Chương 297: Phán đoán.
Lại một lần nữa lực lượng nghi binh của Gray tiếp tục dừng lại các binh lính vội vàng dựng trại binh lính qua lại khắp nơi nhằm có thể xây dựng doanh trại trước khi trời tối.
Không ai muốn ngủ ngoài trời giữa rừng và kẻ địch bất kỳ lúc nào cũng có thể t·ấn c·ông cả.
Tất cả chuyện này đều được thu vào ống kính của một ống nhòm ở phía xa dưới sự trợ giúp của ống nhòm Dương Hoài Nam thu hết toàn bộ hành động của đội quân này vào mắt.
Hắn đang ẩn nấp tại một ngọn đồi đối diện với vị trí hạ trại của kẻ địch khoảng cách này mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy bọn hắn. Hiệp sĩ rồng của đối phương hiện tại cũng không có thời gian quan tâm tới bọn hắn, Dương Hoài Nam hoàn toàn có thể thoải mái quan sát quân địch.
Hạ ống nhòm xuống Dương Hoài Nam cau mày suy nghĩ.
“Các ngươi có cảm giác hành động của đội quân này rất lạ?”
Dương Hoài Nam quay sang hỏi các sĩ quan bên cạnh.
“Tướng quân ngài phát hiện chuyện gì sao?”
Một thiếu tá bên cạnh hỏi.
“Đáng lẽ ra ngày hôm nay bọn hắn phải bắt đầu công thành Đại Liên nhưng hiện tại bọn hắn đang đóng quân cách thành Đại Liên tới 60km.”
Dương Hoài Nam nói.
“Cái này không phải do Trịnh Phàm đang làm việc rất tốt sao?”
Một trung tá khác nói.
Những ngày qua chiến công của Trịnh Phàm đã truyền đi khắp nơi, hắn nhiều lần thành công phục kích kẻ địch khiến tốc độ hành quân của đối phương bị suy giảm kéo dài thời gian cho tiếp viện tới.
“Tôi cho rằng Trịnh Phàm rất xuất sắc nhưng việc câu kéo tới mức này quả thực khó tin. Đối phương tựa như một đám ngu ngơ vậy không có bất kỳ hành động nào để đối phó với Trịnh Phàm.”
Một thiếu tá bên cạnh nói.
“Mọi người nghĩ xem bị q·uấy r·ối liên tục như vậy nhưng đối phương ngay cả biện pháp đối phó cũng không có cứ mặc cho Trịnh Phàm muốn làm gì bọn hắn thì làm. Đây không phải chuyện rất lạ sao?”
Người này tiếp tục nói ra nghi ngờ của mình.
“Cái này là do sự xuất sắc của Trịnh Phàm khiến đối phương không có cách nào. Ta cho rằng thiếu tá không nên quá đa nghi.”
Một người khác lên tiếng.
Nghe vậy thiếu tá cũng im lặng hắn biết người này đang ám chỉ điều gì nếu hắn nói tiếp có thể sẽ bị xem là ghen ghét với năng lực của Trịnh Phàm.
Sau đó không khí nơi này đột nhiên trở nên tế nhị.
“Thấy quân chủ lực của kẻ địch ở đâu sao?”
Dương Hoài Nam lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
“Vẫn chưa tìm được nhưng có lẽ không xa nơi này?”
Chỉ huy lực lượng trinh sát lên tiếng.
“Chưa tìm được?”
Dương Hoài Nam hỏi người vừa trả lời, trong lời của hắn mang theo ngữ khí không kiên nhẫn.
“Tướng quân thứ lỗi.”
“Ta cho ngươi một ngày bằng mọi giá phải tìm được vị trí chủ lực của Gray cho ta, nếu không được ngươi từ chức đi. Hừ!”
