Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 298: Muộn.




Chương 298: Muộn.

Chỉ huy hiệp sĩ rồng vừa rời khỏi doanh trướng lại lập tức trở lại, mặt hắn trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.

Dương Hoài Nam cùng Trịnh Phàm đang trò chuyện thấy vậy không hiểu sao trong lòng nổi lên cảm giác không ổn lên tiếng hỏi.

“Có chuyện gì?”

“Tướng quân, phía nam báo tới bọn hắn phát hiện chủ lực của quân địch chỉ cách thành tây xuyên một ngày đường.”

Lời này vừa ra cả Dương Hoài Nam và Trịnh Phàm đều đứng bật dậy.

“Ngươi nói cái gì?”

Trong âm thanh của Dương Hoài Nam lúc này đã ngập tràn hoảng hốt.

Thấy tình cảnh như vậy vị chỉ huy này trong lòng có chút run lên nhưng vẫn cắn răng nói.

“Chúng ta phát…phát hiện chủ lực Gray cách thành Tây Xuyên một ngày đường.”

“Bao nhiêu?”

Dương Hoài Nam gằn từng chữ hỏi.

“Khoảng…khoảng trên dưới hai mươi lăm nghìn quân.”

Rầm!

Bàn làm việc trước mặt bị Dương Hoài Nam lật đổ đồ vật trên bàn rơi ra lăn lóc trên sàn nhưng Dương Hoài Nam không quan tâm những thứ đó hắn giận giữ rống lên.

“Khốn kiếp! Tại sao không ai phát hiện?”

Hắn đi tới trước mặt người chỉ huy này tóm lấy cổ áo hắn nói.

“Bốn ngày! Trong suốt bốn ngày hai mươi lăm nghìn quân của địch hành quân trong lãnh thổ của ta nhưng ngươi lại không biết chút gì. Ngươi bị mù hả?”

Bị nắm cổ áo nhưng chỉ huy lại không dám phản kháng cúi đầu né tránh ánh mắt của Dương Hoài Nam lắp bắp nói.

“Chúng…chúng ta…chúng ta…”

Thấy hắn lắp bắp như vậy Dương Hoài Nam thả cổ áo của chỉ huy ra giận giữ nói.



“Thôi được rồi! Ngay lập tức điều toàn bộ hiệp sĩ rồng xuống phía nam.”

Dương Hoài nam cố gắng trấn tĩnh lại, bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này hắn cần hành động ngay lập tức.

“Người đâu gọi ra lệnh toàn quân nhổ trại chuẩn bị hành quân.”

Nói xong hắn còn ra lệnh cho lính canh bên ngoài để bọn hắn đi thông báo toàn quân. Rồi hắn hướng về phía Trịnh Phàm nói.

“Ngươi đi sắp xếp quân của ngươi phối hợp cùng chúng ta. Ta dự định nuốt sạch đội quân kia.”

“Tướng quân bọn hắn vẫn còn một khoảng cách!”

Trịnh Phàm nhắc nhở, đội quân kia vẫn còn ở rất xa bọn hắn muốn ăn đội quân này thực sự rất khó.

“Chỉ còn cách đấy! Chúng ta phải tiêu diệt đội quân này hướng thẳng về phía Sơn Thạch buộc quân chủ lực Gray quay lại phòng thủ mới có cơ hội, bây giờ muốn tiếp viện cho thành Tây Xuyên đã không kịp nữa.”

Dương Hoài Nam lắc đầu thở dài.

Quân phòng thủ của Tây Xuyên lúc này rất mỏng hoàn toàn không có cơ hội kéo dài thời gian chờ viện quân, hắn chỉ có thể chọn kế vây ngụy cứu triệu chỉ cần hắn thành công đe dọa được Sơn Thạch như vậy dù muốn hay không muốn Gray cũng phải trở về phòng thủ nếu không muốn đường lui của bọn hắn bị cắt đứt.

Trịnh Phàm nghe vậy suy nghĩ một lúc cuối cùng chắp tay hành lễ rời đi. Hắn biết bây giờ đây là cách duy nhất chỉ có làm như vậy mới có thể giải nguy cho thành Tây Xuyên.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra cửa vị chỉ huy hiệp sĩ rồng vừa rồi lại lần nữa chạy vào ngăn đường đi của hắn. Thấy người này không hiểu sao Trịnh Phàm lại có cảm giác không tốt.

“Lại có chuyện gì?”

Dương Hoài Nam không kiên nhẫn hỏi.

“Tướng…tướng quân, quân nghi binh của địch đang rút lui tốc độ rất nhanh.”

Dương Hoài Nam nghe vậy liền đẩy sang chỉ huy chạy ra khỏi doanh trướng giữ lấy vai những hộ vệ bên cạnh nói.

“Nhanh lệnh toàn quân lập tức xuất phát chỉ cần mang theo lương khô cùng v·ũ k·hí số vật tư còn lại để đội hậu cần xử lý.”

Dương Hoài Nam biết hắn hiện tại đã không chờ được nữa phải lập tức hành động nếu không muốn để xổng đội quân kia. Nếu để đội quân đó thành công rút về thành Sơn Thạch bọn hắn không còn cơ hội nữa, bảy nghìn quân kết hợp cùng với số quân thủ thành còn lại cũng đủ để chèo chống bọn hắn.

Trịnh Phàm cũng vội vã cưỡi cùng một hiệp sĩ rồng trở về quân doanh của mình hắn biết chuyện này không thể kéo.





Trên con đường xuyên núi dẫn tới thành Tây Xuyên đại tướng quân đang thoải mái cưỡi trên con ngựa yêu quý của mình vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc xung quanh tựa như đây chỉ là một cuộc dạo chơi của hắn chứ không phải một cuộc chiến.

