Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 290:




Chương 290:

Phòng họp lớn hiện tại trong cung điện hoàng gia đã có không ít người, chủ yếu là các tướng lĩnh và người của họ.

Giữa cung điện hoàng gia bày ra một tấm bản đồ lớn bằng da đây là bản đồ của vương quốc cùng các quốc gia xung quanh hiện tại trên bản đồ này ở phía nam cùng phía tây đều đã đánh dấu tiêu ký phản ánh toàn bộ tình hình c·hiến t·ranh của vương quốc tại đây.

“Dương tướng quân đã rút lui khỏi pháo đài Sơn Thạch hội quân với tiếp viện, hiện tại trong tay ngài ấy đang có một sư đoàn cùng với khoảng mười lăm nghìn quân của các quý tộc xung quanh. Bọn hắn đã phân bố rộng ra bao vây lại pháo đài Sơn Thạch.”

Một tham mưu báo cáo sau đó hắn bắt đầu di chuyển các điểm đánh dấu trên bản đồ. Hiện tại trong biên chế quân sự đã có bộ tham mưu, nói trắng ra là nhân cơ hội này Long liền thành lập bộ tham mưu luôn để tiện thể điều động.

Mặc dù về mặt quân sự hắn đã thành công không nhỏ nhưng cấu trúc đầu não của q·uân đ·ội vẫn còn rất sợ sài, nhiều bộ phận vẫn chồng chất lên quyền lực của nhau không phân rõ ràng.

Việc này ở thời kỳ đầu khi quy mô quân độ còn nhỏ kỳ thực rất tốt, một người có thể làm nhiều việc cắt giảm được nhu cầu nhân lực nhưng một khi đã lớn mạnh lên không tiến hành chuyên nghiệp hóa phân quyền rõ ràng sẽ rất rắc rối thậm chí sẽ dẫn đến quyền lực hỗn loạn. Long vốn đang tiến hành tái cấu trúc bộ máy chỉ huy lại gặp phải Gray xâm lấn liền thuận tiện làm ra bộ tham mưu.

Đương nhiên rồi tham mưu trưởng hiện tại là Đức Bình, bộ tham mưu hiện tại chỉ đảm nhận việc tiếp nhận chiến báo từ các tướng quân và báo cáo lại cho Long. Còn về những chức năng khác tạm thời không cần thiết.

“Quân ta tiêu diệt kẻ địch vào khoảng một trung đoàn.”

Một bên tham mưu khác báo cáo.

“Hiện tại các quý tộc phía nam chỉ lấy ra được từng đấy quân thôi sao?”

Lý Vân đứng bên cạnh hỏi.

Nghe vậy tham mưu này lắc đầu nói.

“Không rõ ràng gián điệp của chúng ta chỉ mới xâm nhập tới vòng ngoài không tìm hiểu được những tin tức này. Có điều lực lượng chi viện của các quý tộc đều rất phối hợp mệnh lênh của Hoài Nam tướng quân không có bất kỳ báo cáo nào về hành vi trái lệnh.”

Cái này cũng dễ hiểu lúc trước khi đánh đại hoàng tử ở Dương Hoài Nam đã cho đám quý tộc này một bài học bọn hắn suốt đời khó quên, bây giờ đám người kia hẳn cũng không có gan lá mặt lá trái với hắn.

“Hoài Nam tướng quân phán đoán trong vòng năm ngày nữa kẻ địch sẽ có hành động mới nhưng ngài ấy lại không phán đoán được mục tiêu của kẻ địch ở đâu chỉ có thể phân tán quân ra khu vực xung quanh. Việc này sẽ khiến chúng ta gặp bất lợi về quân số.”

Nói xong một tham mưu lại bắt đầu bố trí bản đồ, một phòng tuyến do các quân cờ đại diện quân của các quý tộc hình thành bao vây xung quanh pháo đài Sơn Thạch, trong khi đó hai quân cờ đại diện cho hai lữ đoàn lại được bố trí phía sau phòng tuyến.

“Kế hoạch của Hoài Nam tướng quân là để quân của các quý tộc bố trí phòng tuyến xung quanh Sơn Thạch trong khi hai lữ đoàn sẽ được bố trí phía sau hậu phương chỉ cần phát hiện quân địch muốn t·ấn c·ông vị trí nào liền có thể khẩn cấp tiếp viện.”



