Chương 379: Trả đũa.
“Thật nực cười! Đây là đất của bản công tước, đây là lãnh địa của bản công tước, ta có mọi quyền lực với lãnh địa này, kể cả đống nhà máy đó. Các ngươi lấy tư cách gì yêu cầu ta bồi thường.”
Tại phương Nam của Thái Nguyệt chỉ có một vị công tước, hiện tại trong phủ của vị công tước này đang xảy ra một cuộc tranh cãi nảy lửa.
Cuộc tranh cãi diễn ra giữa công tước, vị lãnh chúa của vùng đất này cũng là cự đầu của toàn bộ quý tộc quanh vùng cùng với sứ đoàn ngoại giao của Nam Tinh và đương nhiên không thể thiếu người của Đế quốc và hoàng gia Thái Nguyệt.
Dưới sự hỗ trợ của Đế quốc và hoàng gia Thái Nguyệt, sứ đoàn Nam Tinh cùng vị công tước này đang tiến hành hòa đàm hòng có thể lấy lại tài sản cho các thương nhân Nam Tinh hoạt động trong vùng.
Vị công tước hướng về phía sứ đoàn của Nam Tinh phẫn nộ hét lớn, muốn dùng cách này để áp chế sứ đoàn.
“Công tước đại nhân, hoạt động của các thương nhân và xí nghiệp trong vùng đã có hợp đồng quy định cụ thể được ký giữa các bên. Ngài cùng các quý tộc trong vùng vi phạm hợp đồng tịch thu tài sản của bọn họ, không lẽ ngài không vì vậy làm ra bồi thường sao?”
Người của Nam Tinh không chút sợ hãi trước biểu hiện của công tước bình tĩnh nói.
“Hừ! Bọn hắn dám hùa nhau t·ấn c·ông một vị quý tộc, là công tước ta phải có trách nhiệm bảo vệ các quý tộc trong khu vực, nếu ta không làm vậy mặt mũi của ta để ở đâu?”
“Công tước đại nhân! Bá tước đã bá chiếm nhà máy của thương nhân, liên tục nghĩ ra những thứ thuế vô lý buộc các thương nhân phải nộp tới mức bọn họ không còn tiền để duy trì nhà máy. Các thương nhân hành động như vậy chỉ đang bảo vệ lợi ích của mình.”
“Hừ! Lợi ích hay không lợi ích, hành động của bọn hắn chính là xúc phạm một vị quý tộc cao quý, tịch thu tài sản của bọn hắn cho chút trừng phạt như vậy đã là khoan hồng, các ngươi còn muốn đòi hỏi.”
Công tước nói! Trong mắt của ông ta việc đám tiện dân kia dám tụ tập với nhau tính kế một vị quý tộc đã là điều không thể chấp nhận chỉ tịch thu tài sản của bọn hắn đã là may mắn.
Ông ta hoàn toàn bỏ qua chuyện quý tộc bá chiếm tài sản của thương nhân, tựa như đây là điều không đáng nhắc tới vậy.
Nhưng ông ta không nhắc tới sứ đoàn Nam Tinh lại không bỏ qua.
“Công tước đại nhân! Bá tước đã vi phạm các hợp đồng đã ký sẵn mới khiến các thương nhân có hành động như vậy, đây rõ ràng là hắn sai trước.”
“Sai! Trên lãnh địa của quý tộc chúng ta muốn làm gì là quyền của chúng ta, cái gì gọi là sai cái gì gọi là đúng. Chỉ cần ở trên lãnh địa của chúng ta mọi hành động đều đúng.”
Lời này vừa nói ra khiến biểu cảm của toàn bộ sứ đoàn Nam Tinh trầm xuống.
“Mọi người bình tĩnh có gì cứ từ từ nói! Chi bằng mỗi bên nhường một bước…”
Người của Đế quốc thấy cuộc tranh cãi diễn ra nảy lừa như vậy liền vội vã tiến lên hòa giải. Nhiệm vụ của hắn ở đây là hào giải mâu thuẫn giữa hai bên cũng không thể ngồi nhìn hai bên tranh cãi như vậy phải không.
Cứ như vậy một cuộc đàm phán diễn ra rất các liệt, mặc dù phía Đế quốc cùng hoàng gia Thái Nguyệt đã ra sức nhưng hai bên cuối cùng tan rã trong không vui, phía quan ngoại giao Nam Tinh rời đi không đem lại kết quả. Mọi chuyện vẫn đâu vào đấy không có cách nào giải quyết.
Đoàn ngoại giao Nam Tinh dừng chân một đêm tại Vân Hải trước khi lên tàu về nước. Đêm hôm đó người dẫn đầu đoàn ngoại giao Nam Tinh có một cuộc họp kín với các thương nhân cự đầu hoạt động tại Thái Nguyệt, không ai biết bọn họ bàn bạc điều gì nhưng ngày hôm sau, sau khi đoàn ngoại giao rời khỏi thái nguyệt một đội người xuất hiện tại Vân Hải.
Đội người này có tổng cộng hai trăm người, một số lượng người lớn như vậy đột nhiên xuất hiện tại Vân Hải chắc chắn sẽ khiến lãnh chúa ở đây cảnh giác, không ai mong muốn đang ngủ lại bị người chém bay đầu cả.
