Chương 292: Hiểm cảnh.
Ẩn mình trong bóng đêm năm bóng người cận thận tiếp cận doanh trại ngoài thành Sơn Thạch.
Đột nhiên cả năm người dừng lại vội vàng nằm rạp xuống đất dùng bụi cây trước mắt để che chắn khẩu súng trên tay bị bọn hắn dấu dưới người.
Không mất quá nhiều thời gian ánh sáng từ những ngọn đuốc xuất hiện sau những tán cây một đội lính tuần tra đang đi tới, không mất quá lâu đội lính này lướt qua trước mặt bọn hắn năm người không nhúc nhích để bộ đồ ngụy trang trên người làm việc.
Đội lính tuần tra vượt qua vị trí bọn hắn ẩn nấp không hề phát hiện ra vấn đề, rất may mắn trời tối nếu không ở khoảng cách này cho dù có bộ đồ ngụy trang cũng không trốn được.
Chờ đội tuần tra đã khuất bóng năm người mới cận thận nâng người dậy quan sát xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh an toàn bọn hắn tiếp tục tiến lên cho tới khi tới gần rìa khu rừng.
“Thế nào?”
Đội trưởng quay sang người lính đang chăm chú quan sát doanh trại quân địch hỏi.
“Những lều trại này đều có người, quân địch có nhiều quân hơn dự đoán. Rất có thể bọn hắn có tiếp viện sau khi chiếm được Sơn Thạch.”
“Chính xác thì có bao nhiêu?”
“Không rõ ràng. Có lẽ giao động từ ba mươi tới ba lăm nghìn quân.”
Ba mươi tới ba lăm nghìn quân, con số này đã vượt xa phán đoán ban đầu khoảng hai mươi lăm nghìn, phán đoán sai quân số của đối phương có thể dẫn đến bố trí tác chiến sai lầm. Trong lịch sử có rất nhiều trận chiến vốn dĩ có thể chiến thắng nhưng bởi vì phán đoán sai quân số của địch nhân cuối cùng dẫn tới thất bại cho cả cuộc c·hiến t·ranh.
Nghĩ tới đây mồ hôi lạnh chảy xuống trên trán đội trưởng.
“Có cách nào xác định chính xác hơn quân số của đối phương không?”
“Có thể xem quy mô kho lương hoặc đội vận lương của đối phương nhưng việc này rất nguy hiểm phải xâm nhập vào sâu hơn.”
Lương thực luôn là thứ quan trọng nhất trong một cuộc chiến, kho lương cũng được bố trí rất cận thận nằm sâu trong doanh trại quân địch. Muốn tiếp cận kho lương địch không khác nào nhiệm vụ t·ự s·át.
“Không còn cách nào khác ư?”
“Không có chúng ta không xác định được quân số trong thành chỉ có thể dựa trên lều trại ngoài thành để đưa ra phán đoán.”
Người lính trả lời.
Bình thường bọn hắn có thể dùng số lều trại của kẻ địch để phán đoán quân số nhưng một khi kẻ địch ở trong thành việc phán đoán bằng lều trại rất khó chính xác, có thể đưa ra con số đại khái như vậy đã là không tệ.
Còn tại sao người Gray lại bố trí doanh trại ngoài thành. Kỳ thực việc này giải thích rất đơn giản làm như vậy sẽ tăng nhanh tốc độ triển khai quân hơn.
Diện tích cổng thành có giới hạn muốn triển khai quân ra ngoài thành sẽ tốn không ít thời gian, phía Gray là bên t·ấn c·ông bọn hắn không cần lo lắng bị phục kích vì thế bố trí quân ngoài thành có thể tăng nhanh tốc độ triển khai quân.
Với một đội quân cả chục nghìn người như thế này việc làm như vậy có thể tiết kiệm được nửa ngày cũng không chừng.
Nửa ngày đây là một khoảng thời gian cực kỳ quý giá có thể quyết định thắng bại của một trận chiến.
Toàn bộ thành viên trong đội đều nhìn về phía đội trưởng chờ đợi quyết định của hắn.
“Rút lui.”
Đội trưởng không chút do dự ra lệnh rút lui.
Muốn tiếp cận kho lương quân địch quá nguy hiểm, hắn cần phải đem tin tức này trở về mới được.
Nhận được lệnh bọn hắn cận thận lui lại ẩn mình vào khu rừng sau lưng.
Nhưng bọn hắn không biết rằng hướng đi của bọn hắn đang đi về phía một trạm gác ngầm của quân Gray.
Dưới bóng đêm năm lính trinh sát di chuyển trong khu rừng không chút ánh sáng nào, bởi vì trời rất tối khiến bọn hắn di chuyển rất chậm phải cận thận từng bước đi nếu không muốn trượt chân ngã.
Trạm gác ngầm của quân Gray nằm trên một mòm đất chỉ cách các trinh sát không tới năm mươi mét. Hiện tại trong trạm gác này đang có ba lính canh, bọn hắn ẩn mình sau mỏm đá tựa lưng xuống đất nghỉ ngơi.
