Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 380: Không chịu thua kém.




Chương 380: Không chịu thua kém.

Choang!

Tiếng chén cốc rơi vỡ vang lên trong phòng nhưng không phải phòng của vị công tước phương nam mà phòng thư phòng của quốc vương Thái Nguyệt.

“Ngô Chấn Long! Nam Tinh, khốn kiếp, khốn kiếp đây là tuyên chiến! Đây là tuyên chiến.”

Quốc vương Thái Nguyệt phẫn nộ hét lớn, tiếng hét của hắn vọng ra toàn bộ hành lang khiến những người hầu bên ngoài đều có thể nghe được, tất cả đều cúi gằm mặt sợ hãi không dám hé răng phát ra tiếng động chỉ sợ khiến bệ hạ chú ý tới mất luôn cái mạng nhỏ của mình.

Bọn họ mặc dù là những người thân cận của bệ hạ nhưng đây cũng không phải kim bài miễn tử, khiến bệ hạ ngứa mắt bọn hắn c·hết cũng không ai đòi lại công đạo cho mình.

May mắn ít nhất vẫn có những người đè lên trước giúp bọn hắn hứng chịu cơn thịnh nộ của quốc vương, tể tướng của Thái Nguyệt ngồi trong thư phòng cùng với những quan viên khác hứng chịu cơn phẫn nộ của quốc vương, thi thoảng còn có một vài cốc chén sang quý đắt giá bay qua mặt bọn họ rơi trên mặt đất, mảnh vỡ của số cốc chén này còn rơi vãi lên chân mọi người.

Mặc dù vậy không ai dám lên tiếng, mặc cho đức vua trút cơn giận của mình, các quan viên ở đây cũng không phát ra chút tiếng động nào, mặc cho đức vua của bọn họ tiếp tục trút giận lên đồ đạc trong phòng.

Mặc dù đống đồ đạc này đều là vật quý giá, nhưng dù sao cũng đỡ hơn phải chịu nỗi đau da thịt. Bọn họ dù biết bệ hạ sẽ không g·iết mình, nhưng trong lúc giận giữ phải hứng chịu đống đồ vật bay tới là chuyện khó có thể tránh khỏi, đám lão thần này tất cả đều là người già không chịu được h·ành h·ạ như vậy.

Cuối cùng sau một lúc quốc vương Thái Nguyệt đã không còn vứt đồ bừa bãi, không tiếp tục hét lớn phát tiết cơn phẫn nộ của mình vị vùa này cũng đã có tuổi không chịu được thời gian dài hoạt động như vậy.

Đã không còn sức phẫn nộ quốc vương Thái Nguyệt ngồi xuống chủ vị của mình liên tục thở dốc, trên trán thấm đẫm mồ hôi hiển nhiên vừa rồi phát tiết đã khiến vị quốc vương này rất mệt mỏi.

“Bệ hạ! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, chúng ta phải có hành động đáp trả nếu không uy vọng của hoàng gia sẽ bị mất sạch. Hơn nữa mặt mũi của Thái Nguyệt cũng không còn, sau này trong ngoại giao sẽ vô cùng bị động.”



Tới lúc này khi quốc vương Thái Nguyệt đã ổn định tâm tình tể tướng mới lên tiếng, cái đầu nóng đã bị cơn mệt mỏi trong người dập tắt quốc vương Thái Nguyệt hiện tại trở nên vô cùng bình tĩnh. Ông ta nhìn tể tướng của mình hỏi.

“Ngươi có ý tưởng gì?”

“Nếu Nam Tinh đã muốn dùng vũ lực chúng ta cũng không ngại dùng vũ lực. Thần đề nghị phong tỏa eo biển cấm tàu thuyền của Nam Tinh đi qua nơi này.”

