Chương 296: Quấy rối.
Đêm nay không có trăng, ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm đương nhiên cũng không đủ để có được tầm nhìn tốt rừng núi bên dưới thi thoảng có ánh sáng từ ngọn lửa chập chờn nhưng những tán lá che đậy khiến rất khó quan sát được ánh lửa này từ xa.
Xuyên qua khu rừng Trịnh Phàm dẫn quân của mình tiến về phía trước.
Trịnh Phàm là một bá tước vùng tây bắc, hơn nữa hắn còn là một vị tướng nổi danh từng nhiều lần đối đầu với quân Gray có thắng có thua nhưng để nói về kinh nghiệm đối mặt với người Gray hắn có thể xem là nguyên lão.
Đêm hôm nay xuất hiện ở đây là tập kích quân doanh của quân Gray đang tiến lên phía bắc cố gắng làm chậm bước tiến quân địch.
Bởi vì tập kích quân doanh nên lần này hắn chỉ mang theo năm trăm người dựa vào bóng đêm cùng quen thuộc địa hình bọn hắn dùng đèn bão chỉ đường hướng về phía trước.
Vì di chuyển trong đêm nên Trịnh Phàm lựa chọn sự dụng đèn bão bởi vì loại đèn này ánh sáng không lớn như đuốc nhưng lại vừa đủ để một người có thể nhìn thấy đường di chuyển trong đêm.
Cũng không phải mỗi người đều phối đèn bão người đi đầu dùng đèn bão để mở đường sau đó những người đi sau cứ cách năm người lại có một người cầm đèn bão giống như cách đèn tín hiệu hoạt động dẫn đường cho các binh lính theo sau. Tổng cổng mười đoàn người nối đuôi nhau tiếp cận tới gần doanh trại quân địch.
“Tướng quân phía trước khoảng nửa cây số chính là quân doanh của Gray.”
Lính trinh sát tiến tới bên cạnh báo cáo cho Trịnh Phàm.
Nghe vậy Trịnh Phàm ra lệnh cho toàn quân dừng lại tại chỗ đèn bão cũng dập tắt đảm bảo không bị quân địch phát hiện rồi hắn dẫn theo hộ vệ cùng một vài thân tín đi theo dẫn đường của lính trinh sát.
Dứng lại tại bìa rừng Trịnh Phàm quan sát doanh trại đang sáng đèn phía trước, hắn lướt qua một vòng doanh trại sau đó đưa mắt quan sát địa hình xung quanh.
Là một quý tộc và tướng lĩnh nổi danh trong vùng Trịnh Phàm hiển nhiên biết được trên con đường này nơi nào phù hợp để đóng quân, dù sao nơi này cũng là sân nhà của hắn Trịnh Phàm cực kỳ quen thuộc nơi này.
Phải nói đối phương chọn nơi đóng quân rất không tệ xung quanh đều là núi cao che chắn không cần phải lo sau lưng chỉ phải lo hướng tiến về phía đường chính cùng một khoảng hở bên cánh trái.
Nếu muốn t·ấn c·ông quân t·ấn c·ông cũng chỉ có thể vào từ hai đường này nhưng khoảng hở bên cánh trái lại không đủ lớn để một đội quân có quân số lớn có thể tiến vào vì thế hướng duy nhất chỉ có đánh từ đường lớn vào.
Đương nhiên đó là trong trường hợp quân t·ấn c·ông có tới hàng ngàn người muốn bao vậy tiêu diệt đội quân trước mặt. Đối với lực lượng chỉ có năm trăm người của hắn khoảng hở bên cánh trái là đủ rồi.
Trịnh Phàm bắt đầu cùng người của mình di chuyển một vòng xung quanh quân doanh dùng bút chì phác họa qua loa quân doanh cho tới khi hắn quay lại vị trí cũ toàn bộ năm trăm người đều đã có mặt.
Trịnh Phàm ra hiệu cho năm đội trưởng lãnh đạo năm người quây tới bọn hắn quây xung quanh tạo thành vòng tròn đèn bão đặt ở giữa được đốt sáng lên. Bởi vì sáu người quây quanh thành một vòng tròn khiến ánh sáng của đèn bão rất khó thoát ra nếu ở gần liền có thể nhìn thấy lờ mờ nhưng nếu đứng xa một chút liền cũng giống như bóng đêm vô tận vậy.
Mở ra bản đồ được phác họa qua loa Trịnh Phàm bắt đầu phân công nhiệm vụ cho năm người.
Hoàn tất phân công Trịnh Phàm thu hồi bản đồ dập tắt đèn bão sau đó năm người mới tách ra toàn bộ quá trình không có một động tác thừa.
Bọn hắn trở lại đội của mình bắt đầu phân công cho người bên dưới sau một lúc toàn quân đều đã vào vị trí sẵn sàng.
Trịnh Phàm lập tức ra lệnh cho bọn hắn hành động.
Từ vị trí của mình Trịnh Phàm thấy được lính của hắn đang lợi dụng bóng đêm tiếp cận quân doanh của kẻ địch.
Rất nhanh bọn hắn đã xử lý lực lượng canh giữ xung quanh cánh trái nhưng đồng nghĩa với việc đó quân địch cũng phát hiện ra bọn hắn.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp doanh trại Trịnh Phàm có thể nhìn thấy binh lính của kẻ địch đang liên tục chạy về cánh trái.