“Tại sao không dồn quân chiếm lại Sơn Thạch?”

Chu Huy đứng bên cạnh hỏi.

“Lực lượng không đủ, muốn công phá Sơn Thạch cần ít nhất bốn mươi nghìn quân. Hoài Nam tướng quân cho rằng phải tiêu hao kẻ địch mới có thể tiến hành phản công.”

Bốn mươi nghìn quân là quá nhiều đừng nói các tỉnh phía tây hiện tại vương quốc cũng không lấy ra được quân số lớn như vậy.

Chu Huy nghe vậy cũng thở dài một hơi, xem ra hắn cần phải học tập nhiều hơn.

Long lâm vào trầm tư kế hoạch này nhìn như rất tốt nhưng hắn vẫn cảm giác có vấn đề ở đâu đó, có điều hắn lại không biết được vấn đề nằm ở đâu.

Lê Nguyên Dũng đứng gần đó thấy vậy liền hỏi.

“Bệ hạ có vấn đề gì sao?”

“Ta luôn cảm giác kế hoạch này có vấn đề nhưng lại không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.”

Lời của hắn khiến không khí trong phòng trầm xuống mọi người đều lần lượt đưa mắt quan sát bản đồ muốn tìm xem vấn đề Long muốn nói là gì.

Nhưng quan sát một lúc những người ở đây cũng không tìm ra vấn đề cả Long cũng vậy điều này khiến hắn rất bứt rứt.

“Bệ hạ phải chăng ngài quá lo lắng rồi!”

Lý Vân nói, hắn cũng không biết Long cảm giác điều gì nhưng nhìn đi nhìn lại hắn cũng không thấy vấn đề nào.

Thở dài một hơi hắn tạm thời bỏ cuộc.

“Có lẽ là vậy!”

Rồi hắn nhìn sang Đức Bình hỏi.

“Dương Hoài Nam có gặp khó khăn gì không?”

Đức Bình nghe vậy liền nói.



“Bệ hạ kế hoạch này của Hoài Nam không tệ có điều hắn thật đang gặp khó.”

Đơn giản mà nói bởi vì vật tư không đủ nên Dương Hoài Nam không thể bố trí vật tư tại các khu vực xung quanh quân của hắn chỉ cần tới liền có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.

Hiện tại toàn bộ vật tư đều chỉ có thể tập trung lại ở hai lữ đoàn một khi tiến hành tiếp viện bọn hắn cũng phải mang theo số vật tư này nếu như vậy sẽ kéo chậm lại tốc độ.

Dương Hoài Nam đề nghị cần chi viện thêm ít nhất hai trăm con ngựa để có thể đảm bảo tốc độ vận chuyển vật tư hắn yêu cầu trong vòng ba ngày phải mang tới.

Hiện tại cần khẩn cấp trả lời hắn có thể đáp ứng được hay không để hắn có thể kịp ứng phó.

Việc này chỉ có Long, Đức Bình cùng Lý Vân tiến hành thương nghị những người khác hoàn toàn không được tiếp xúc. Dù sao việc thiếu vật tư đạn dược là vấn đề rất lớn nếu để lộ ra có thể ảnh hưởng tới sĩ khí.

Bàn bạc của hai người diễn ra không quá lâu cuối cùng Đức Bình kết luận chỉ có thể cung cấp khoảng một trăm năm mươi trâu ngựa trong thời gian đó việc này được hiệp sĩ rồng khẩn cấp truyền tới cho Dương Hoài Nam trong khi Đức Bình bắt đầu sắp xếp. Dù sao tình hình chiến đấu khẩn cấp cũng không thể chờ Dương Hoài Nam trả lời rồi mới hành động như vậy tiêu tốn rất nhiều thời gian.



Rống rống!

Tiếng gầm giận giữ rồng vang khắp bầu trời.

Từ trong biển một hiệp sĩ rồng vọt ra khỏi biển mây người hiệp sĩ quay đầu nhìn lại sau đó tiếp tục thúc dục vật cưỡi của mình tăng tốc.