Ngồi gần đó quân vụ đại thần lên tiếng, là quân vụ đại thần của Thái Nguyệt ông ta có tính cách rất cường ngạnh, đặc biệt trong các cuộc xung đột với các quốc gia xung quanh ông ta luôn là người dẫn đầu phe chủ chiến. Hiện tại cũng như vậy, xung đột lần này với Nam Tinh quân vụ đại thần vẫn là người ở phe chủ chiến.

“Không được, Đế quốc sẽ không để chúng ta làm như vậy, thậm chí các quốc gia khác cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Đừng quên chúng ta vẫn cần hỗ trợ từ phía Nam Tinh.”

Tể tướng nghe vậy trực tiếp phản đối, không giống như quân vụ đại thần chỉ nghĩ tới c·hiến t·ranh xung đột hay mặt mũi ông ta cần suy nghĩ nhiều vấn đề hơn. Phương pháp quân vụ đại thần đề ra trong mắt ông ta chính là một hành động xốc nổi hồ nháo.

Làm như vậy không khác nào gây nguy hiểm cho vương quốc, c·hiến t·ranh sắp tới rồi phe Đế quốc đang cần sự trợ giúp của Nam Tinh để tăng cường quân bị, hơn nữa các quốc gia bờ đông lục địa đều đang hưởng lợi rất nhiều từ Nam Tinh nếu bây giờ Thái Nguyệt ngăn chặn giao thương với Nam Tinh thì cho dù là các quốc gia cùng phe cũng sẽ không ngồi yên. Đặc biệt phía Đế quốc càng không cho phép điều này xảy ra.

“Hừ! Nam Tinh dám làm như vậy thì bọn hắn phải sẵn sàng hứng chịu cơn giận của chúng ta, đám người kia cũng không thể để Nam Tinh ngang ngược như vậy.”

Quân bộ đại thần vẫn quyết tâm giữ quan điểm của mình, không chút nhượng bộ.

“Ta không nói chúng ta không hành động, nhưng cần tìm một phương pháp khác ôn hòa hơn không ảnh hưởng tới lợi ích của chúng ta.”

Tể tướng lên tiếng rất bình tĩnh nói.



“Chi bằng chúng ta yêu cầu các quốc gia khác niêm phong tài sản của đám thương nhân chủ mưu.”

Bộ trưởng ngoại giao lên tiếng, theo ông ta đây là cách thích hợp nhất hiện tại.

“Ngươi biết ai chủ mưu sao? Tất cả những gì chúng ta biết được là một nhóm lính đánh thuê của Nam Tinh bất ngờ t·ấn c·ông lãnh địa của các quý tộc phương nam. Nếu bọn hắn g·iết quý tộc thì còn có thể khiến các quốc gia khác phải can thiệp, ở đây bọn hắn chỉ đ·ốt p·há không làm gì. Hơn nữa đây là do đám người kia ra tay trước về lý chúng ta đã không có cách nào rồi.”

Tể tướng lên tiếng.

Sau cái đêm hôm đó đội lính đánh thuê đã khiến các lãnh chúa phía nam tổn thất nặng nề, không chỉ là các nhà máy bị đốt cháy, thậm chí các kho lương dự trữ trong lãnh địa cũng bị đốt trụi.

Đối với các lãnh chúa quý tộc thời đại này lương thực mới là thứ quan trọng nhất, nhà máy cũng chỉ là cách kiếm thêm tiền cho bọn hắn mà thôi.

Chính vì thế khi các lãnh chúa biết các kho lương thực nhà mình bị đốt không ai có thể bình tĩnh được nữa.

Các quý tộc phương nam đã làm loạn lên vì chuyện này buộc hoàng gia phải khiến Nam Tinh trả giá. Thái Nguyệt không giống Đế quốc, vua của bọn hắn không thể áp chế được giới quý tộc, hơn nữa lần này còn liên quan tới kẻ thù của Thái Nguyệt.

Phải biết năm năm trước Thái Nguyệt đã bại trận trước Nam Tinh còn phải cắt nhường một phần đất cầu hòa, điều này là một sự nhục nhã với giới quý tộc Thái Nguyệt cho dù là phương nam hay phương bắc đều có thái độ căm ghét đối với Nam Tinh, luôn chờ đợi cơ hội để cho Nam Tinh một đòn.