Bởi vì lực lượng phòng thủ ở cánh trái bị xử lý rất nhanh nên quân của Trịnh Phàm rất nhanh liền tiến vào cánh trái quân doanh giao chiến liền diễn ra ở đây.
Nhưng quân của Trịnh Phàm không ham chiến mục tiêu của bọn hắn không phải tiêu diệt kẻ địch mà là gây rối bọn hắn bắt đầu đốt bọn hắn đốt tất cả mọi thứ bọn hắn thấy trong quân doanh. Ngay cả chuồng ngựa bọn hắn cũng thả sạch để chúng tự chạy gây hỗn loạn, con nào không chạy liền một đao ngay cổ.
Chính vì tận sức gây hỗn loạn như vậy khiến quân doanh rất nhanh loạn thành một bầy quân của Trịnh Phàm không dây dưa lâu thấy đã hoàn thành mục đích bọn hắn liền lập tức rút lui.
Từ đâu lại trở về đấy lính của hắn nhanh chóng hướng về vị trí hẹn sẵn chạy, phía sau có không ít quân địch đang đuổi theo nhìn giống như thề không làm thịt lính của hắn bọn người này liền không bỏ qua mặc cho lửa đang cháy khắp quân doanh.
Kỳ thực là vẫn đang có người chữa cháy cùng bắt lại ngựa xổng chuồng, chỉ là truy đuổi chút quân lính như vậy cũng không cần dùng toàn lực.
“Cung thủ chuẩn bị.”
Trịnh Phàm ra lệnh.
Sau lưng hắn các cung thủ lần lượt xuất hiện tại rìa khu rừng dây cung đã kéo căng nhưng Trịnh Phàm vẫn chưa ra lệnh xạ kích. Chờ cho các binh lính đã bắt đầu tến vào rừng cung thủ mới thả dây cung.
“Ah ah!”
Đám lính Gray đuổi phía sau không ngờ tới phía trước vậy mà có phục kích bọn hắn vội vã đuổi theo quân tập kích ngay cả đội hình cũng không có lấy gì ra chống đỡ cung tên.
“Có phục kích đội hình mai rùa nhanh.”
Nhận ra mình bị phục kích tướng dẫn đầu hét lớn muốn binh lính xung quanh thiết lập đội hình mai rùa nhưng mọi thứ hỗn loạn như thế này, hơn nữa xung quanh cũng không cáo bao nhiêu ánh sáng đội hình mai rùa có thể hình thành được sao? Đương nhiên là không.
Lại thêm một loạt tên nữa bắn tới tướng quân không biết đối phương có bao nhiêu người hơn nữa trời lại rất tối nếu tiếp tục đuổi theo rất có thể toàn quân bị diệt vì thế chỉ có thể cắn răng ra lệnh rút lui.
Trịnh Phàm đương nhiên không có hứng thú đuổi theo đám lính kia nhiệm vụ đêm này của bọn hắn đã hoàn thành không cần phải tổn thất thêm người vì chút chiến công không cần thiết. Rất nhanh toàn bộ năm trăm người đã lẩn vào đêm tối dưới sự yểm hộ của khu rừng rời khỏi nơi này, cho dù hiệp sĩ rồng rà soát một vòng cũng không thể tìm thấy tung tích của bọn hắn.
…
Mặt trời còn chưa lên đại tướng quân vẫn còn đang say giấc cùng mỹ nhân đang nằm trong ngực tiếng gõ của từ bên ngoài vang lên.
Hai người trên giường đều bị tiếng gõ cửa đánh thức, đại tướng quân ngồi dậy mặc lên quần áo biểu cảm không mấy vui vẻ đi ra khỏi phòng.
Thấy phó tướng của mình đứng bên ngoài đại tướng quân thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Chuyện gì?”
“Tướng quân lực lượng nghi binh của chúng ta bị t·ấn c·ông.”
“Tổn thất thế nào?”
Đại tướng quân hỏi.
“Không lớn chỉ có sáu mươi n·gười c·hết kẻ địch chủ yếu p·há h·oại doanh trại.”
Nghe vậy đại tướng quân nở một nụ cười đầy giảo hoạt nói.
“Bọn hắn là muốn làm chận bước tiến của quân nghi binh. Đã vậy để lực lượng nghi binh của chúng ta ngày mai tăng tốc hành quân, phải làm ra một bộ dáng vội vã không kịp chờ đợi. Hơn nữa cũng chế tạo một chút sơ hở để bọn hắn phục kích thành công. Phải khiến bọn hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào lực lượng nghi binh của chúng ta.”
“Rõ!”
Phó tướng nhận lệnh liền muốn rời đi nhưng lại bị đại tướng quân giữ lại.
“Tướng quân ngài có gì cần dặn giò.”
Phó tướng hỏi.
“Chi viện của kẻ địch tới đâu rồi?”
“Không rõ ràng! Tuyến đường bọn hắn di chuyển nằm ngoài tầm trinh sát của chúng ta, nhưng chỉ cần bọn hắn tới vị trí chúng ta liền có thể nhận được tin tức.”
“Ừm! Dặn dò lực lượng nghi binh có thể tăng tốc hành quân nhưng đừng tới quá gần kẻ địch, nếu tới quá gần có thể dừng lại cũng được. Nếu không liền không có cơ hội rút lui đâu ta còn trông chờ bọn hắn phòng thủ Sơn Thạch.”
“Rõ!”