Dương Hoài Nam cực kỳ tức giận, đã nhiều ngày rồi nhưng hắn vẫn chưa biêt được vị trí chủ lực của đối phương đây khác nào hắn là người mù, đối phương có thể t·ấn c·ông bất kỳ nơi nào mà hắn thậm chí không thể phát giác.
“Rõ!”
Trở về nơi đóng quân có một người đã chờ đợi trước doanh trướng của hắn, bởi vì trong doanh trướng của tướng quân có rất nhiều tài liệu mật quân sự nên người này không được cận vệ cho phép tiến vào chỉ có thể đứng ngoài chờ đợi.
Thấy người này Dương Hoài Nam cũng rất bất ngờ không nghĩ tới hắn vậy mà lại tới đây.
“Trịnh Phàm tướng quân ngươi có việc gì sao?”
Không sai người tới chính là Trịnh Phàm chỉ huy hiện tại của q·uân đ·ội các quý tộc ở phương bắc.
“Mạt tướng tham kiến tướng quân.”
Thấy Dương Hoài Nam tới Trịnh Phàm hơi cúi người hành lễ. Mặc dù Trịnh Phàm lớn tuổi hơn Dương Hoài Nam hơn nữa hắn còn là bá tước thân phận cao quý hơn Dương Hoài Nam rất nhiều nhưng ở đây là trong quân đặc biệt là quân của tân hoàng nơi thân phận quý tộc không có mấy cân lượng. Dù sao hầu hết các tướng lĩnh của tân hoàng đều xuất thân bình dân bọn hắn chính là không thèm nể mặt cái thân phận quý tộc này.
Nhưng các quý tộc cũng không thể làm gì không có cách người ta nắm đấm lớn hơn ngươi cũng không ép ngươi tới mạt lộ ngươi còn dám động tay động chân như vậy người ta cũng không cần khách khí.
Trước kia lúc đánh đại hoàng tử các quý tộc phương tây còn rất tự cao không xem Dương Hoài Nam ra gì, hơn nữa nơi này còn là hậu viện của mình vì thế liền không nghe lệnh phân phó của Dương Hoài Nam nhưng sau đó thống lĩnh của quân đoàn quý tộc cùng vài tên phó tướng dưới quyền bị lôi ra chém đầu.
Nghe nói lần đó quân đoàn ma pháp hoàng gia trực tiếp xông vào quân doanh của bọn hắn một đường g·iết tới doanh trướng lôi bọn hắn đi giữa vòng vây của quân đoàn quý tộc, rồi trực tiếp xử tử đầu treo trước cổng quân doanh của các quý tộc.
Nghe nói lần đó c·hết không ít người, thậm chí quân đoàn ma pháp của các quý tộc cũng xuất động nhưng vẫn không ngăn được đối phương. Kể từ ngày đó các quý tộc khác đều rất ngoan ngoãn Dương Hoài Nam nói gì nghe nấy cực kỳ thành thật. Cho tới bây giờ bản thân Trịnh Phàm đúng là không dám dùng cái thân phận bá tước của mình làm càn trước mặt Dương Hoài Nam.
Kỳ thực đây cũng là do Long hậu thuẫn, nếu không Dương Hoài Nam cũng không dám làm như vậy. Trong q·uân đ·ội việc trái lệnh là cực kỳ tối kỵ, các quý tộc cho dù biết cũng không thể nói được gì.
Dương Hoài Nam gật đầu ra hiệu cho Trịnh Phàm đi vào sau đó hắn liền dẫn đầu tiến vào doanh trướng.
Thu xếp một chút các giấy tờ trên bàn Dương Hoài Nam ngồi xuống ra hiệu cho Trịnh Phàm ngồi xuống ghế bên cạnh nói.
“Trịnh tướng quân không biết ngươi tới đây có chuyện gì?”
Trịnh Phàm nghe vậy không lên tiếng dường như hắn không biết nên bắt đầu như thế nào, cuối cùng vì sợ Dương Hoài Nam mất kiên nhẫn hắn liền lên tiếng.
