Chương 295: Sập bẫy.
Nơi đóng quân của quân đoàn hai đang vô cùng vội vã, trại được tháo dỡ thu lại, súng đạn trong những thùng gỗ được chất vội lên xe ngựa tất cả đều đang chuẩn bị cho cuộc hành quân gấp.
Trong lều chỉ huy cũng đang rất tất bật các binh lính đang thu dọn giấy tờ tài liệu và các bản đồ liên quan.
Thứ duy nhất ở đây chưa được thu dọn là bản đồ bố trí phòng thủ đặt giữa bàn được thu dọn, Dương Hoài Nam vẫn chăm chú quan sát toàn bản đồ.
Một đại tá tiến tới báo cáo.
“Tướng quân phía bắc báo bọn hắn sẽ rút lui 30km về thành Đại Liên, dựa vào thành bọn hắn có thể kéo được vài ngày.”
“Chỉ có vài ngày?”
Dương Hoài Nam nhíu chặt lông mày hỏi.
“Thành Đại Liên không có ma pháp phòng thủ thưa tướng quân.”
“Chúng ta mất bao lâu để tới được thành Đại Liên?”
Dương Hoài Nam nghe vậy liền hỏi sang chuyện khác.
“Khoảng bốn ngày thưa tướng quân. Nhưng tôi đề nghị chúng ta không cần tới thành Đại Liên, thay vào đó chúng ta có thể hội quân với hầu tước Trịnh Phàm có thể đe dọa tới sườn của kẻ địch.”
Đại tá chỉ một vị trí trên bản đồ nói.
“Đại Liên có thể chịu được không?”
Dương Hoài Nam tiếp tục hỏi.
“Cái này…không bằng để hầu tước Trịnh Phàm chi viện cho Đại Liên, chúng ta sẽ trám vào vị trí của bọn hắn.”
“Không được quân của Trịnh Phàm không thể động trước khi chúng ta tới nơi nếu không rất có thể thị trấn sẽ thất thủ.”
Dương Hoài Nam phủ nhận chủ ý của đại tá một khi để quân của Trịnh Phàm rút đi chi viện, phòng thủ của nơi đó sẽ bị suy yếu.
Thị trấn này có vị trí cực kỳ quan trọng nếu để nó thất thủ toàn bộ khu vực tây bắc sẽ bị cô lập, làm như vậy không khác nào dâng tây bắc cho Gray.
“Báo cáo toàn quân đã sẵn sàng xuất phát.”
Lúc này một trung tá tiến vào thông báo. Không để tốn thời gian Dương Hoài Nam lập tức ra lệnh toàn quân xuất phát, hắn cũng rời khỏi lều chỉ huy việc thu dọn còn lại giao cho các binh lính theo sau.
Toàn bộ hành động của lữ đoàn đều bị một hiệp sĩ rồng của Gray từ phía xa trên bầu trời chăm chú quan sát, nhưng hắn cũng không dừng lại lâu bởi vì sau lưng hắn hiệp sĩ rồng của Nam Tinh đã đuổi sát tới nơi, cuộc chiến dành quyền kiểm soát bầu trời của hai bên vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt không ai nhường ai. Cũng rất dễ hiểu thôi từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn có thể bao quát toàn bộ hành động của đối phương, không ai muốn hành động của mình hoàn toàn bại lộ trước mặt kẻ địch cả.
Dương Hoài Nam có biết hắn đang bị theo dõi hay không? Đương nhiên hắn biết, nhưng không có cách nào phong tỏa như thế này cũng chỉ là tương đối nếu đối phương quyết tâm liền rất khó ngăn cản giống như cách hắn có được tình báo của đối phương vậy mặc dù tổn thất mất hai hiệp sĩ rồng nhưng cuối cùng vẫn xác nhận được một nửa lực lượng của đối phương đang hướng lên phía bắc.
Một nửa hướng lên phía bắc, vậy một nửa còn lại ở đâu? Việc này không quan trọng kỳ thực chỉ có mười nghìn quân khả năng cao liền cũng tiến lên phía bắc hội quân với lực lượng kia, mười nghìn quân nhìn thì nhiều nhưng không thể tiến sâu nếu không có tiếp viện.
Sở dĩ Dương Hoài Nam nhận định đối phương chủ công phương bắc cũng chính vì lý do đó, quân số của đối phương chỉ đủ để toàn lực t·ấn c·ông một hướng nếu chia binh bọn hắn sẽ chỉ càng khó khăn hơn.
“Tướng quân trinh sát của đối phương đã rút lui.”
Một hiệp sĩ rồng hạ xuống gần vị trí của Dương Hoài Nam lớn tiếng báo cáo.
Nghe vậy Dương Hoài Nam gật đầu rồi ra lệnh cho trung tá bên cạnh.
“Để tiểu đoàn của ngươi hành quân gấp, các ngươi phải tới được thành Đại Liên trong hai ngày nữa.”
Trung tá nhận lệnh cưỡi ngựa rời đi trở về tiểu đoàn của mình.
Tiểu đoàn của hắn sẽ sử dụng trang bị nhẹ với v·ũ k·hí chủ yếu là súng trường súng máy và những khẩu cối nhẹ 60mm làm chủ để tăng tốc độ hành quân. Dương Hoài Nam sợ rằng thành Đại Liên không thể giữ vững trước khi hắn đến nên chỉ có thể cử tiên phong đi trước chi viện. Đáng tiếc phía tây chủ yếu đều là đối núi không phù hợp cho kỵ binh hoạt động nếu không hắn sẽ có lựa chọn tốt hơn.
…
Phủ thành chủ pháo đài Sơn Thạch!
Đại tướng quân ngồi trên chủ vị đang thảo luận với ác tướng lĩnh dưới quyền kế hoạch chiến đấu một hiệp sĩ chạy vào.
