Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 364: Thánh nữ (1).




Chương 364: Thánh nữ (1).

Trên cánh đồng rộng lớn phía đông vương quốc Gray một hình ảnh kỳ lạ chưa từng tồn tại ở thế giới này xuất hiện. Những thùng sắt hình chữ nhật được nối lại với nhau giống như một con rắn chạy như bay trên vùng bình nguyên rộng lớn, đầu của con rắn này còn liên tục nhả ra những luồng khói đen trông vô cùng đáng sợ thi thoảng còn phát ra tiếng hú ghe rợn khiến những người xung quanh không dám đến gần.

Trông thì rất đáng sợ đấy nhưng vẫn có rất nhiều người không bị con rắn sát thép này đe dọa trong hai năm qua bọn hắn đã rất quen thuộc với cái thứ đang chạy này, mỗi lần nó chạy qua rất nhiều người đều đưa ánh mắt hâm mộ, tò mò nhìn theo nói. Đặc biệt là lũ trẻ mỗi khi con rắn sắt thép này chạy qua bọn hắn đều chạy tới bên cạnh quan sát, thậm chí có một vài thằng nhóc còn tò mò cầm đá ném lên sau đó còn tự hào hét lớn như vừa là một dũng sĩ tiêu diệt quái vật, trong khi các cô bé thấy vậy lại e sợ lên tiếng ngăn cản.

Những đứa trẻ này đương nhiên sẽ không thực sự sợ hãi bọn hắn biết chỉ cần không cản đường con quái vật sắt này sẽ không làm gì bọn hắn cả, đương nhiên đây là một bài học khá đắt giá dùng chính da thịt của con người thậm chí là thân nhân của bọn chúng đi trả giá. Một số kẻ không nghe khuyến cáo mưu toan dùng sức người ngăn chặn con quái thú bằng sắt kết quả chính là đến mảnh vụn cũng không còn.

Một số kẻ thậm chí nổi lòng tham muốn trộm những thanh sắt dùng làm đường cho con quái vật này chạu qua khiến các vị quý tộc phải cử người canh đường sắt ngăn chặn chuyện này phát sinh. Còn những kẻ ă·n t·rộm kia kết cục thì không tốt được bao nhiêu, tất cả đều bị phơi xác bên ngoài những ngôi làng làm gương cho những kẻ đang rục rịch.

Lại Nguyệt không biết những chuyện như vậy nàng chỉ biết được vừa rồi có một hòn đá đã v·a c·hạm với cửa sổ của nàng, may mắn cửa sổ được bảo vệ bởi một tấm lưới sắt khiến cho thủy tinh không bị viên đá phá vỡ.

Đôi lông mày của Lại Nguyệt đã nhíu chặt, biểu cảm trên dung nhan của nàng cũng cho thấy nàng đang rất không cao hứng.

Đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài đột nhiên bị một viên đá bay tới suýt nữa đập trúng mình không ai có thể cao hứng được cả.

Lúc đầu nàng đã không cao hứng bởi vì tấm lưới sắt bên ngoài ngăn cản tầm nhìn khiến nàng không thể thu hết phong cảnh bên ngoài vào mắt, nhưng bây giờ nàng đã biết tại sao phải có tấm lưới sắt này.

“Thật vô lễ, thần sẽ cho người điều tra ngay.”

Hầu gái ngồi bên cạnh thấy vậy vô cùng giận giữ!



Thánh nữ miện hạ lại bị mạo phạm như vậy, nàng là người phát ngôn của thần linh tại nhân gian ném đá vào nàng khác gì khinh nhờn thần linh. Kẻ ném viên đá đó sẽ phải chịu h·ình p·hạt thảm khốc nhất của tòa án dị giáo.

“Được rồi không cần thiết phải như vậy. Bón hắn cũng không cố ý.”

Lại Nguyệt lên tiếng ngăn cản người hầu. Nàng kỳ thực nhìn thấy khuôn mặt của người ném viên đá, chỉ là một đứa trẻ thôi hắn chắc chắn không biết nàng ở trên tàu, còn nếu đến ngay cả một đứa trẻ bình dân cũng biết nàng ở trên tàu này như vậy Thánh quốc cũng không cần thiết phải tồn tại nữa. Lại Nguyệt cũng không nhỏ mọn tới nỗi chấp nhặt với một đứa trẻ.

“Miện hạ không thể nói như vậy được, nếu ngài không trừng phạt bọn chúng lũ dân đen kia sẽ càng được nước lấn tới. Phải cho bọn chúng thấy uy nghiêm của thần linh là không thể x·âm p·hạm cho dù có là vô tình đi chăng nữa.”

Có điều nàng không chấp nhặt không có nghĩa hầu gái của nàng cũng như vậy, người hầu gái này là một tín đồ vô cùng thành kính hiển nhiên không thể chấp nhận việc thánh nữ miện hạ bị mạo phạm cho dù đó có là vô tình. Trong đầu nàng chỉ cần là những kẻ có dấu hiệu mạo phạm thần linh thì đều phải bị thiêu c·hết không có ngoại lệ.

“Thôi được rồi ngươi muốn làm gì thì làm!”

Lại Nguyệt thấy hầu gái nhà mình như vậy cũng cảm thấy phiền, nàng biết muốn thuyết phục hầu gái này gần như không thể huống hồ còn là cứu một dân đen đến nàng cũng không biết là ai. Vì thế nàng cũng mặc cho người hầu gái này muốn làm gì thì làm, nàng cũng không có tinh lực đâu quan tâm tới kết cục của đứa trẻ đó.

