Chương 294:
“Phía trước chính là khu vực hoạt động của Gray nếu gặp kẻ địch các ngươi chỉ cần dây dưa với kẻ địch là được, không nhất thiết phải liều mạng.”
Lâm Phàm nhận lấy quyền chỉ huy của đội tiếp viện tiến về vị trí hắn gặp phải kẻ địch ra dặn dò ba người.
“Hạ độ cao xuống chúng ta sẽ dùng núi che chắn.”
Nói xong hắn dẫn đầu hạ xuống dưới những ngọn núi, độ cao này thật sự rất thấp có thể luồn lách qua những ngọn núi trong khu vực nhưng cơ thể của lũ rồng không nhỏ để bay ở độ cao thấp như vậy cần tiêu tốn rất nhiều thể lực cũng như kỹ năng bay cũng phải rất tốt.
May mắn những người này đều là lão binh đã trải qua không ít trận chiến lớn nhỏ việc bay ở độ cao thấp bọn hắn cũng rất quen thuộc.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ bốn người luồn lách qua những khe núi từ từ tiến sâu vào khu vực nhưng Lâm Phàm luôn cảm thấy lòng không yên.
Mọi thứ quá suôn sẻ, cho dù bọn hắn có ẩn nấp tốt đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào vào tới tận đây không bị phát hiện. Lâm Phàm luôn đưa ánh mắt quan sát xung quanh hòng khiến cỗ bất an trong lòng giảm bớt.
Ngay khi lách qua một đỉnh núi đôi mắt Lâm Phàm trừng lớn, trước mắt hắn xuất hiện năm tên hiệp sĩ rồng lao thẳng về phía này bởi vì bị núi che mắt khiến Lâm Phàm không nhìn thấy kẻ địch đang lao tới. Cho tới khi vượt qua đỉnh núi hắn mới nhìn thấy.
“Giết!”
Lâm Phàm hét lớn dẫn đầu lao thẳng về phía trước, bây giờ muốn quay đầu rút lui hay chuyển hướng né tránh đã không còn kịp chỉ có thể lao thẳng vào chém g·iết kẻ địch.
Các hiệp sĩ rồng khác cũng biết muốn né tránh đã không còn kịp, bọn hắn lần lượt thi triển phong ma pháp tăng tốc cho tọa kỵ dưới thân lao về phía trước.
Không giống như một trận không chiến quân vòng lần này hai bên sẽ đối mặt lao vào cắn xé nhau ngay khi hai bên sắp v·a c·hạm lũ rồng đều thay đổi tư thế giống như động tác rắn hổ mang của máy b·ay c·hiến đ·ấu lộ ra toàn bộ cơ thể và cánh làm phanh cản gió hãm tốc đột ngột để lộ ra bộ móng vuốt sắc bén dưới thân.
Rống!
Đầu tiên là móng vuốt cắm vào da thịt cào xé, phần bụng vốn là vị trí yếu nhược của rồng cứ như vậy bị những bộ móng vuốt sắc bén của hai bên xé rách, máu tươi bắt đầu vẩy ra khắp nơi.
Không dừng lại ở đó cả con hai rồng đều muốn một ngụm cắn vào cổ của đối phương, chỉ cần một phát hàm răng sắc bén của chúng có thể dễ dàng kết thúc trận chiến.
Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy hai bên đều rất cảnh giác phần lớn đều cắn hụt.
Rầm!
Đột nhiên một q·uả c·ầu l·ửa bay thẳng vào mặt rồng của Lâm Phàm v·ụ n·ổ che đi toàn bộ khuôn mặt của nó, nhân cơ hội này rồng của đối phương mở to miệng như chậu máu của mình cắn về phía cổ dài không được bảo vệ.
Nhưng khi hàm răng sắc nhọn của nó sắp chạm tới mục tiêu một ma pháp gió xoáy cực mạnh thổi từ trên xuống giống như một cú đánh mạnh khiến đầu rồng lệch đi cũng khiến cú cắn rơi vào khoảng không hàm răng sắc nhọn ma sát với vảy rồng.
Tọa kỵ của Lâm Phàm đã thoát khỏi ảnh hưởng từ hỏa cầu, phần vảy trên mặt nó có hơi cháy xém nhưng không ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu. Thấy đối phương cắn trật nhân cơ hội cổ của đối phương không được bảo vệ nó há miệng máu cắn xuống.
Hiệp sĩ bên địch thấy cảnh này đương nhiên không ngồi chờ c·hết hắn không kịp thi triển ma pháp đủ mạnh để ngăn con rồng lại chỉ có thể vội vã cấu trúc một ma pháp pháo không khí bắn về một bên mặt hòng làm lệch cú cắn.
Nhưng pháo không khí chưa thể chạm tới đầu rồng liền bị một bình chướng ngăn lại, Lâm Phàm đã kích hoạt ma pháp phòng thủ ngay trước mặt đối phương. Pháo không khí có thể phá hủy ma pháp phòng thủ được cấu trúc vội vã này nhưng lại không còn lực ngăn cản cú cắn.
Phật!
Hàm răng sắc nhọn dễ dàng xuyên thủng lớp da.
Rống!
Gào thét trong đau đớn con rồng cố gắng dãy dụa nhưng sau đó tiếng đứt gãy cùng xé rách vang lên cổ dài của rồng bị cắn đứt.
Không có hứng thú ăn thịt đồng loại vật cưỡi của Lâm Phàm nhả phần cổ ra để nó rơi xuống cùng với cơ thể to lớn của mình, hiệp sĩ rồng đối phương không cam tâm như vậy hắn dùng chân đạp mạnh muốn nhảy lên thân vật cưỡi của Lâm Phàm tranh đoạt quyền không chế với hắn.
