Chương 286:
Trở lại hai ngày trước biên giới phía tây Dương Hoài Nam đang đang khảo sát địa hình xung quanh thành Sơn Thạch.
Mặc dù đã có bản đồ nhưng Dương Hoài Nam vẫn cần đích thân tới khảo sát, hiện tại hắn là người trấn thủ nơi này hơn nữa thời gian cũng rất dư dả đương nhiên phải ưu tiên hiểu rõ địa hình xung quanh càng cặn kẽ càng tốt.
Cùng với đội hộ vệ của mình và một người bản địa Dương Hoài Nam dừng lại trên một ngọn đồi, phía trước tầm mắt của hứn là một thung lũng nhỏ.
Nơi này vậy mà có cả một hồ nước, rừng rậm xung quanh cũng rất xum xuê, Dương Hoài Nam không nhịn được lên tiếng.
“Nơi này có thể dấu cả một đội quân.”
Chính xác, một nơi với cây lá rậm rạp che phủ toàn bộ tầm mắt như thế này hoàn toàn có thể dấu cả một đội quân ở đây mà không bị phát hiện. Hơn nữa vị trí cũng chỉ cách Sơn Thạc 5km về phía tây nam, cách đoạn đường gần nhất không tới năm trăm mét chính là một nơi lý tưởng bố trí q·uân đ·ội.
Nếu quân phòng thủ bố trí một lực lượng ở đây bọn hắn có thể thọc sườn quân địch một cách bất ngờ. Chỉ cần một lần xung kích mọi thứ sẽ an bài.
“Ngài nói đúng trước kia từng có ba lần quân Miên đại bại tại bởi vì nơi này, cả ba lần bọn hắn đều bị lực lượng ẩn dấu trong thung lũng đánh thọc sườn ra.”
Người dẫn đường địa phương nghe vậy tự hào nói, anh ta là một bình dân nhưng bởi vì đã trải qua giáo dục trong một gia đình nam tước nên cũng biết rõ về những sự kiện lịch sử.
Dương Hoài Nam nghe vậy gật đầu nói.
“Đúng vậy bá tước Đinh Thư là một vị tướng tài.”
Dương Hoài Nam đương nhiên cũng biết về sự kiện này, ba lần đuổi quân Miên ra khỏi lãnh thổ vương quốc thời đại đó ông ta được xem là danh tướng hàng đầu đại lục.
Đương nhiên chỉ là danh tướng hàng đầu đại lục thôi, không có bảng xếp hạng vị trí danh tướng nào đâu.
Nói về quân Miên đây là một vương quốc lớn tồn tại vào khoảng ba trăm năm trước, sau đó vương quốc này bị tan rã thành nhiều quốc gia nhỏ khác nhau cuối cùng sau hơn năm mươi tư năm phân tranh chỉ còn lại hai vương quốc kế thừa phần lãnh thổ của người Miên là Gray và Hỏa Phong vương quốc.
Trong lúc đoàn người đang trò chuyện một tiếng vó ngựa từ phía sau chạy tới khiến mọi người cảnh giác, đội hộ vệ của Dương Hoài Nam đã rút súng ra cảnh giác quan sát người tiếp cận.
Khi thấy người tới bọn hắn mới thả lỏng ngón tay đang giữ cò súng ra.
Người này mặc trên người đồng phục của quân đoàn hơn nữa còn là lính truyền tin khá quen thuộc với những hộ vệ ở đây.
Lính truyền tin dừng ngựa lại trước mặt mọi người hắn vội vã nói.
“Tướng quân! Quân Gray vượt biên giới, hai mươi lăm nghìn quân đang tiến về hướng chúng ta, mười nghìn quân còn lại đang tiến vào từ phía nam.”
“Cái gì!”
Dương Hoài Nam giật mình, hắn vội vã thúc ngựa trở về Sơn Thạch, những người khác cũng không nói một lời đi theo.
Nhưng bởi vì địa hình xung quanh Sơn Thạch đều là đồi núi nên cuối cùng 5km đường lại mất tới hơn một giờ mới tới nơi.
Trở về Sơn Thạch nơi này đã tiến vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu súng máy đã lên đạn, trận địa pháo cối cũng đã sẵn sàng chỉ chờ kẻ địch tới.
Dương Hoài Nam tiến vào phủ thành chủ, nơi này hiện đang vô cùng bận rộn, thấy Dương Hoài Nam xuất hiện mọi người đang bận rộn với công việc của mình đều đứng lên chào theo nghi thức q·uân đ·ội.
Dương Hoài Nam chào lại rồi ra hiệu cho mọi người trở lại công việc, hắn đi tới bên cạnh sa bàn hỏi.
“Quân địch đang ở đâu?”
Thiếu ta đang đứng bên cạnh sa bàn nghe vậy liền dùng gậy đẩy mô hình của quân địch tới một vị trí trên sa bàn nói.
“Hiện tại chúng ta phát hiện kẻ địch có khoảng hai lăm nghìn quân đang cách chúng ta 8km, bọn hắn đang hướng về phía chúng ta tới. Mười nghìn quân còn lại đang đang hướng tới phía nam, rất có thể nhằm vào khu vực Biên Sơn.”