Hầu gái nghe vậy liền hành lễ rời khỏi phòng, còn Lại Nguyệt vẫn tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

“Miện hạ nửa giờ nữa chúng ta sẽ tới lãnh thổ Nam Tinh, chúng ta có nên nghỉ ngơi trước khi tiếp tục hành trình!”

Một lúc sau người hầu trở về thông báo với Lại Nguyệt.

Lại Nguyệt cùng người của nàng đã ở trên tàu hơn một ngày.



Cho dù bọn họ có ở trong phòng riêng rất tiện nghi, tàu di chuyển cũng khá êm ít nhất so với xe ngựa thì êm hơn rất nhiều nhưng ngồi trên tàu liên tục hơn một ngày như vậy cũng rất mệt. Đặc biệt khi hệ thống giảm xóc của tàu đời đầu không tốt như hệ thống giảm xóc hiện đại.

“Không cần thiết, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình!”

Mặc dù ngồi tàu với một hành trình dài hơn một ngày như vậy khiến Lại Nguyệt thấy mệt mỏi nhưng nàng không muốn tốn thời gian cho những việc không cần thiết.

Nói xong Lại Nguyệt nhìn hầu gái của mình.

“Mang cho ta một cốc sữa bò!”

Đồ ăn trên tàu luôn rất đầy đủ, đặc biệt khi hiện tại phần lớn người có thể đi tàu đều là những người có tiền thì việc móc túi những người này phải được ưu tiên hàng đầu. Mặc dù vậy với thân phận và vé VIP cả một khoang riêng như của Lại Nguyệt thì toàn bộ việc ăn uống của nàng đều do đầu bếp riêng chuẩn bị.

Thu hồi ánh mắt Lại Nguyệt tựa người vào ghế da phía sau nghỉ ngơi, nàng không còn hứng thú với việc ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài nữa.

Rất nhanh tàu đã vượt qua biên giới Gray và Nam Tinh. Đoàn tàu dừng lại ngay bên cạnh pháo đài Sơn Thạch tấm khiên phía tây của Nam Tinh.

Pháo đài Sơn Thạch hiện tại đã khác năm năm trước rất nhiều, phần phía bắc của pháo đài đã bị dỡ bỏ thay vào đó là một nhà ga. Đây có thể xem là nơi kiểm soát nhập cảnh của Nam Tinh, tất cả xe lửa không cần biết là chở hàng hay chở khách đều phải dừng lại tại đây để kiểm tra trước khi có thể tiếp tục hành trình.



Trong khi đó pháo đài Sơn Thạch cũng không xây dựng thêm tường mới cho phần phía bắc giồng như các pháo đài thường thấy ở thời đại này, thay vào đó là một cấu trúc hầm hào công sự dày đặc được xây dựng.

Đương nhiên rất nhiều người nhìn vào những cấu trúc này đều cho rằng Nam Tinh đang đùa với lửa, bọn hắn vẫn chưa mường tưởng ra được thời đại của những pháo đài, những tòa thành lớn không có tường cao sẽ như thế nào.

Lại Nguyệt cũng vậy, nàng đã xuống tàu làm thủ tục nhập cảnh, bởi vì đây là chuyến đi bí mật khiến nàng không được miễn nhập cảnh ngoại giao vì thế dù tình nguyện hay không tình nguyện nàng vẫn phải tiến hành thủ tục nhập cảnh tại đây.

“Lũ Nam Tinh bày vẽ ra cái gì nhập cảnh không nhập cảnh, bọn hắn không thấy mệt sao?”

Bên cạnh nàng hầu gái phàn nàn, Thánh quốc cũng không có cái gì thủ tục nhập cảnh muốn tiến vào Thánh quốc chỉ cần nộp tiền là được.

Đây cũng là một cách phân biệt nạn dân hoặc nô lệ với người bình thường khá tốt, dù sao nạn dân trong người cũng không có tiền lấy đâu ra tiền để nộp. Không chỉ Thánh quốc mà tất cả quốc gia trên thế giới đều như vậy, cũng chỉ có Nam Tinh mới đặt ra loại thủ tục như thế này.

“Im mồm! Đây là chuyện của Nam Tinh không đến phiên ngươi phàn nàn.”

Lại Nguyệt răn dạy hầu gái của mình, nàng tới đây là để hợp tác, thậm chí còn cần Nam Tinh hỗ trợ trong lúc này chỉ trích hành động của người ta sẽ khiến cuộc đàm phán trở nên khó khăn hơn.

Hầu gái nghe vậy chột dạ nói.

“Miện hạ…”

“Ta nói ngươi im miệng không nghe sao?”

Lại Nguyệt không để hầu gái nói hết đã nghiêm khắc dạy dỗ.

Là một thánh nữ cự đầu của Thánh quốc nàng hiểu hơn ai hết tại những nơi biên giới như thế này gián điệp có rất nhiều, nói không chừng toàn bộ lời ăn tiếng nói hành động của các nàng ơ đây ngày mai sẽ được miêu tả kỹ càng trên bàn làm việc của quốc vương Nam Tinh nên.

Hầu gái thấy chủ nhân nhà mình như vậy liền le lưỡi nhìn sang nơi khác không dám hé răng dù chỉ một lời. Im lặng hoàn thành các thủ tục kiểm tra.