Nhận được lệnh của chủ nhân con rồng dưới thân vỗ cánh nỗ lực tăng thêm tốc độ, trong khi đó trên tay hiệp sĩ tên ma pháp đã lên dây.

Quả nhiên từ trong đám mây một hiệp sĩ rồng khác bay ra nhìn bộ giáp trên người kẻ này là quân Gray.

Thấy kẻ địch xuất hiện dây cung cũng được nhả ra nhưng bay trên trời với tốc độ như thế này muốn bắn tên trúng làm sao dễ như vậy mũi tên thậm chí lệch mục tiêu tới cả chục mét.

Không bắn trung kẻ địch hiệp sĩ rồng từ bỏ công kích chuyên tâm điều khiển vật cưỡi của mình tránh né đối phương t·ruy s·át.

Nhưng cố gắng thế nào hiệp sĩ rồng vẫn không thể cắt đuôi được đối phương hắn luôn bị kẻ địch bá·m s·át sau lưng thậm chí có dấu hiệu kéo gần khoảng cách.



Nhìn kẻ địch càng lúc càng tiếp cận mặc dù trên cao gió rất mạnh nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy xuống trên trán hiệp sĩ, hắn quyết định điều khiển vật cưỡi của mình bay lên cao muốn tiến vào tầng mây dùng mây che mắt kẻ địch.

Sau lưng hắn kẻ địch cũng bay theo không chút do dự lao vào mây.

Đám mây này khá mỏng nhưng hiệp sĩ vẫn cảm nhận được nước đang tích tụ trên mặt, mặc dù vậy tầm nhìn trong mây cũng không tốt đi nơi nào nhưng hắn vẫn quyết định chuyển hướng.

Nhưng đột nhiên hiệp sĩ thấy một bóng đen đang lớn dần phía dưới.

Không xong!

Hiệp sĩ rồng hoảng hốt điểu khiển rổng của mình.

Rống!

Cạp!

Xuất hiện trong đám mây miệng máu của con rồng của kẻ địch mở lớn hằm răng sắc nhọn của nó suýt nữa cắn trúng đuôi vật cưỡi của mình.

Hiệp sĩ rồng đổ mồ hôi lạnh nếu vừa rồi bị cắn trúng vật cưỡi của hắn sẽ bị trọng thương. Tên này vậy mà phán đoán được hành động của hắn.

Phùng!

Một ngọn lửa từ trong miệng phun ra hướng về kẻ địch tới, ở tư thế này đã có thể phun long tức vào đối phương.

Nhưng đối phương cũng đâu đơn giản một phát long tức đáp trả hai ngọn lừa va vào nhau cuối cùng triệt tiêu không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho hai bên.

Thấy không có hiệu quả vật cưỡi dưới thân được lệnh nó làm một động tác thu cánh lại thả người rơi xuống.

Hiệp sĩ rồng Gray thấy vậy cũng làm động tác tương tự, thả người rơi xuống.

Đây là một động tác kỹ thuật của hiệp sĩ rồng nhằm nhanh chóng lấy lại tốc độ.

Dưới sự hỗ trợ của trọng lực tốc độ rơi ngày càng tăng, cảm thấy đã tới lúc còn rồng lại dương cánh ra làm một cú lượn lấy lại quyền kiểm soát rồi chui vào trong các khe núi. Hiệp sĩ rồng muốn địa hình phức tạp xung quanh để cắt đuôi đối phương.

Nhưng hiệp sĩ rồng không ngờ được đối phương vậy mà vẫn tiếp tục thả người rơi xuống, mặc dù cánh đã mở ra nhưng lại là để điều chỉnh hướng rơi và bây giờ kẻ địch đã ở ngay trên đầu hắn.

Hoảng sợ hiệp sĩ rồng vội vã điều khiển vật cưỡi của mình chuyển hướng nhưng mọi thứ đã muộn một cú táp giật phăng một bên cánh của con rồng.

Rống!

Đau đớn khiến con rồng gầm lên, máu từ bên cánh văng ra. Mất một bên cánh con rồng rơi xuống cùng với chủ nhân của nó, một trận không chiến cứ như vậy kết thúc.