Chương 365: Thánh nữ (2).
Việc nhập cảnh khá tốn thời gian, phải mất hơn ba tiếng mới hoàn tất toàn bộ thủ tục cho tất cả người trên tàu, trong thời gian này cũng không ai được lên tàu vì thế bọn họ chỉ có thể chờ đợi tại nhà ga.
Có lẽ bởi vì biết trước điều này khiến nhà ga được xây dựng rất lớn, đặc biệt là khu vực nghỉ ngơi và khu vực chờ hơn nữa xung quanh còn rất nhiều cửa hàng hiển nhiên một nơi như vậy chắc chắn sẽ được tiêu phí rất nhiều.
Lại Nguyệt cùng người của mình sau khi hoàn thành thủ tục nhập cảnh liền tiếp tục mua vé tàu lên đường, vé tàu của bọn họ chỉ tới nơi này nếu muốn đi tiếp cũng chỉ có thể lên tàu khác. Còn tàu của họ sau khi đón khách mới đã lên đường từ trước.
Không có cách nào nếu để tàu chờ tới hơn ba tiếng trong nhà ga như vậy nhà ga cũng không cần phải hoạt động nữa.
Cũng may tàu hỏa ở thời đại này vé VIP rất nhiều, Lại Nguyệt cùng người của nàng vẫn có được một toa riêng.
“Các ngươi là ai? Xin mời rời đi cho!”
Đang chờ đợi tàu khởi hành bên ngoài toa đã vang lên tiếng của các hộ vệ.
Lại Nguyệt không quan tâm lắm, bởi vì chuyện như thế này không phải lần đầu, hộ vệ sẽ nhanh chóng xử lý.
Nhưng lần này có vẻ khác, hộ vệ vậy mà lại từ bên ngoài tiến vào đi tới bên cạnh nàng hành lễ nói.
“Miện hạ có người tự xưng là người của bộ ngoại giao Nam Tinh đang ở bên ngoài.”
Nói xong hộ vệ còn đưa ra một sắc lệnh với con dấu của hoàng gia phía trên.
Là một thánh nữ Lại Nguyệt rất đơn giản nhận ra con dấu này, đây là con dấu của hoàng gia Nam Tinh. Người tới hẳn là người của hoàng gia.
“Mời vào đi!”
Hiển nhiên chủ nhà đã tới đón Lại Nguyệt cũng không thể đóng cửa miễn tiếp khách.
Rất nhanh có ba người đi vào cùng với hầu gái của nàng hai nam một nữ. Dẫn đầu ba người chính là một thiếu nữ rất trẻ tuổi có lẽ cũng chỉ tầm mười tám mười chín dung nhan không quá xuất sắc nhưng thái độ của nàng lại vô cùng tự tin cho dù đối mặt với thánh nữ như Lại Nguyệt thiếu nữ này cũng không hề thể hiện sự yếu thế hay kiêng dè.
Hiển nhiên thân phận của thiếu nữ này không đơn giản, nếu chỉ là người bình thường thậm chí là quan viên của các quốc gia khác khi gặp nàng đều thể hiện một sự nhún nhường thấp hơn một bậc.
Còn hai người đàn ông còn lại có lẽ chỉ là hộ vệ, đương nhiên có thể có mặt ở đây cũng không phải đơn gian là hộ vệ bình thường, nhưng điều đấy không tới phiên nàng quan tâm.
Thiếu nữ đi tới cúi đầu hành lễ với Lại Nguyệt.
“Tham kiếm thánh nữ miện hạ. Tiểu nữ là thư ký của đức vua Linh Uyên, hành trình sắp tới tiểu nữ sẽ hộ tống miện hạ tới Kim Lăng.”
Thiếu nữ này không ai khác chính là Linh Uyên, sau năm năm nha đầu này cùng với em gái của mình dưới sự dạy bảo của Long đã trưởng thành rất nhiều.