Thiếu tá nói.
Từ phía tây đánh sang buộc phải đi qua con đường pháo đài Sơn Thạch đang trấn giữ, nhưng cũng có một con đường khác gần vùng Biên Sơn, có điều con đường này nhỏ hẹp hơn rất nhiều, không phù hợp để một đội quân lớn có thể xuyên qua. Những đội quân nhỏ đi qua nơi này lại không thể cấu thành uy h·iếp quá lớn với vương quốc vì thế người Gray mỗi lần xâm lược đều ưu tiên xuyên thủng pháo đài Sơn Thạch hơn là đi đường vòng kia.
Nhưng lần này đối phương lại chia quân hai đường.
“Bọn hắn muốn làm gì?”
Dương Hoài Nam nhíu mày nói.
Những người còn lại nhìn nhau, bọn hắn không có cách nào trả lời câu hỏi của tướng quân.
Dương Hoài Nam cũng biết câu hỏi này đã nằm ngoài năng lực của những người ở đây bèn chuyển chủ đề nói.
“Đã báo tin cho bệ hạ chưa?”
“Ngay khi nhận được tin tức tôi đã lập tức cử người tới Lý gia yêu cầu họ dùng hiệp sĩ rồng đưa tin. Nhưng chỉ là tin tức tạm thời, chi tiết về hành động của quân địch cũng như đối sách của chúng ta vẫn chưa được đưa đi.”
Một thiếu tá trả lời.
“Hồ đồ! Tin tức thiếu thốn như vậy có thể khiến bệ hạ đưa ra phán đoán sai lầm. Lập tức soạn thảo một báo cáo khác chi tiết đưa về Kim Lăng.”
Dương Hoài Nam giận giữ nói.
“Rõ!”
Thiếu tá thấy chỉ huy mình nổi giận liền vội vã chào rồi bắt đầu công việc của mình.
“Tình hình quân ta thế nào?”
Dương Hoài Nam tiếp tục hỏi.
Lần này trung tá đảm nhận hậu cần mới do dự lên tiếng.
“Tướng quân! Chúng ta không đủ đạn dược!”
Lời này vừa ra Dương Hoài Nam đang chăm chú quan sát bản đồ giật mình ngẩng đầu lên nhìn trung tá. Đôi mắt hắn trừng lớn như không tin vào tai của mình hỏi lại.
“Ngươi vừa nói gì?”
Thấy Dương Hoài Nam như vậy trung tá khó khăn trả lời.
“Chúng ta không đủ đạn dược!”
Rầm!
Dương Hoài Nam đập mạnh bàn tay xuống bàn, âm thanh khiến mọi người trong phòng đều giật mình nhìn về phía hắn.
“Chuyện gì xảy ra?”
Âm thanh của Dương Hoài Nam rất vang như hét thẳng vào mặt trung tá, cho dù không nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này mọi người đều hẳn tưởng tưởng được hắn đang phẫn nộ như thế nào. Ai mà không phẫn nộ đi được, quân của mình vậy mà không đủ đạn dược, đặc biệt là khi đang đóng quân tại một vị trí quan trọng như thế này. Lại sắp phải đối mặt với kẻ thù có quân số gấp năm lần mình.
Trung tá đảm nhận hậu cần thấy tướng quân nhà mình như vậy không dám nhìn vào mặt hắn nói.
“Chúng ta chỉ đủ đạn dược trong khoảng bảy ngày.”
“Ta muốn biết là tại sao không đủ đạn.”
Dương Hoài Nam nghiến răng nói.
“Tướng quân toàn bộ vận lực của hệ thống hầu cần đều đang dồn sức cho cuộc chiến phía nam. Vận lực phân cho chúng ta vô cùng hạn chế.”
Trung tá bất đắc dĩ nói.
Dương Hoài Nam nghe vậy hít một hơi thật sâu cố gắng bình ổn lại tâm tình của mình.
“Báo cáo chuyện này cho bệ hạ. Nói với bệ hạ ta sẽ tập hợp q·uân đ·ội của các quý tộc phía tây trợ giúp.”
Không còn cách nào khác Dương Hoài Nam lo sợ chỉ với số vật tư ít ỏi đó hắn không thể cầm cự trước quân Gray, hắn cần những lực lượng khác chia sẻ áp lực cho tới khi hậu cần có thể được bổ sung hoàn tất.
“Chuyện này tạm thời giữ bí mật, bất kỳ ai lộ ra sẽ bị xử tử ngay lập tức.”
Dương Hoài Nam ra lệnh. Nếu để lộ việc không có đủ đạn dược có thể gây hoang mang trong q·uân đ·ội, Dương Hoài Nam đương nhiên không mong chuyện đó xảy ra.
Hiện tại cũng không có một điều luật quân sự rõ ràng về chuyện này, Dương Hoài Nam cũng chưa quen với cách thức hoạt động của luật trong q·uân đ·ội chỉ có thể ra lệnh như vậy.
Sau khi dặn dò hoàn tất Dương Hoài Nam bắt đầu tiến hành bố trí phòng thủ, dù sao chuyện thiếu đạn trong thời gian ngắn cũng không xử lý được nên tập trung cho trận chiến sắp tới.