Chương 285: Lại là tin xấu.
Một ngày sau một lữ đoàn của quân đoàn hai đóng giữ ở biên giới phía lãnh địa hoàng gia tiếp giáp với các tỉnh phương nam của các quý tộc được lệnh xuất phát.
Bởi vì ở gần chiến trường nên dự kiến trong vòng năm ngày bọn hắn có thể tới nơi, cũng vào hai ngày sau đó lực lượng hậu cần của sư đoàn một quân đoàn hai đóng ở phía tây cũng được điều động để hỗ trợ vận chuyện vật tư tác chiến.
Dự kiến sẽ mất khoảng mười hai tới mười lăm ngày để hoàn thành, trong khoảng thời gian này đương nhiên quân viên chinh sẽ không ngồi yên bọn. Đỗ Phong Nam đã lên kế hoạch vây đánh thành Sơn Lâm hai ngày sau khi tiếp viện tới nơi.
Dù sao vật tư chỉ là không đủ cho toàn bộ cuộc chiến còn chỉ một trận như vậy lượng vật tư dự trữ vẫn có thể đáp ứng được.
Cứ như vậy mọi chuyện tạm thời được sắp xếp ổn thảo, Long hằng ngày vẫn phải xử lý đống văn kiện chất trên bàn trong khi phải tiếp tục xây dựng kế hoạch của hắn còn quân viễn chinh khi tiếp viện chưa tới cũng chỉ có thể tạm thời bao vây thành Sơn Lâm cử quân đi càn quét các vùng xung quanh.
Dù sao Đỗ Phong Nam cũng chỉ e ngại việc đánh thành nếu quân phòng thủ thành Sơn Lâm dám ra ứng chiến hắn rất vui lòng chào đón nhưng kