Chương 299:
Doanh trại đóng quân của lực lượng nghi binh Gray đã thành một mớ hỗn độn, lều trại rách nát đồ vật rơi vỡ khắp nơi. Nhưng ở đây lại không có xác một người lính, không có tiếng chém g·iết thảm liệt, càng không có mùi máu tanh cùng xác c·hết la liệt khắp nơi.
Tại đây hiện tại chỉ có quân của Dương Hoài Nam cùng quân của Trịnh Phàm.
Hai người đang đi lại quan sát xung quanh doanh trại trên khuôn mặt của hai người không hề có chút biểu cảm nào của người chiến thắng, nói đúng hơn khuôn mặt của cả hai đã cực kỳ khó coi.
“Tướng quân ngài nên xem cái này.”
Một thiếu tá đi tới gọi báo cáo cho Dương Hoài Nam, sắc mặt của hắn nhìn cực kỳ khó coi khả năng thứ hắn muốn cho hai người thấy không phải cái gì tốt.
Dương Hoài Nam cùng Trịnh Phàm liếc nhìn nhau hít một hơi thật sâu đi theo thiếu tá.
Hai người được thiếu tá dẫn tới gần trung tâm quân doanh, nhìn qua nơi này có rất nhiều xe ngựa trên xe ngựa chồng chất bao tải nhìn qua hẳn đây là xe chở lương, nhưng đôi mắt cả hai người đều nhíu chặt lại khi thấy một bao tải bị mở ra bên trong lại không phải lương thực gì đó mà là…cát đúng vậy cát còn có cả đất.
Khóe mắt Dương Hoài Nam cùng Trịnh Phàm đều co giật cuối cùng Dương Hoài Nam trầm giọng nói.
“Chúng ta thất bại rồi.”
Trịnh Phàm nghe vậy cũng thở dài cười khổ.
“Mọi hành động củ chúng ta đều bị đối phương dự đoán trước, thua không oan.”
Đống bao tải lương thực trước mặt lại chỉ toàn cát cùng đất nếu là bình thường ai cũng nghĩ quân lương bị t·ham ô· nhưng trong trường hợp này lại khác. Đối phương đây là dùng những xe lương này lựa gạt trinh sát của bọn hắn, chỉ cần nhìn thấy xe lương mang đủ nhiều trinh sát liền cho rằng đây là lương thực dự trữ chuẩn bị cho công thành việc này khiến lực lượng trinh sát phán đoán sai lầm cũng khiến các tướng lĩnh ở đây phán đoán sai lầm về mục đích của đối phương.
Hiện tại mọi thứ đã lộ đội quân nghi binh này muốn rút về liền có thể dễ dàng bỏ lại số lương thực cùng vật tư giả này tại đây, không chỉ vậy bọn hắn còn bỏ lại rất nhiều đồ vật xe cộ nhưng tất cả đều vô dụng bởi vì vật cưỡi trâu ngựa đều bị bọn hắn lấy đi. Nếu Dương Hoài Nam đoán không nhầm đối phương hiện tại đều là trang bị nhẹ hành quân gấp chỉ cần ba bốn ngày liền có thể rút về Sơn Thạch. Với tốc độ của đối phương Dương Hoài Nam có cố gắng như thế nào cũng không đuổi kịp.
Như vậy gần như chắc chắn bọn hắn đã bại trận trừ khi thành Tây Xuyên có thể chống được ít nhất bảy ngày nếu không liền không có cơ hội. Hơn nữa bây giờ bọn hắn lại tốn hơn một ngày truy đuổi quân nghi binh của đối phương như vậy tính ra Thành Tây Xuyên phải chống thêm một ngày nữa là tám ngày, bọn hắn phải quay lại mới có đường tới Tây Xuyên nơi này chỉ có đường hướng về Sơn Thạch.
Nhưng thành Tây Xuyên chỉ còn gần hai nghìn quân đồn trú có thể chống được lâu như vậy sao?
“Ngươi có biết chúng ta đang đối đầu với ai?”
Dương Hoài Nam quay sang hỏi, Trịnh Phàm nhiều năm chiến đấu với Gray hẳn phải biết thống lĩnh của Gray là ai.
Trịnh Phàm suy nghĩ một lúc nói.
“Ta đoán không nhầm hẳn là đại tướng quân Cơ Lâm Hào là cậu của gia chủ Cơ gia.”
“Ngươi này hẳn rất nổi tiếng.”
Dương Hoài Nam hỏi.
Trịnh Phàm nghe vậy gật đầu nói.
“Tướng quân nói đúng Cơ Lâm Hào cho dù là các quốc gia xung quanh cũng rất nổi tiếng. Nhiều năm qua chúng ta và Gray xung đột không ít nhưng hầu như các hành động của chúng ta đều thất bại dưới tay người này, nếu không phải có pháo đái Sơn Thạch nói không chừng phía tây đã thất thủ.”
“Đáng sợ như vậy?”
Dương Hoài Nam giật mình hỏi.
Trịnh Phàm nhún vai bất đắc dĩ nói.
“Không có cách người ta quá đáng sợ. Vốn dĩ chúng ta cũng có Lâm tướng quân có thể đối chọi với lão ta, nhưng ngài cũng biết Lâm tướng quân đã q·ua đ·ời mười một năm trước còn tên kia là siêu phàm giả hắn vẫn còn thời gian rất dài.”
Trong lời nói của Trịnh Phàm không che dấu khâm phục và cả sợ hãi nữa, xem ra tên này cũng bị Cơ Lâm Hào dạy làm người nhiều lần.