Một binh sĩ cưỡi ngựa tới bên cạnh hắn nói.

“Tướng quân hiệp sĩ rồng báo về chúng ta đã bị phát hiện.”

Đại tướng quân nghe vậy không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào chỉ gật đầu xem như đã biết tiếp tục ngắm cảnh.

Binh sĩ thấy vậy liền lui xuống nhiệm vụ của hắn chỉ là báo cáo việc còn lại để các vị đại nhân xử lý.

“Tướng quân lực lượng nghi binh của chúng ta có thể thoát được sao?”

Một phó tướng vẫn không nhịn được lo lắng hỏi.

Đại tướng quân liếc nhìn hắn nói.

“Ngươi không tin ta?”

“Cái này thuộc hạ chỉ cảm thấy lo lắng…”

“Ha ha không cần lo lắng ta đã tự tin để bọn hắn đi đương nhiên có tự tin bọn hắn có thể an toàn rút về.”

Đại tướng quân cười lớn trong lời của hắn tràn đầy tự tin.

Nghe vậy phó tướng cũng không còn gì để nói, nếu hắn nói tiếp như vậy liền không còn đơn thuần lo lắng mà là nghi ngờ quyết định của chủ tướng.

Bom bom!

Đại tướng quân đang trò chuyện thì phía trước đột nhiên truyền tới t·iếng n·ổ, từ vị trí của đại tướng quân hắn thấy được khói đang bốc lên ở phía tiền quân sau đó hắn thấy tiền quân bắt đầu lộn xộn.

Đại tướng quân thấy vậy đôi mắt nheo lại nhưng hắn không lên tiếng.

“Chuyện gì xảy ra? Mau đi kiểm tra.”

Phó tướng bên cạnh lại không bình tĩnh như vậy hắn lập tức ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh.

“Kẻ địch tập kích, kẻ địch tập kích.”

Hộ vệ còn chưa kịp rời đi tiếng hét cảnh báo đã lan tới toàn quân, tại trung quân đại tướng quân đương nhiên có thể nghe được tiếng hét này hắn chậc một tiếng nói.



“Xem ra đối phương phản ứng nhanh hơn ta nghĩ.”

Đại tướng quân cảm khái nhưng hắn lại không lo lắng, hắn biết đối phương chỉ đang cố gắng kéo dài thời gian quân lực quang khu vực này của kẻ địch không đủ để gây thiệt hại nặng cho quân của hắn.

Nhưng đại tướng quân chờ một lúc hắn lại vẫn thấy quân lính của mình hỗn loạn trong khi không nghe được bất kỳ âm thanh xung phong nào của quân phục kích.

Đáng lẽ ra quân phục kích sau khi sử dụng một đòn t·ấn c·ông phủ đầu nhằm vào bọn hắn sẽ nhân lúc bọn hắn bị bất ngờ không kịp chuẩn bị tiến hành xung kích vào đội hình hành quân như vậy mới là phương pháp phục kích bình thường đủ sức gây t·hương v·ong lớn mới đúng.

“Đi xem một chút phía trước xảy ra chuyện gì?”

Đại tướng quân ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh.

Nhận lệnh hộ vệ liền thúc ngựa hướng về phía tiền quân.

Rất nhanh hộ vệ đã trở lại, đại tướng quân cũng nhận ra phía trước dường như đã kết thúc chiến đấu.

Nhanh như vậy!

Đại tướng quân lại nhíu mày nếu thực sự là một cuộc phục kích liền không thể nhanh như vậy liền kết thúc, một khi hai bên đã đan vào nhau muốn rút ra liền không thể nhanh như vậy trừ khi đối phương chỉ công kích từ xa.

Nhưng công kích từ xa liền có thể làm gì được bọn hắn sao, đừng nói ngăn cản làm chậm bước tiến cũng không được.

“Tướng quân phía trước quân địch không xuất hiện, bọn hắn sử dụng loại v·ũ k·hí giống như trận ở Sơn Thạch t·ấn c·ông chúng ta.”

Đại tướng quân nhíu mày.

“Tổn thất thế nào?”

“Chưa có thống kê chính xác nhưng dự đoán ban đầu chúng ta mất khoảng một trăm năm mươi người.”

“Ừm! Tiếp tục hành quân đi.”

Đại tướng quân ra lệnh, hắn mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng chỉ là có chút bất ngờ cũng không hề lo sợ.

Cứ như vậy quân Gray tiếp tục tiến lên chỉ còn gần một ngày nữa bọn hắn sẽ tới được mục tiêu.

Cách đường hành quân của quân Gray hơn 1km một trung đội đang vác theo các bộ phận của pháo cối 60mm rút lui vào trong rừng. Bọn hắn chính là lực lượng vừa tập kích quân Gray, đương nhiên bọn hắn chỉ dùng pháo cối tấn cồng và cũng chỉ bắn vài phát liền rút lui.

Bọn hắn không dám ở lại quá lâu sợ bị kẻ địch phát hiện. Lúc này ngay trên đầu bọn hắn còn đang lượn lờ hiệp sĩ rồng. May mắn tán cây khá rộng có thể che chắn cho bọn hắn rút lui.

Vác theo cối hạng nhẹ những người lính này rút về phía điểm tập hợp nơi này là điểm quân Gray phải đi qua đại đội của bọn hắn đã chờ sẵn ngoại trừ những khẩu cối xung quanh các binh lính còn đang khẩn cấp chôn lấp mìn. Hiển nhiên với việc ngăn chặn quân địch tiến công mìn là lựa chọn quá ư là phù hợp, người Gray rất nhanh sẽ biết được cơn ác mộng của những đội quân hiện đại.