Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 366: Kế hoạch của Thánh quốc.




Chương 366: Kế hoạch của Thánh quốc.

Mất hơn mười tiếng cuối cùng đoàn tàu cũng tới thành Kim Lăng, bước xuống tàu ngay cả Lại Nguyệt người đã quen thuộc với sự phồn hoa của Thánh thành cũng phải giật mình trước hình ảnh nàng nhìn thấy.

Một nhà ga rất lớn, chỉ riêng sân ga thôi đã lớn gấp hai lần sân ga của Thánh thành người qua lại cũng đông như đi hội, tất cả đều đang vội vã qua lại muốn bắt kịp chuyến tàu của mình, không ai muốn bị muộn cả.

Ngay cả chuyến tàu nàng đi hiện tại các nhân viên đều đang bận rộn đón khách mới lên tàu, con tàu này sẽ không dừng lại tại Kim Lăng mà tiếp tục hành trình của nó đi về phía đông tới cản Bách Phương. Không giống như sân ga của Thánh quốc khi đó là nơi mọi chuyến tàu kết thúc hành trình.

Không sai Thánh quốc cũng có tàu hỏa, hơn nữa chiều dài đường sắt của Thánh quốc đã lên tới hơn năm trăm kilomet, đây là một con số khổng lồ với một quốc gia như Thánh quốc chỉ trong năm năm.

Phải biết Thánh quốc hiện tại là quốc gia có chiều dài đường sắt nhiều nhất thế giới cho dù là Nam Tinh cũng không bằng. Nam Tinh chỉ là quốc gia có chiều dài đường sắt lớn thứ hai với hơn bốn trăm kilomet mà thôi, còn Đế quốc thậm chí còn ít hơn khi chỉ có gần bốn trăm kilomet đường sắt chỉ xếp thứ tư trong danh sách này.

Một câu hỏi chính là tại sao trong kế hoạch năm năm của vương quốc chỉ có một trăm tám mươi kilomet nhưng hiện tại lại kéo dài lên tới hơn bốn trăm kilomet như vậy đã là gấp hơn hai lần chiều dài trong kế hoạch rồi, hơn nữa tính thêm chiều dài đường sắt tại ngoại quốc thì con số này kỳ thực đã là gần hai nghìn kilomet đường sắt.

Chỉ trong năm năm xây dựng hơn hai nghìn kilomet đường sắt đặc biết trong tình huống ở một thế giới mà cách mạng công nghiệp chỉ mới khởi nguồn đây là điều bất khả thi.

Nhưng bất khả thi nếu đó chỉ là một mình Nam Tinh còn nếu Thánh quốc cùng Đế quốc tham dự vào thì sao? Đặc biệt là phía Thánh quốc cực kỳ tích cực trong việc xây dựng này.

Chỉ riêng các tuyến đường sắt trong vùng ảnh hưởng của Thánh quốc đã là gần một nghìn năm trăm kilomet. Đây mới chỉ là một phần của kế hoạch thôi mục tiêu của Thánh quốc là kết nối toàn bộ các quốc gia phía bắc bằng đường sắt, đặc biệt là phải có một tuyến đường sắt nối thẳng từ Bách Phương tới Thánh Thành.

Sự nhiệt tình của Thánh quốc trong kế hoạch này thậm chí khiến ngay cả Long cũng giật mình, hắn cũng không ngờ tới một quốc gia thần quyền lại có hứng thú như vậy với tàu hỏa. Đương nhiên nếu người đã tới Long cũng không có lý do từ chối, đặc biệt hơn khi bảy mươi phần trăm công sức của kế hoạch sẽ do Thánh quốc cùng các nước có đường sắt đi qua bỏ ra. Thậm chí một phần tuyến đường xuyên vùng núi phía tây của Nam Tinh cũng là do Thánh quốc góp sức.



Phải nói thật đây là một niềm vui bất ngờ đối với Long.

Nhưng tại sao Thánh quốc lại phải làm như vậy đâu, dùng nguồn lực quốc gia đi xây dựng một tuyến đường sắt khổng lồ như vậy Thánh quốc bị điên sao?

