Chương 291: Diễn biến và phán đoán.
“Tướng quân chúng ta lại mất thêm một hiệp sĩ rồng nữa.”
Đang kiểm tra lại tình trạng toàn quân Dương Hoài Nam lại nhận được tin dữ, hắn quay sang lính truyền tin hỏi.
“Khu vực nào?”
Lính truyền tin tiến tới trước sa bàn đánh dấu vào khu vực đông nam pháo đài Sơn Thạch nói.
“Hiệp sĩ rồng của chúng ta được phân công khu vực này.”
Nhìn qua trên sa bàn đã có ba khu vực gần góc đông nam có đánh dấu tương tự.
“Như vậy chúng ta hoàn toàn bị mù quanh khu vực này.”
Dương Hoài Nam chỉ vào vị trí đánh dấu trên sa bàn hỏi.
Hắn sử dụng hiệp sĩ rồng như một lực lượng trinh sát trên không kiểm soát hành động của đối phương nhưng ai ngờ được kẻ địch cũng rất quyết tâm bảo vệ vùng trời của mình, đặc biệt là khu vực được đánh dấu bọn hắn đã mất ba hiệp sĩ rồng ở đây tổn thất không nhỏ với lực lượng hiện tại.
“Có xác định được đối phương có bao nhiêu hiệp sĩ rồng?”
Dương Hoài Nam tiếp tục hỏi.
“Đã ghi nhận bốn hiệp sĩ rồng của kẻ địch hoạt động trong khu vực không loại trừ khả năng kẻ địch vượt qua con số này.”
Dương Hoài Nam quan sát lại khu vực này, có một vị trí quan trọng gần khu vực thành Tây Xuyên án ngữ trên nút thắt huyết mạch dẫn xuống khu vực phía nam và vùng nội địa các tỉnh phía tây nam lãnh địa hoàng gia. Một khi chiếm được Tây Xuyên kẻ địch có rất nhiều lựa chọn tiến công xuyên thẳng vào nội địa vương quốc hoặc đánh xuống nam bộ hội quân với lực lượng tây nam như vậy toàn bộ vùng tây nam vương quốc sẽ rơi vào tay kẻ địch.
“Chúng ta còn bao nhiêu hiệp sĩ rồng?”
“Hiện tại có thể huy động được mười một hiệp sĩ rồng.”
“Điều tám người tới khu vực này. Ta muốn áp đảo kẻ địch ở đây.”
Dương Hoài Nam ra lệnh. Hắn muốn biết động tĩnh của kẻ địch trong khu vực.
“Tướng quân nếu làm như vậy trinh sát tại những khu vực khác của chúng ta sẽ mỏng hơn. Liệu bọn hắn có đang dương đông kích tây?”
Một đại tá nói, lời này của hắn cũng rất có lý những người khác cũng nghi ngờ chuyện này.
“Phải hay không thử liền biết.”
Dương Hoài Nam nói, rồi hắn tiếp tục hỏi.
“Trinh sát mặt đất thế nào?”
“Không có quá nhiều tiến triển.”
Dương Hoài Nam tiếp tục nói.
“Các ngươi cho rằng có bao nhiêu khả năng quân địch đánh xuống phía nam?”
“Rất cao thưa tướng quân. Mặc dù tôi lo lắng quân địch có ý định dương đông kích tây nhưng khả năng bọn hắn đánh xuống phía nam rất lớn.”
“Tôi cũng cho rằng như vậy việc đánh xuống phía nam sẽ khả thi hơn đánh sâu vào trong nội địa vương quốc.”
“Lý do?”
Dương Hoài Nam hỏi.
“Thứ nhất phía nam đang có một cánh quân khác của bọn hắn. Thứ hai là vấn đề chính trị người Gray hẳn phải đủ khôn ngoan để biết bọn hắn không thể đánh sâu vào vương quốc nếu không muốn gặp phải phản ứng của Thánh quốc và Đế quốc. Thần cho rằng mục tiêu của bọn hắn chỉ là buộc chúng ta cắt đất cầu hòa đánh sâu vào vương quốc không mang lại lợi ích cho bọn hắn.”
Rất nhiều bằng chứng đều cho rằng kẻ địch sẽ t·ấn c·ông phía nam, hiện tại phòng tuyến của bọn hắn được phấn bố dọc theo những con đường dẫn tới Sơn Thạch rất phân tán bởi vì hắn không biết kẻ địch sẽ t·ấn c·ông vào đâu.
Điểm quan trọng của kế hoạch phòng thủ này chính là quân phòng thủ tại chỗ phải giữ vững trước khi tiếp viện tới và tiếp viện cũng phải hành động ngay lập tức khi phát xác địch được mục tiêu của đối phương.
Yếu tố quyết định kế hoạch có thành công hay không chính là tin tức cùng tốc độ, các trinh sát phải nắm giữ được hành động của đối phương và truyền tin về nhanh nhất có thể.
Lực lượng chi viện phải hành quân đủ nhanh để kịp thời chi việc cho quân đồn trú trước khi thất thủ.
Vấn đề hiện tại chính là hắn không nắm bắt được hành động của đối phương, mọi dấu hiệu đều cho thấy đối phương có thể dồn quân đánh xuống phía nam nhưng bởi vì sợ kế dương đông kích tây khiến kế hoạch có thể bị phá sản, nhưng cũng chính vì như thế nên Dương Hoài Nam không dám tự tiện thay đổi kế hoạch.
“Bằng mọi giá phải biết được đối phương đang làm gì.”
….
Rầm!
Từ trên bầu trời xác một hiệp sĩ rồng rơi xuống đè gãy cây cối bên dưới.