“Tướng quân chúng ta phát hiện kẻ địch bắt đầu bắc tiến.”
Ha ha ha!
Nghe vậy toàn trường đều cười lớn, cười cực kỳ sảng khoái.
“Chúc mừng tướng quân kế sách của ngài đã thành công.”
Một tướng lĩnh ngồi gần vội vã vỗ mông ngựa.
Đại tướng quân mặc dù rất hưởng thụ được vỗ mông ngựa nhưng hắn vẫn nén lại nụ cười trên môi hỏi.
“Xác nhận chưa! Có bao nhiêu quân bắc tiến?”
“Đã xác nhận q·uân đ·ội hoàng gia của Nam Tinh đã có bảy nghìn quân bắc tiến. Quân của các quý tộc có khoảng mười nghìn. Tính thêm cả quân đồn trú phía bắc kẻ địch có tổng cộng hai mươi nghìn quân ở phía bắc.”
Nghe hiệp sĩ rồng báo cáo đại tướng quân không nhịn được nở một nụ cười khẩy.
“Bọn hắn là muốn quyết chiến với chúng ta ở phía bắc? Đáng tiếc chúng ta không có hứng thú quyết chiến với bọn hắn ha ha.”
Các tướng lĩnh trong phòng cũng thi nhau cười lớn.
“Tướng quân ngài quả thật anh minh thần võ đám Nam Tinh rơi vào tay ngài tựa như một lũ bò bị ngài nắm mũi dẫn đi. Có ngài ở đây chiến thắng nằm trong tầm tay chúng ta, lần này ngài chắc chắn có thể trở thành hầu tước.”
Lại là những lời nịnh bợ vang lên, đương nhiên đại tướng quân rất hưởng thụ lời nịnh bợ này âu hầu tước cũng là vị trí hắn hướng tới. Còn về công tước hắn cảm thấy chuyện này rất xa vời.
“Tướng quân lúc nào chúng ta xuất phát, kiếm của ta đã không nhịn được.”
“Không vội chờ quân địch tới vị trí dự tính chúng ta sẽ hành động.”
Đại tướng quân khoát tay nói, rồi hắn ném một ánh mắt sắc bén về phía các tướng lĩnh trong phòng.
“Lần này chúng ta sẽ có năm ngày để đánh hạ thành Tây Xuyên. Đối phương chỉ có không tới ba nghìn quân phòng thủ đừng làm ta thất vọng.”
“Chúng ta chắc chắn không khiến ngài thất vọng thưa tướng quân.”
“Ừm! Hôm nay kết thúc ở đây mọi người trở về đi.”
Đại tướng quân nghe vậy ra lệnh đuổi người, đám tướng lĩnh liền đứng dậy hành lễ với đại tướng quân liền rời đi.
Sau khi người cuối cùng rời khỏi phòng đại tướng quân cũng đứng dậy tiến vào hậu viện của phủ thành chủ, nơi này có một khu vườn nhỏ cây cối trong vườn đã vô cùng um tùm hẳn là thời gian dài không có người chăm sóc.
Trong khu vườn một bóng lưng nhỏ nhắn đang dùng kéo cắt tỉa những tán cây, còn ai khác ngoại Lý Hồng Ngọc.
“Ha ha tiểu mỹ nhân ta tới rồi.”
Đại tướng quân thấy vậy liền cười lớn tiến tới từ sau lưng ôm chầm lấy Lý Hồng Ngọc, bàn tay ăn mặn đặt lên bộ ngực vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành của nàng.
“Ah! Tướng quân ngài thật xấu!”
Lý Hồng Ngọc nũng nịu nói nhưng lại không hề có ý định đẩy bàn tay kia ra.
“Tướng quân có chuyện gì vui vậy? Tiền tuyến chiến thắng sao?”
Lý Hồng Ngọc quay người lại đặt tay lên ngực đại tướng quân nũng nịu hỏi.
“Ha ha không có chiến thắng nhưng cách chiến thắng cũng không xa.”
Đại tướng quân cười lớn khoe khoang.
“Là vậy sao? Tiểu nữ có thể cùng chia sẻ niềm vui này với ngài không?”
“Tất nhiên tiểu mỹ nhân của ta. Ta tới đây chính là để chia sẻ chuyện này với nàng.”
Đại tướng quân đi tới bàn đá giữa sân vườn ngồi xuống hắn kéo Lý Hồng Ngọc ngồi xuống trên đùi mình bàn tay ăn mặn vừa di chuyển trên thân thể nàng vừa nói.
Hóa ra lúc đánh thành Sơn Thạch đại tướng quân không dùng toàn lực, hắn vẫn giữ lại một lực lượng dự bị ở sau hòng gây thông tin sai lệch cho Dương Hoài Nam.
Sau đó chính là những hành động tung hỏa mù của hắn khiến Dương Hoài Nam phân vân nghi ngờ. Tới lúc quyết đinh đại tướng quân liền để lực lượng dự bị ra tay với mười nghìn quân lực lượng dự bị có thể dễ dàng tạo ra một sự hiểu lầm về quân số khiến Dương Hoài Nam đưa ra phán đoán hắn dùng kế dương đông kích tây khiến Dương Hoài Nam dồn quân lên phía bắc.
Như vậy với hai mươi nghìn quân còn lại hắn có thể dồn toàn lực đánh xuống thành Tây Xuyên mà không phải đụng độ với quân chủ lực của Nam Tinh.
Chìa khóa mấu chốt trong kế sách này chính là thông tin sai lệch về quân số hắn tạo ra từ ban đầu. Nói cách khác đại tướng quân trước khi đánh Nam Tinh hắn đã tính tới chuyện này.