nhất bờ đông đại lục. Vô số thương nhân, thương đoàn nghe danh tụ tập về đây trao đổi mua bán.
Dù sao đối với thương nhân lợi nhuận là ưu tiên hàng đầu, nhưng để đạt được lợi nhuận vậy liền phải có một môi trường kinh doanh an toàn, ổn định. Mà thế giới hiện này bị thống trị bởi giới quý tộc, trong lãnh địa của giới quý tộc thậm chí là toàn bộ vương quốc vua hay quý tộc đều có quyền lực tuyệt đối, pháp luật bọn hắn chế định rất lỏng lẻo thậm chí còn thường xuyên vì sở thích cá nhân mà không thèm quan tâm tới pháp luật tịch thu tài sản của các thương nhân. Mỗi thương nhân trong đời kinh thương của mình đều ít nhất có một lần gặp phải tình trạng như vậy, thậm chí một số người còn táng gia bại sản cả nhà trở thành nô lệ.
Nhưng các thương nhân có thể làm sao? Không có cách nào, thế giới này nơi nào cũng như vậy, ngoại trừ chịu đựng ra bọn họ cũng không biết phải làm gì hơn.
Chính vì thế khi Nam Tinh xây dựng một bộ luật pháp chế định riêng chi tiết cho thương nghiệp cùng với một cơ quan chuyên xử lý thương nghiệp khiến các thương nhân vô cùng bất ngờ đổ xô tới Nam Tinh kinh doanh. Dưới thao tác của tình báo chiến lược Long thành công gieo vào các thương nhân một suy nghĩ nếu Nam Tinh đã chế định một bộ luật pháp chi tiết như vậy, một cơ quan quản lý đồ sộ như vậy liền không có lý do gì đi lừa bọn hắn.
Phải biết trước đây rất nhiều quý tộc vì thu hút thương nhân tới để tiện xử lý cùng làm ra thái độ ưu đãi thương nhân, nhưng khi bọn họ tới những người này liền lập tức trở mặt nên các thương nhân rất cảnh giác.
Hiện tại đã năm năm trôi qua cũng không xuất hiện hành động như các thương nhân lo lắng, ngược lại Nam Tinh đều theo luật pháp đã chế định trước đó duy trì môi trường kinh doanh cho các thương nhân. Vì thế Nam Tinh trở thành nơi tất cả các thương nhân trên thế giới hướng tới.
Cũng bởi vì có rất nhiều thương nhân từ khắp nơi trên thế giới tới khiến bọn hắn cũng học theo thương nhân Nam Tinh tụ tập lên các thương hội tổ chức hỗ trợ cho nhau, những thương hội như thế này càng ngày càng lớn mạnh, nhưng trong đó thương hội lớn mạnh nhất vẫn là các thương hội từ Nam Tinh tổ chức. Những thương hội này tụ tập gần như toàn bộ các thương đoàn xí nghiệp của Nam Tinh, thậm chí có không ít thương đoàn nước ngoài cũng gia nhập chỉ cần là thương đoàn có trong danh sách đăng ký của bộ thương mại đều có thể gia nhập thương hội.
Khách sạn Hoa Hải là khách sạn lớn nhất, xa hoa nhất của cảng Bách Phương. Khách sạn này được thương đoàn Mạch Lâm thuê thương đoàn Sơn Dương xây dựng, trình độ xây dựng của Sơn Dương có thể nói là số một số hai thế giới vì thế Hoa Hải được xây dựng với mục tiêu trở thành nơi nổi nhất cảng Bách Phương.
Năm mươi mét chiều cao, khách sạn này hoàn toàn vượt trội so với những ngôi nhà xung quanh thậm chí thuyền bè từ ngoài càng cũng có thể nhìn thấy tòa khách sạn này. Kỳ thực không phải không thể xây cao hơn mà là làm như vậy liền không có ai đi lên các tầng cao, thời đại này chưa có thang máy đi bộ lên những tầng cao không khác nào hành xác.
Lúc này bên trong tầng năm của khách sạn lãnh đạo của các thương hội lớn nhất Nam Tinh đều đã có mặt, mỗi người bọn hắn ở đây đều đại diện cho tiếng nói lớn nhất trong từng ngành. Ví dụ như Sơn Dương thương đoàn ngành xây dựng, hay thương đoàn An gia chuyên về vận chuyển.
Đương nhiên không thể thiếu được thương đoàn Hoa Quế thương đoàn đầu tiên đi theo Long. Bởi vì sự hi sinh của thương đoàn Hoa Quế khiến thương đoàn này được quốc vương rất ưu ái, dưới sự hậu thuẫn của vương quốc Hoa Quết nhanh chóng trở thành một trong những thương đoàn lớn nhất Nam Tinh và đang có xu hướng trở thành một trong những thương đoàn lớn nhất đông đại lục. Đương nhiên ngang hàng với Hoa Quế chính là thương đoàn của hoàng gia, Long làm sao có thể từ bỏ khối thịt béo của mình đi được.
Có được thành công này không thể không nói tới người đứng đầu thương đoàn Hoa Quế hiện tại Hoa Nguyệt Ánh.