Bây giờ hai nàng đã có thể phụ trách một phương trở thành cánh tay đắc lực của Long đến nỗi đã có thể cử các nàng ra ngoài làm việc.
Mặc dù về mặt thái độ hay khí thế Linh Uyên không hề nhún nhường nhưng chênh lệch về thân phận ở đó khiến nàng vẫn phải hành lễ với thể hiện sự tôn trọng với Lại Nguyệt. Dù sao người ta cũng là thánh nữ về mặt tín ngưỡng là đại diện của thần ở nhân gian mặt nào đó thân phận còn cao hơn cả Long.
“Rất vui được gặp ngươi Linh Uyên tiểu thư. Ta thay mặt Thánh quốc cảm ơn quý quốc!”
Lại Nguyệt cũng không ra vẻ gì, cho dù Thánh quốc có là siêu cường mạnh mẽ hơn Nam Tinh rất nhiều thì nàng cũng rất hiểu nguyên tắc ngoại giao. Cho dù là với các chư hầu của Thánh quốc nàng đều thể hiện ra một thái độ như vậy chứ không nói tới Nam Tinh. Dù sao người ta cũng là người của quốc vương, muốn hay không cũng phải cho người ta mặt mũi những cái lũ kiêu ngạo suốt ngày đi khắp nơi hất hàm sai khiến một vương quốc đ·ã c·hết từ rất lâu rồi.
Cao tầng của Thánh quốc đủ thông minh để hiểu được hai chữ tôn trọng, đây la bài học cực kỳ đắt khi phải trả bằng rất nhiều máu bình thường người ta không sẽ không thể hiện ra ngoài nhưng bất mãn trong lòng chắc chắn có chờ tới thời điểm quan trọng cái sự bất mãn này có thể là một đao chí mạng cho Thánh quốc.
Không một vị vua nào không muốn mặt mũi, không một người đứng đầu nào muốn bị sỉ nhục sai khiến như một con chó bài học lịch sử về những chuyện như vậy có rất nhiều trong suốt hàng chục nghìn năm của thế giới Lại Nguyệt đương nhiên không muốn biến mình thành một bài học lịch sử mới cho những thế hệ sau này.
Đặc biệt khi lần này tới là Thánh quốc có việc muốn nhờ thì càng phải tỏ ra tôn trọng.
“Điện hạ quá lời rồi! Đây là trách nhiệm của chúng ta.”
Linh Uyên khiêm tốn nói, rồi nàng quay sang giới thiệu hai người đằng sau.
“Hai vị này là người của quân cận vệ, họ sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ vòng ngoài cho miện hạ.”
Hai người lần lượt hành lễ sau lời giới thiệu của Linh Uyên, đương nhiên lễ của họ là lễ q·uân đ·ội.
Quân cận vệ không chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ các nhân vật quan trọng bọn họ có có nhiệm vụ bảo vệ các nhân vật ngoại giao khi tới Nam Tinh vì thế việc họ có mặt ở đây là điều rất dễ hiểu.
Lại Nguyệt cảm thấy thú vị bởi cách hành lễ của họ, nó không giống với cách hành lễ nàng thường thấy vì thế nàng cũng có chút tò mò hỏi.
“Như này là!”
“Miện hạ thứ lỗi đây là cách hành lễ của q·uân đ·ội Nam Tinh không có gì đặc biệt.”
Linh Uyên dường như cũng biết ý của Lại Nguyệt là gì nàng rất nhanh tiếp lời. Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng gặp tình cảnh này vì thế nàng cũng biết những người từ bên ngoài tới khi gặp cách chào này cũng rất tò mò.
Lại Nguyệt nghe vậy liền gật đầu, khách khí nói.
“Cảm ơn các vị đã hỗ trợ, an toàn của ta nhờ các vị vậy!”
“Tạ ơn thánh nữ tin tưởng, chúng ta sẽ hết sức bảo vệ an toàn của ngài.”