Vấn đề là lãnh chúa của Vân Hải không biết điều này, hai trăm người cùng xuất hiện là một con số rất lớn, nhưng nếu nó chia ra suốt bảy ngày hơn nữa còn từ đường bộ và đường biển tiến vào lại là chuyện khác.
Hiện tại hai trăm người này sau đó chia ra tụ tập tại năm địa điểm khác nhau đều là những ngôi làng vắng người quanh vùng phương nam của Thái Nguyệt.
Nếu có bản đồ ở đây nhiều người sẽ nhận ra rằng các ngôi làng này đều ở trên lãnh địa của các lãnh chúa đã ra tay rất tích cực với các thương nhân tới từ Nam Tinh.
Võ Duy Đức vốn là một đại úy thuộc cận vệ quân, nhưng hiện tại hắn đã xuất ngũ trở thành đội trưởng của lực lượng lính đánh thuê. Đương nhiên bề ngoài là lính đánh thuê nhưng ai cũng biết bọn hắn nằm dưới sự chỉ đạo của bộ tư lệnh quân cận vệ.
Chỉ có điều nguồn vốn hoạt động của bọn hắn tới từ khách hàng bên ngoài chứ không phải tới từ quốc gia, đương nhiên v·ũ k·hí của bọn họ tất cả đều được quốc gia cung cấp, là những đơn binh v·ũ k·hí kinh khủng nhất mọi người có thể nghĩ tới.
Hiện tại hắn đang chỉ huy lực lượng với bốn mươi người chuẩn bị nhắm vào lãnh địa của công tước.
“Nghe kỹ đây! Chúng ta chỉ nhằm vào các nhà máy và kho lúa, sẽ không t·ấn c·ông thành phố, nếu gặp phải chống cự quyết liệt phải lập tức rút lui. Rõ chưa!”
Mặc dù được thuê nhưng các thương nhân của hiệp hội đều chỉ yêu cầu phá hủy các nhà máy và đốt kho lương thực, bọn họ không yêu cầu t·ấn c·ông các quý tộc lãnh chúa.
Ngoại trừ việc thiên nhiên có một nỗi sợ với các quý tộc bọn họ đều biết điều gì cũng có giới hạn, giới quý tộc có thể bỏ qua mọi việc nhưng nếu có một quý tộc c·hết vì chuyện này sẽ là rắc rối rất lớn. Cho dù là Nam Tinh cũng không thể bảo vệ bọn họ.
Đây là sự thống nhất giữa bộ ngoại giao Nam Tinh và hiệp hội thương nhân, hành động lần này chỉ để cảnh cáo Thái Nguyệt, cùng do thám thái độ của các nước khác không phải tuyên chiến.
“Đã rõ!”
Các thành viên đều lần lượt trả lời, trong khi trên tay tất cả đều đang dùng những ngón tay điêu luyện của mình nạp đạn vào băng.
Xung quanh bọn hắn tất cả đều là súng đạn vương vãi khắp nơi, những người còn đang thu dọn đống hỗn độn này.
Nếu nhìn kỹ hơn trên mặt của tất cả lính đánh thuê ở đây đều đã được bôi lên lớp phấn ngụy trang, quần áo trên người bọn hắn cũng là đồ rằn ri tối màu, nếu bỏ qua các công cụ hiện đại thì bọn hắn không khác gì các lực lượng tinh nhuệ cả. Đương nhiên những binh lính này vẫn không có áo chống đạn, công dụng này vẫn chỉ được các hộp tiếp đạn làm thay nhiệm vụ.
Không có cách công nghệ áo chống đạn không phải là loại công nghệ bình thường, nếu không sản xuất được krevlar thì áo chống đạn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Dùng kim loại nếu muốn chống được đạn thì quá nặng binh lính không mang nổi, nếu muốn chống tên thì lại không cần thiết, dù sao các băng đạn cũng có thể đảm nhận vai trò này, còn cần bày vẽ ra làm gì.
Võ Duy Đức sau khi nghe đám thuộc hạ của mình trả lời liền cầm lên khẩu AK bên cạnh nở một nụ cười gằn nói.
“Như vậy chúc chuyến săn thành công!”
Nói rồi hắn dẫn đầu đi lên xe ngựa đã chờ sẵn ngoài làng sau đó các đội viên của hắn cũng lần lượt lên xe ngựa biến mất trong màn đêm.
Đêm hôm đó là một đêm không ngủ với vùng phương nam vương quốc Thái Nguyệt, những ngọn lửa nổi lên khắp nơi trong lãnh địa của các vị quý tộc. Ngay cả những kho lúa ngoài thành cũng không thoát khỏi trở thành tro tàn, một số nơi còn xảy ra những v·ụ n·ổ thổi bay cả một khu vực.
Các vị lãnh chúa đang ở trên giường cùng những tấm đệm thịt của mình b·ị đ·ánh thức bởi ngọn lửa, những người dân thường cũng không thoát khỏi tình huống tương tự. Tất cả đều có chung một nỗi sợ hãi với những ngọn lửa rực cháy chiếu sáng cả màn đêm.