Chính vì thế hành động lần này của Nam Tinh đã khiến giới quý tộc không thể ngồi yên, mặc dù bề ngoài là do một tổ chức lính đánh thuê thực hiện nhưng ai cũng không tin nếu không có quốc gia hậu thuẫn phía sau đám lính đánh thuê kia sẽ dám làm ra chuyện như vậy.

Hơn nữa các quý tộc đều có một lo lắng, liệu đây có phải một lần thăm dò của Nam Tinh để chuẩn bị cho một cuộc chiến. Bọn họ sợ rằng Nam Tinh sẽ dựa trên phản ứng của Thái Nguyệt ngay lúc này để quyết định có nên tổ chức một cuộc xâm lược khác nhằm vào Thái Nguyệt hay không.



Mặc dù phía sau Thái Nguyệt có Đế quốc nhưng như thế thì sao chứ, năm năm trước không phải có một lần rồi sao? Còn chưa kể hiện tại sợ rằng Đế quốc cũng không có thời gian quan tâm tới bọn họ.

Chính vì thế lần này cũng là một lần hiếm hoi các quý tộc Thái Nguyệt có chung thái độ phải buộc Nam Tinh trả giá cho lần hành động này, không chỉ phải giao ra chủ mưu phía sau, ngay cả đám lính đánh thuê cũng phải giao ra chịu sự thẩm phán.

Nhưng sứ giả tới Nam Tinh lại mang về tin tức khiến quốc vương Thái Nguyệt phẫn nộ. Đối phương vậy mà từ chối tất cả yêu cầu.

Cái gì mà không rõ, cái gì mà không thể oan uổng người vô tội! Nói chung chuyến đi lần này không mang lại bất kỳ kết quả nào.

Việc này làm sao không khiến người Thái Nguyệt phẫn nộ đi được. Chính vì thế mới có tình huống hiện tại.

Tất cả mọi người đều đồng ý phải có hành động mạnh mẽ để thể hiện thái độ của mình, nhưng mạnh mẽ tới mức nào thì tất cả lại đang tranh luận.

Người thì muốn phong tỏa tuyến đường xuôi nam của Nam Tinh, người thì muốn tịch thu hết toàn bộ tài sản của người Nam Tinh tại Thái Nguyệt.

“Được rồi không cần tranh cãi!”

Quốc vương Nam Tinh cũng mất kiên nhẫn với cuộc tranh cãi này cuối cùng ông ta đưa ra quyết định.

“Nếu bọn Nam Tinh đã sử dụng lính đánh thuê để t·ấn c·ông chúng ta. Như vậy chúng ta cũng dùng lính đánh thuê để cho bọn hắn một bài học. Hừ! Lần này ta phải cho thằng khốn đó một bài học nhớ đời.”



Sáu ngày sau Thiết Xa thành phải hứng chịu một cuộc t·ấn c·ông quy mô lớn của một nhóm lính đánh thuê, một nhà máy luyện kim, hai công xưởng đầu máy bị thiệt hại nặng, dự kiến phải mất bốn tháng mới có thể hoạt động trở lại.

Quân phòng thủ thành phố đã tiêu diệt mười tám siêu phàm giả, trong đó có một cao cấp siêu phàm giả số còn lại thành công trốn thoát. Chuyện này đã gậy ra rung động không nhỏ trong vương quốc.

Quốc vương giận giữ yêu cầu điều tra chuyện này thề phải trừng phạt kẻ chủ mưu. Nhưng sau một tháng không có bất kỳ tin tức nào về chuyện này nữa cả, chính phủ dường như đã quên mất chuyện gì xảy ra nếu không phải ba nhà máy này đang được tu sửa lại sợ rằng có người sẽ nghĩ chính phủ bỏ quan chuyện này.