Nhìn lên bầu trời bóng của những con rồng đang bay lượn thi thoảng long tức lại phun ra từ miệng những con rồng.
Quan sát kỹ những con rồng này chia thành hai phe đang tiến hành một cuộc quần chiến trên không. Cuộc c·hiến t·ranh đoạt vùng trời đang diễn ra vô cùng căng thẳng thi thoảng lại có một con rồng bị cắn trúng rơi xuống mặt đất đè gãy cây cối.
Mặc dù đã rất cố gắng nhưng suốt hai ngày qua các hiệp sĩ rồng của Nam Tinh vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn vùng trời này hiệp sĩ rồng của Gray rất ngoan cố cho dù đã tổn thất tới bảy người nhưng bọn hắn vẫn không chịu nhường lại quyền kiểm soát khu vực.
Hai bên vẫn liên tục quần chiến với nhau trên bầu trời không ai chịu nhường ai, nhưng cũng chính vì thế khiến việc thu thập tin tức của Dương Hoài Nam bị gián đoạn. Đối phương đang quyết tâm rất lớn ngăn chặn con mắc của hắn.
Nghe được báo cáo tổn thất Dương Hoài Nam không khỏi đau đầu, tổn thất này quá lớn rồi.
“Tướng quân mọi dấu hiệu đều cho thấy kẻ địch sẽ đánh xuống phía nam, chúng ta cần tăng cường phòng thủ cho phòng tuyến phía nam.”
Một đại tá đưa ra ý kiến. Nhưng người khác cũng đồng ý như vậy, hai ngày qua các hành vi của đối phương đều cho thấy bọn hắn có khả năng rất lớn đánh xuống phía nam các tướng lĩnh đều cho rằng chuyện này không sai được.
Mặc dù rất hoài nghi hành động quyết liệt quá mức của Gray nhưng Dương Hoài Nam không thể không phủ nhận khả năng cao đối phương sẽ đánh xuống phía nam.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định sắp xếp lại bố trí của mình.
Tăng cường thêm ba nghìn quân xuống thành Tây Xuyên cùng với một lữ đoàn chuyển nơi đóng quân xuống gần khu vực hơn sẵn sàng chi viện cho Tây Xuyên.
Như vậy toàn bộ trung tâm phòng tuyến cùng phía bắc chỉ còn sáu nghìn quân phòng thủ cùng lữ đoàn do đích thân Dương Hoài nam chỉ huy.
Mặc dù nhận định quân địch sẽ t·ấn c·ông Tây Xuyên nhưng lực lượng phòng thủ ở đây cũng không thể bỏ trống, nếu quân địch nhận thấy yếu điểm trên phòng tuyến có thể sẽ chuyển hướng t·ấn c·ông.
…
Trong cánh rừng rậm rạp gần pháo đài Sơn Thạch một đội trinh sát gốm năm người đang cẩn thận di chuyển.
Trên mặt bọn hắn bôi lên thuốc màu ngụy trang cùng với bộ đồ ngụy trang mặc trên người nếu không để ý rất khó phát hiện bọn hắn. Một người lính quan sát bản đồ rồi chỉ về ngọn núi phía trước nói.
“Đội trưởng nếu đi l·ên đ·ỉnh núi phía trước chúng ta sẽ có tầm nhìn toàn cảnh pháo đài Sơn Thạch.”
Đội trưởng gật đầu xem như đã biết, hắn nhìn lên bầu trời nơi đó một hiệp sĩ rồng đang qua lại tuần tra.
“Đi thôi!”
Đội trưởng ra lệnh hắn không sợ bị hiệp sĩ rồng phát giác cho dù người này bay không cao. Khu rừng rậm như thế này muốn quan sát bên dưới vốn đã rất khó nói chi bọn hắn đều đang mặc đồ ngụy trang, cho dù đối phương có bay xuống thấp hơn nữa cũng chưa chắc đã quan sát được bọn hắn.
Địa hình núi rất phức tạp khiến đội trinh sát phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lên tới đỉnh núi, khi lên tới nơi hoàng hôn cũng đã bắt đầu buông xuống.
Bởi vì đỉnh núi không có quá nhiều cây cối khiến đội trinh sát phải rất cận thận bọn hắn đều nằm rạp xuống mặt đất dùng ống nhòm quan sát pháo đài Sơn Thạch ở xa.
Tường thành có rất nhiều quân canh giữ, bên ngoài cổng thành đông cùng nam có không ít lều vải nhìn về hướng xa hơn về cổng thành phía tây cũng có rất nhiều xe ngựa tiến vào cổng thành.
Hạ ống nhòm xuống đội trưởng mở bản đồ ra bắt đầu đánh dấu các điểm bố trí quân ngoài thành.
“Quân địch tập trung khá nhiều lực lượng ở thành nam cùng thành đông. Quân số này có chút không đúng.”
Một lính trinh sát bên cạnh nói.
“Cái gì không đúng.”
“Số lượng lều trại nhiều hơn dự kiến. Chúng ta cần quan sát gần hơn.”
Lính trinh sát trả lời.
“Tới gần hơn quá nguy hiểm.”
Một người khác phản đối nói.
“Đội trưởng việc này rất quan trọng, nếu quân số của kẻ địch nhiều hơn dự đoán rất có thể bố trí của tướng quân sẽ sai lầm. Chúng ta cần xác định quân số chính xác của bọn hắn.”
Người lính cố gắng thuyết phục đội trưởng.
“Chờ trời tối chúng ta sẽ thâm nhập. Mọi người tạm thời nghỉ ngơi đi.”
Đội trưởng suy nghĩ một lúc rồi quyết định.