Nhưng đón tiếp hắn là một ngụm long tức cuối cùng chỉ là một cục than đen rơi xuống từ bầu trời.
Quan sát xung quanh cuộc chiến vẫn đang vô cùng khốc liệt, có hai người đang vây công đội viên thấy Lâm Phàm kết thúc trận chiến nhanh như vậy một người liền chuyển hướng nhắm về phía Lâm Phàm.
Nhưng Lâm Phàm làm sao cho đối phương cơ hội hắn điều khiển tọa kỵ của mình hướng về phía thành Sơn Thạch, dưới sự hỗ trợ của hắn tốc độ của rồng ngày càng nhanh nhưng lại không thể bỏ rơi được kẻ bá·m s·át sau lưng.
Nhìn kẻ này Lâm Phàm tâm lạnh xuống, không biết trình độ chiến đấu của đối phương như thế nào nhưng chỉ riêng khả năng điều khiển rồng tên này cực kỳ mạnh.
Nhưng Lâm Phàm không có ý định dây dưa với đối phương, mục đích của hắn là xác minh động tĩnh của bộ binh Gray trong khu vực không phải tới đây để chiến đấu.
Tốc độ của hắn rất nhanh quãng đường một người mất hai ba ngày di chuyển hắn cùng vật cưỡi của mình chỉ mất chưa tới nửa giờ liền có thể tới nơi một phần bởi vì tốc độ cao một phần cũng vì quanh khu vực đều là đồi núi cho dù đi theo đường cái cũng rất khó có thể cao tốc di chuyển.
Rất nhanh Lâm Phàm thấy được phía đằng xa trên con đường xuyên núi có một đội quân nối lấy đuôi rắn đang di chuyển, nhìn qua cũng có tới trên dưới mười nghìn quân.
Đột nhiên Lâm Phàm thấy được từ bên dưới bay lên bốn bóng đen.
Là hiệp sĩ rồng!
Bởi vì bay lên nên tốc độ của bọn hắn còn rất chậm, cho dù có sự hỗ trợ của hiệp sĩ tốc độ bay lên cũng không nhanh.
Biết không thể ở lại lâu Lâm Phàm ra lệnh cho vật cưỡi của mình chuyển hướng vòng lại. Đuổi theo sau lưng Lâm Phàm hiệp sĩ rồng thấy vậy cũng chuyển hướng muốn đón đầu Lâm Phàm.
Cho dù nhanh như thế nào Lâm Phàm cũng không thể cắt đuôi kẻ địch huống gì hiện tại hắn phải quay về đường cũ, nhìn kẻ địch đã sắp tới điểm đón đầu Lâm Phàm cắn răng tiếp tục duy trì ma pháp lao thẳng về phía kẻ địch.
Hai bên duy trì tốc độ cực cao lao vào nhau, không hề có ý định đổi tư thế hãm tốc. Với tốc độ hiện tại cả hai nếu v·a c·hạm liền sẽ đồng quy vu tận, cho dù dưới thân bọn hắn có là rồng đi nữa.
Khoảng cách này Lâm Phàm đã có thể thấy ánh mắt của hiệp sĩ đối phương, một ánh mắt quyết tuyệt sẵn sàng hy sinh không để Lâm Phàm có thể trốn đi.
Không hiểu sao khi thấy ánh mắt này Lâm Phàm cảm thấy sợ hãi. Hắn mặc dù đã sẵn sàng cho c·ái c·hết nhưng cũng không thể nào quyết tuyệt làm ra hành động như vậy, Hơn nữa hiện tại hắn vẫn chưa sẵn sàng để c·hết.
Càng lúc khoảng cách giữa hai bên càng nhanh, miệng máu của rồng đã mở lớn Lâm Phàm nhìn thấy trong đó có ánh lửa xuất hiện
Ngay khi chỉ còn một vài giây hai bên sẽ v·a c·hạm đôi cánh tọa kỵ dưới thân Lâm Phàm thu lại, đầu chúi xuống dựa vào tốc độ cao lách qua dưới bụng đối phương.
Thoát khỏi v·a c·hạm đôi cánh rồng tiếp tục được dang rộng dưới sự hỗ trợ của ma pháp gió vỗ mạnh liên tục.
Người hiệp sĩ kia dường như vẫn không tin vào mắt mình quay đầu nhìn Lâm Phàm, hắn vội vã điều khiển vật cưỡi của mình quay đầu đuổi theo nhưng tốc độ của hắn vốn dĩ rất nhanh bây giờ muốn quay lại phải vòng một vòng lớn khiến khoảng cách giữa hắn và Lầm Phàm bị kéo xa, ngay cả đội hiệp sĩ rồng phía sau cũng đã đuổi kịp hắn.
“Được rồi không cần đuổi để hắn đi.”
Đội trưởng hiệp sĩ rồng ra lệnh.
“Nhưng đội trưởng nếu để hắn thoát không phải sẽ lộ hành động của chúng ta sao?”
Hiệp sĩ rồng kia không hiểu hỏi.
“Ngươi đuổi kịp hắn sao?”
Nhưng đội trưởng hỏi lại một câu khiến hắn im lặng. Không còn nhiệm vụ đám hiệp sĩ rồng bắt đầu bàn tán về động tác vừa rồi của Lâm Phàm, bọn hắn đuổi theo sau cũng thấy động tác lách mình của hắn.
“Mẹ nó vừa rồi động tác tên kia làm là gì, nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta cũng không tin cái thứ như vậy tồn tại.”
Một hiệp sĩ không nhịn được nói với đồng đội bay bên cạnh hắn, biểu cảm trên khuôn mặt còn không tin vào mắt mình.