Đương nhiên không phải.

Kỳ thực chuyện này rất dễ hiểu, cũng là vấn đề kết nối với tuyến đường hàng hải thôi.

Như đã biết tuyến đường giao thương trên biển của Thánh quốc tới tinh linh tộc bị Đế quốc kiểm soát hoàn toàn, mặc dù vẫn có dự phòng về giao thương trên bộ từ Nam Tinh nhưng được bao nhiêu cơ chứ.

Xe ngựa, thậm chí có dùng cả địa long vận chuyển thì có thể so sánh với vận lực của hàng hải sao? Đương nhiên không thể, chỉ riêng cái tuyến đường vượt núi vượt sông đi trong nội đại lục đã là một vấn đề lớn rồi có thể mang được bao nhiêu hàng hóa vượt qua những khu vực địa hình phức tạp như vậy còn cần phải suy nghĩ sao.

Đơn giản mà nói chính là vận chuyện đường bộ không thể so sánh được với vận chuyện đường biển, nếu c·hiến t·ranh xảy ra và Đế quốc phong tỏa tuyến đường này vận chuyện đường bộ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống, muốn phát triển có đủ sức mạnh để chiến thắng Đế quốc đây là điều gần như không thể.

Chính vì thế cho dù là vào thời bình Thánh quốc rất tích cực tích trữ cho c·hiến t·ranh, không chỉ là các loại ma cụ v·ũ k·hí từ tinh linh tộc bọn hắn còn cần một số nguyên liệu độc quyền mà tinh linh tộc mới có để có thể sản xuất một số loại ma cụ cho mình.

Đế quốc rất hiểu điều này, vì thế mỗi lần c·hiến t·ranh xảy ra giữa hai bên Đế quốc đều cố gắng kéo dài thời gian lâu nhất có thể chờ tới khi nguồn dự trữ của Thánh quốc hao hết đó chính là lúc Thánh quốc thua trận. Thánh quốc cũng biết điểm yếu của mình ở đâu nên bọn hắn thường có xu hướng đánh nhanh thắng nhanh trước khi nguồn dự trữ của mình hao hết.

Chính vì thế những cuộc chiến của hai phe trong hàng trăm năm nay đều có chung một loại kịch bản ban đầu. Đế quốc tập trung phòng thủ, trong khi Thánh quốc dồn lực t·ấn c·ông.

Hai bên cứ đánh đi đánh lại như vậy suốt mấy trăm năm nay lúc thua lúc thắng, nhưng cuối cùng Thánh quốc vẫn không thể thay đổi ví trí thế yếu của mình.



Chính vì thế khi nhìn thấy khả năng vận chuyển của tàu hỏa Thánh quốc đã nhìn ra cơ hội thay đổi thế yếu của mình, năng lực vận chuyển của tàu hỏa có thể nói đã vượt trội năng lực vận chuyện hàng hải của Thánh quốc.

Hơn nữa thời gian vận chuyển cũng rút ngắn rất nhiều khi chỉ mất mười ngày là có thể đi từ Nam Tinh tới Thánh quốc trong khi nếu đi đường biển sẽ phải mất tới hơn hai tháng. Mọi thứ đều quá vượt trội khiến Thánh quốc quyết tâm phải xây dựng một tuyến đường xuyên đại lục.

Các quốc gia trong lục địa khác của Thánh quốc dưới sự thuyết phục cũng tham gia vào kế hoạch khổng lồ này và thế là chỉ trong năm năm chiều dài đường sắt đã được như hiện nay.

Đương nhiên năng lực vận chuyển này chỉ là so sánh với các thuyền buồm thời nay, đừng mang chúng ra so sánh với đống tàu biển hiện đại nó khập khiễng lắm.

Bất quá như vậy cũng là quá đủ với một quốc gia nông nghiệp như Thánh quốc rồi. Mặc dù trong năm năm trở lại đây cuộc cách mạng công nghiệp đang bén rễ tại Thánh quốc nhưng nhu cầu vẫn còn đang trong quá trình tăng trưởng tạm thời vận lực vẫn đủ dùng. Ít nhất cho tới khi c·hiến t·ranh với Đế quốc xảy ra thì như vậy.