“Tướng quân ta cảm thấy hành động của quân địch rất đáng ngờ.”
“Ngươi cũng cảm thấy hành động của Gray đáng ngờ?”
Dương Hoài Nam nghe vậy cũng bất ngờ hỏi.
“Tướng quân ngài cũng nghĩ như vậy?”
Trịnh Phàm cũng bất ngờ biểu cảm không dấu nổi vui vẻ tựa như tìm được người tri kỉ.
“Ngươi nói xem quân địch bất thường ở đâu?”
Dương Hoài Nam hỏi, Trịnh Phàm những ngày qua tiếp xúc với đối phương nhiều nhất hiển nhiên hắn hiểu rõ về kẻ địch trước mặt hơn.
“Tốc độ hành quân của bọn hắn không thể chậm như vậy. Rõ ràng bọn hắn đang cố tình giảm chậm tốc độ hành quân tựa như đang chờ điều gì đó.”
“Không phải là sản phẩm của ngươi sao?”
Dương Hoài Nam hỏi. Toàn bộ q·uân đ·ội đều truyền ngôn hành động hiện tại của kẻ địch là do Trịnh Phàm gây ra, bây giờ chính Trịnh Phàm cũng nghi ngờ chuyện này.
Trịnh Phạm nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tướng quân lời đồn không thể tin. Ta mặc dù gây tổn thất cho quân địch khiến tốc độ bọn hắn chậm lại nhưng thiệt hại gây ra cũng không thể khiến tốc độ của bọn hắn chậm lại như vậy. Ta cảm thấy bọn hắn không có ý định giao chiến với chúng ta.”
Dương Hoài Nam nghe vậy nhíu mày lại hỏi.
“Tại sao ngươi lại cho rằng kẻ địch không có ý định giao chiến với chúng ta.”
“Tướng quân vị trí đóng quân của bọn hắn rất xa, chúng ta chỉ cần động binh bọn hắn liền có thể rút lui về Sơn Thạch chúng ta không có cơ hội giữ bọn hắn lại. Những ngày đầu bọn hắn tốc độ hành quân rất nhanh thậm chí nhanh hơn cả tốc độ hành quân bình thường nhưng sau đó càng lúc bọn hắn càng chậm lại cho tới ngày hôm nay bọn hắn chỉ nhích được 5km. Ta cho dù tự tin về năng lực của mình cũng không tự tin tới mức gây thiệt hại nặng tới nỗi kẻ địch chỉ đi được 5km.”
Trịnh Phàm nói, trong ánh mắt của hắn có hoang mang.
Dương Hoài Nam nghe vậy trong lòng trầm xuống nói.
“Ngươi biết không ta vẫn chưa tìm ra chủ lực của bọn hắn, Đáng lẽ ra lúc này tiên phong và chủ lực đều phải hội quân dưới thành Đại Liên nhưng hiện tại chủ lực không thấy bóng tiên phong liền cả bóng thành Đại Liên cũng không thấy.”
Trịnh Phàm nghe vậy giật mình trừng lớn mắt trong đôi mắt không dấu được hoang mang nói.
“Tướng quân không lẽ.”
“Ta vốn nghi ngờ bây giờ nghe những lời vừa rồi của ngươi nghi ngờ của ta càng có cơ sở.”
Dương Hoài Nam nói rồi hắn hướng ngoài doanh trướng gọi.
“Người đâu để chỉ huy hiệp sĩ rồng tới gặp ta.”
Rất nhanh chỉ huy của hiệp sĩ rồng đã có mặt, thấy Trịnh Phàm trong trướng hắn có hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại chắp tay nói.
“Tướng quân có chuyện gì phân phó.”
“Để người của ngươi dùng tốc độ nhanh nhất bay về hướng đông nam Sơn Thạch, rà soát toàn bộ phạm vi xung quanh cho ta.”
Dương Hoài Nam ra lệnh.