Mà bây giờ Hoa Nguyệt Ánh cũng có mặt tại đây cùng với cự đầu của các ngành ngồi quanh một bàn tròn đang thảo luận về tương lai của các thương đoàn.
“Nguyệt Ánh phu nhân, ý ngài là chúng ta nên chuyển hướng kinh doanh sang tinh linh tộc cùng Thánh quốc. Không nên mở rộng kinh doanh tại khu vực ảnh hưởng của Đế quốc sao?”
Ngồi tại bàn tròn một bên An gia chủ nhíu mày trả lời.
“Đúng vậy! Đây là phía chính phủ khuyến nghị chúng ta nên chuyển trọng tâm kinh doanh về phía vùng ảnh hưởng của Thánh quốc và Tinh Linh tộc, không nên đầu nhập quá nhiều vào vùng ảnh hưởng của Đế quốc.”
Hoa Nguyệt Ánh trả lời.
“Tinh linh tộc khác với chúng ta, văn hóa của bọn họ khác với chúng ta rất nhiều, không có nhiều nhu cầu như vậy có những loại hàng tinh linh tộc không có nhu cầu làm sao chúng ta mở rộng kinh doanh được.”
Một vị hội trưởng nói, ông ta chuyên buôn bán lương thực, đối với tinh linh tộc đây là mặt hàng không có sức hấp dẫn nhất vì thế muốn chuyển trọng tâm sang tinh linh tộc là điều rất khó với những thương đoàn như ông ta.
“Đây chỉ là khuyến nghị, mọi người có thể thực hiện hoặc không nhưng phía chính phủ cũng nói nếu sau này có tổn thất bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm.”
Hoa Nguyệt Ánh trả lời
Mọi người ở đây đều hiểu lời nàng muốn truyền đạt, chính phủ chỉ khuyến nghị chứ không bắt buộc ngươi nghe hay không là việc của ngươi. Nhưng bọn hắn dám không nghe sao? Đúng là về mặt pháp lý thì chính là như vậy nhưng ai đảm bảo được chính phủ sẽ không ghim vụ này chứ.
Mặc dù bọn hắn hiện tại rất giàu có nhưng tất cả đều biết sự giàu có này được vương quốc ban cho, vương quốc có đủ thực lực và sức mạnh để lấy đi toàn bộ của bọn hắn nếu không nghe lời vậy thì chỉ có chờ c·hết.
Mặc dù chưa từng có trường hợp nào chính phủ nhằm vào một người hay một thương đoàn, nhưng ai có thể đảm bảo nó không xảy ra. Ít nhất những người ở đây không dám làm chuột bạch khiêu khích chính phủ.
Vì thế mọi người ở đây đều im lặng nhìn nhau sau những lời của Hoa Nguyệt ánh.
“Mọi người không cần phải khổ não, nếu chính phủ đã đưa ra khuyến cáo hiển nhiên phải có cơ sở. Hành động này là đang cố gắng giảm tổn thất cho mọi người thôi. Cũng không phải cấm mọi người buôn bán với phe Đế quốc.”
Hoa Nguyệt Ánh trấn an, nàng mặc dù đã không còn đảm nhận vị trí trong chính phủ nữa nhưng mối quan hệ của nàng với các quan chức cấp cao, đặc biệt là Long khiến nàng có được một vài thông tin bí mật. Đương nhiên Hoa Nguyệt Ánh không thể nói ra chuyện này nhưng ít nhất nàng cũng có thể cảnh cáo một chút cho những người ở đây.
“Cảm ơn Nguyệt Ánh phu nhân nhắc nhở, ta sẽ điều chỉnh phương hướng kinh doanh của thương đoàn.”
Cuối cùng Sơn Diêu Huyền dẫn đầu lên tiếng. Thương đoàn của hắn chủ yếu nhận thầu xây dựng, nhiều công trình cần thời gian dài để hoàn thành, đương nhiên khách hàng của phe Thánh quốc hay Đế quốc đều có nên lời nhắc nhở này thực sự rất đúng lúc. Nếu không tới lúc mọi chuyện đã rồi sợ rằng thương đoàn của hắn sẽ gặp tổn thất nặng.
“Ta cũng vậy…”
Sau đó lần lượt những thương đoàn khác đều tỏ vẻ đồng ý, có những người không cam tâm nhưng tại không ai tiện mở miệng.
Kỳ thực để nền kinh tế quốc gia chuyển trọng tâm sang Thánh quốc và tinh linh tộc là cách Long dùng để hạn chế thiệt hai. Phải biết lân này Nam Tinh sẽ thiên về Thánh quốc, mặc dù hắn vẫn giữ mối quan hệ hữu hảo với Đế quốc nhưng ai biết được để hoàn toàn phong tỏa Thánh quốc, Đế quốc có lựa chọn ra tay với Nam Tinh hay không. Vì thế để đề phòng Long không còn cách nào khác phải chuyển trọng tâm nền kinh tế, dần giảm sự phụ thuộc vào Đế quốc.
Thậm chí để đảm bảo an toàn Long còn đang tìm kiếm nguồn thay thế cho các loại tài nguyên đặc biệt mà hiện tại chỉ có phe Đế quốc mới cung cấp, hắn cần phòng bị cho mọi tình huống xấu nhất.
Mặc dù tốt nhất là nó không nên diễn ra.