Dương Hoài Nam nghe vậy cũng thở dài một hơi, người ta là danh tướng hắn thua không oan. Nhưng nghĩ lại hậu quả sắp tới hắn cũng không nhịn được buồn bã, c·hiến t·ranh đánh ra như thế này cuối cùng hắn sẽ phải chịu trách nhiệm không biết bệ hạ sẽ làm thế nào.
“Aiz! Lệnh toàn quân rút về đi, gọi hiệp sĩ rồng tới ta phải báo cáo chuyện này cho bệ hạ.”
Dương Hoài Nam cũng chỉ có thể mong chờ vào bệ hạ, đến hiện tại hắn đã hết sức rồi.
Không tới một giờ sau lữ đoàn của Dương Hoài Nam liền quay đầu rút lui một hiệp sĩ rồng bay thẳng về hướng Kim Lăng mang theo tin tức thất bại cùng thư thỉnh tội của Dương Hoài Nam.
Cùng lúc đó quân chủ lực của Gray cũng đã tới dưới chân thành Tây Xuyên, hai mươi lăm nghìn quân xuất hiện trước thành Tây Xuyên khiến người dân trong thành hoang mang.
Nhưng quân Gray không vội vã công thành mà dừng lại bắt đầu dựng trại ngoài thành nấu cơm nghỉ ngơi.
Tướng thủ thành Tây Xuyên đứng trên đầu tường thành thấy cảnh này cũng không biết phải nói gì, nhìn sang người bên cạnh hỏi.
“Mục tướng quân ngài có đối sách gì không?”
Mục Lâm Thiền quân hàm thiếu tá là chỉ huy của một đại đội trưởng đang đóng trong thành Tây Xuyên. Kỳ thực bọn hắn không đóng trong thành Tây Xuyên mà đóng ở khu vực lân cận, nhưng khi nghe tin quân Gray sắp tới đây bọn hắn liền khẩn cấp tiến hành chi viện.
Nhưng hiện tại bọn hắn đang phải đối đầu với một đội quân hai mươi lăm nghìn người bốn trăm lính của hắn nếu có đủ đạn dược kỳ thực vẫn có cơ hội chống lại hai mươi lăm nghìn quân nhưng đừng quên đối phương có quân đoàn ma pháp.
Bình thường với một đội quân chủ lực như thế này có thể mang theo quân đoàn ma pháp vào khoảng trên dưới bốn trăm người.
Bốn trăm siêu phàm giả cho dù lữ đoàn đối đầu cũng sứt đầu mẻ trán đừng nói tới cái đại đội của hắn. Mục Lâm Thiền thực sự rất muốn rút lui.
Nhưng hắn có thể rút lui sao? Nếu có lệnh rút lui thì tốt, vấn đề là hắn chỉ nhận lệnh chi viện cho Tây Xuyên tới hiện tại lệnh rút còn chưa có nếu hắn rút lui đặc biệt khi chưa giao chiến liền trái quân lênh.
“Đi tập hợp người dân trong thành lại đàn ông phát v·ũ k·hí để bọn hắn cùng tham gia thủ thành. Phụ nữ, trẻ em liền hỗ trợ.”
Mục Lâm Thiền nói. Hắn không thể thả quân địch vào thành chơi chiến đấu trên đường phố. Không giống như những tòa thành được xây dựng với mục đích phòng thủ, thành Tây Xuyên là một tòa thành đông dân cư một khi thả quân địch tiến vào như vậy thành liền loạn muốn chiến đấu cũng không được khắp nơi đều là dân thường trừ khi ngươi đem cả bọn hắn đều b·ắn c·hết nếu không liền đừng hy vọng xa với. Đặc biệt là khi quân địch không cố kỵ g·iết dân thường.
Hơn nữa chỉ có một nghìn năm trăm quân muốn giữ chân hai lăm nghìn quân trong này liền nằm mơ giữa ban ngày đi. Vì thế lựa chọn tốt nhất chính là giữ chân quân địch bên ngoài tường thành.
…
Một ngày sau báo cáo cùng thư thỉnh tội của Dương Hoài Nam đã đặt trước bàn làm việc của Long, hắn đặt song song hai bức thư này trên bàn chắp tay lại lâm vào trầm tư.
Sau một lúc Long thở dài một hơi, lần này hắn lại một lần nữa quá tự tin.
Để một người trẻ tuổi như Dương Hoài Nam đi đối đầu với một con cáo già đúng là làm khó hắn.
Cả Long cùng Dương Hoài Nam đều tự tin chỉ cần hai bên chủ lực dã chiến đối đầu với nhau dựa vào ưu thế v·ũ k·hí bọn hắn có thể dành chiến thắng. Nhưng đối phương chính là không thích đối đầu với hắn.
Vũ khí cho dù mạnh tới mức nào nếu không được sử dụng cũng vô dụng, người tên Cơ Lâm Hào kia hẳn biết điều đó vì thế hắn mới lựa chọn né tránh giao tranh trực diện với chủ lực của Dương Hoài Nam
“Người đâu truyền lệnh xuống thiếu tướng Dương Hoài Nam chỉ huy sai lầm khiến tình thế nguy hiểm ta quyết định thu hồi quyền chỉ huy quân đoàn hai của hắn giáng chức làm trung tá. Mệnh lệnh toàn bộ sư đoàn rút về lãnh địa của Lý công tước ta sẽ thân chinh.”