Đương nhiên ngay cả Thánh quốc hay Đế quốc hầu hết cũng chỉ tập trung vào lĩnh vực quân sự, bọn hắn vẫn chưa chú ý tới cuộc cách mạng công nghiệp đang bén rễ nẩy mầm trong quốc gia của mình. Đối với bọn hắn nông nghiệp vẫn là chủ đạo của nền kinh tế chứ không phải cái gì công nghiệp.

Mà kỳ thực hầu hết các quốc gia trên thế giới này vẫn không có khái niệm rõ ràng về kinh tế bọn hắn chủ yếu quan tâm xem năm nay thu được bao nhiêu thuế thôi. Nếu thuế thu ít như vậy có nghĩa quốc gia không ổn, nếu thuế thu nhiều như vậy quốc gia chắc chắn rất ổn chỉ như vậy..

Vừa đó tiếng còi hơi của tàu hỏa tiếp tục vang lên, báo hiệu tàu sắp rời ga nhưng hành khách cuối cùng đang vội vã lên tàu nếu không muốn bị lỡ chuyến.

“Miện hạ hướng này!”



Linh Uyên đi tới phía trước dẫn đường cho đoàn người Lại Nguyệt. Mặc dù sân ga rất đông đúc nhưng xung quanh bọn họ lại không có bất kỳ người nào tới gần quân cận vệ đang làm rất tốt việc của mình.

Nhà ga này rất lớn phải mất một lúc đoàn người mới rời khỏi nhà ga ngay bên ngoài có một đoàn xe ngựa đã chờ sẵn, Lại Nguyệt ngồi lên xe ngựa cùng đoàn tùy tùng của mình đi tới nhà thờ trong thành phố. Nơi này có thể xem như là một đại sứ quán của Thánh quốc tại Nam Tinh.

Trên đường Lại Nguyệt phát hiện tòa thành này lớn hơn rất nhiều so với nàng tưởng tưởng, toàn bộ thành trì vậy mà lan rộng ra khỏi xung quanh tường thành không còn chịu trói buộc bởi tường thành nữa, thậm chí tường thành cũng đã bị dỡ bỏ.

“Thành lớn như vậy lại không có tường thành bao bọc nếu kẻ thù đánh tới thì sao?”

Không nhịn được Lại Nguyệt hỏi, nơi này rõ ràng rất giàu có, nhà cửa san sát khắp nơi, dân cư đông đúc vậy mà lại không có tường thành phòng thủ. Đối với Lại Nguyệt khái niệm thành phố và thành thị không có trong từ điển của nàng, nàng chỉ biết những tòa thành được bao quan bởi tường mà thôi.

“Lời của miện hạ kỳ thực giống với suy nghĩ của các vị tướng quân, bọn họ đều cho rằng nên xây dựng tường thành bảo vệ.”

Linh Uyên ngồi đối diện trả lời.

“Sau đó thì sao? Tại sao không xây dựng?”

Lại Nguyệt nghe vậy tò mò hỏi.

“Bệ hạ nói rằng Kim Lăng sau này sẽ còn tiếp tục mở rộng, xây dựng tường thành không khác nào hạn chế sự phát triển của Kim Lăng.”

“Đánh đổi sự an toàn để có thể phát triển ư! Một quyết định mạo hiểm đấy.”

Lại Nguyệt nghe câu trả lời liền đưa ra phán đoán.

Còn Linh Uyên nghe vậy chỉ mỉm cười xem như chấp nhận lời của nàng. Kỳ thực Linh Uyên còn chưa nói tới vấn đề về với v·ũ k·hí mới tướng thành đã không còn là lớp bảo vệ an toàn nữa.

Nhưng nếu Lại Nguyệt đã cho là như vậy thì nàng cũng không có lý do gì phổ cập kiến thức cho vị thánh nữ này cả.