Hai người nghe vậy thụ sủng nhược kinh trả lời.
Sau đó hai người liền rời khỏi khoang tàu chỉ để lại Linh Uyên còn bên trong, bất quá bởi vì thân phận của mình Linh Uyên cũng chỉ có thể đứng hầu bên cạnh Lại Nguyệt không thể ngồi xuống.
Thế giới này phân biệt giai cấp rất nặng nề, việc bình dân ngồi ngang hàng với quý tộc đã là một điều đại bất kính thậm chí có thể m·ất m·ạng chứ chưa nói tới thánh nữ người được xem là đại diện của thần linh tại thế gian. Huống chi cho dù Linh Uyên có là thư ký của Long đi chăng nữa về bản chất nàng vẫn chỉ là bình dân có thể trong nội bộ vương quốc nàng rất quyền lực không cần phải nể mặt bất kỳ ai cho dù là quý tộc, nhưng người nàng tiếp đãi là thánh nữ của Thánh quốc nàng không thể như bình thường được.
“Không cần phải lễ tiết như vậy! Ngồi xuống đi ta muốn trò chuyện cùng ngươi một chút.”
Lại Nguyệt thấy vậy liền lên tiếng để Linh Uyên ngồi xuống cùng trò chuyện với nàng, nhưng hầu gái ở bên cạnh nghe vậy lại thể hiện một thái độ rất không vui. Làm sao một bình dân lại có tư cách ngồi ngang vai ngang về với Thánh nữ miện hạ cơ chứ.
“Miện hạ chuyện này không tốt cho lắm!”
Câu trả lời của Linh Uyên khiến hầu gái rất hài lòng. Xem ra nha đầu này cũng rất biết thân biết phận.
Nhưng lời tiếp theo của Lại Nguyệt khiến vị hầu gái này không biết phải nói điều gì.
“Không sao cứ ngồi xuống, đây không phải Thánh quốc ngươi không cần phải tuân thủ những quy tắc của Thánh quốc.”
“Cái này…”
Linh Uyên vẫn do dự, nhưng cuối cùng sau những lời của Lại Nguyệt nàng vẫn quyết định ngồi xuống dưới ánh mắt như muốn g·iết người của hầu gái bên cạnh.
Đúng lúc này đoàn tàu bắt đầu vượt đèo, toàn bộ sườn núi vậy mà bị khoét ra mở đường cho tàu chạy.
“Ta từng nghe nói tuyến đường sắt vượt vùng núi phía tây của Nam Tinh là một kỳ tích, tận mắt nhìn thấy quả nhiên đây đúng là kỳ tích.”
Lại Nguyệt khen ngợi không ngớt, trong hiểu biết của nàng xây dựng một con đèo như thế này thực sự là điều chưa từng xảy ra.
Một bên Linh Uyên lại rất tự hào nói.
“Miện hạ quá khen đây chỉ là một phần của tuyến đường, toàn bộ tuyến đường còn phải đi qua hai cây cầu và ba hầm xuyên núi. Để xây dựng con đường này vương quốc đã phải huy động hơn hai nghìn siêu phàm giả cùng sáu mươi nghìn người làm việc ngày đêm mới có thể hoàn thành. Đương nhiên cũng không thể không nhắc đến sự trở giúp nhiệt tình từ Thánh quốc cùng các quốc gia khác.”
Nàng cũng không quên tâng bốc Thánh quốc. Nhưng nàng nói cũng không sai, Thánh quốc cũng đổ rất nhiều công sức vào tuyến đường này, có thể nói có bốn phần công lao của Thánh quốc trên con đường này cũng không ngoa.
“Ồ! Ta rất mong chờ được chiêm ngưỡng kỳ tích của chúng ta.”
Lại Nguyệt đổi sang xung hô chúng ta như là một cách kéo gần mối quan hệ hai nước.