Trời rất tối cho dù có căng mắt nhìn cũng không thấy được bao xa, thay vào đó bọn hắn đều đang sử dụng đôi tai của mình để phát hiện âm thanh khả nghi.
Năm mươi mét bình thường là một khoảng cách ngắn, nhưng với tốc độ của các lính trinh sát hiện tại vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể tới nơi.
Tuy vậy nhưng lính canh vẫn nghe được tiếng sột soạt vọng tới, hắn vội vã đánh thức đồng đội của mình cầm lên thanh kiếm đặt ở một bên hướng ánh mắt về phía âm thanh phát ra.
Nhưng tất cả những gì hắn thấy được lại chỉ là một màn đêm chỉ có những tiếng bước chân sột soạt vang lên.
Rất nhanh người lính đã ra hiệu kẻ địch đang tiếp cận cho đồng đội của mình. Di chuyển lén lút trong bóng đêm như vậy cũng chỉ có kẻ địch mới làm bọn hắn không cần thiết phải phân biệt địch ta.
Đưa lên miệng kèn báo hiệu lính canh dùng sức thổi.
Tiếng kèn vọng khắp khu rừng báo hiệu cho quân Gray biết có sự xuất hiện của những con chuột.
“Kẻ địch.”
Ngay sau đó đuốc được đốt giống như một ngọn hải đăng trong đêm tối làm dấu hiệu cho quân Gray biết mục tiêu ở đâu.
Đội trưởng khi nghe thấy tiếng kèn liền biết bọn hắn bị phát hiện.
“Giết bọn hắn!”
Mệnh lệnh được đưa ra cả năm người đều nhắm nòng súng về hướng ngọn đuốc.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng vọng khắp khu rừng nhưng ngọn đuốc vẫn không bị dập tắt, đốt lên pháo sáng đội trưởng ném về phía trước giúp bọn hắn có thể nhìn thấy đường đi.
Năm người chạy như điên hướng về phía trạm gác ngầm bọn hắn đã không lo được pháo sáng làm lộ vị trí của bọn hắn nữa, cần phải tiêu diệt trạm gác ngầm ngay lập tức.
Không gặp quá nhiều khó khăn đội trinh sát dễ dàng xử lý trạm gác ngầm nhưng điều này không có nghĩa bọn hắn thoát khỏi nguy hiểm ngược lại xung quanh bọn hắn liên tục xuất hiện ánh lửa đang nhanh chóng tới gần, đi theo đó là tiếng hét truyền tới.
“Nhanh rời khỏi đây.”
Bọn hắn phải nhanh chóng thoát khỏi đây.
Quan sát hướng có ít ánh lửa nhất cả năm người nhanh chân chạy về phướng hướng đó nhưng chưa đi được bao xa một người đã ngã xuống.
Không phải bị t·ấn c·ông mà bị trượt ngã, người này vấp phải một hòn đá mất thăng bằng ngã xuống.
Như đã nói di chuyển trong rừng vào ban đêm rất nguy hiểm, càng nguy hiểm hơn khi không có chút ánh sáng nào để quan sát dưới chân trong khi lại phải chạy nhanh dẫm phải cái gì cũng không biết.
Người chạy sau thấy vậy vội vàng tiến tới đỡ người lính dậy, cố nén đau đớn truyền tới dưới bàn chân người lính tiệp tục chạy. Nhưng không chạy được bao xa người phía trước lại tiếp tục ngã, lầm này là dẫm phải một hố đất nhỏ.
“Tạm thời dừng lại, mọi người tìm nơi nấp.”
Đội trưởng nhận ra bọn hắn không thể chạy trong tình trạng này, liền ra lệnh cho người của mình ẩn nấp.
Một đội tuần tra của đối phương đã cách rất gần, đội trưởng thậm chí đã nhìn thấy mặt của kẻ địch qua ánh lửa rút ra dao găm bên hông đội trưởng đưa ánh mắt ra hiệu cho các đội viên của mình đang nấp xung quanh.
Tất cả đều hiểu ý đội trưởng muốn nói gì, bọn hắn đều lần lượt rút con dao găm ra cầm trên sẵn trên tay chờ đợi con mồi tiếp cận.
Đám lính kia vẫn không biết tử thần đang tới gần mình chạy về hướng âm thanh phát.
Rất nhanh bọn hắn đã bị xử lý, xác bọn hắn bị dấu trong bụi cây các đội viên cầm lên cây đuốc rời đi.
Trong đêm tối thế này chỉ cần bọn hắn không áp sát quá gần hẳn vẫn có thể đánh lừa được quân địch.
Nhưng bọn hắn đã xâm nhập quá sâu vào lãnh thổ của địch, bọn hắn có thể chạy thoát được sao? Sẽ không có bất kỳ chi viện nào cả bọn hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Điện đài còn chưa được phát minh ra đâu.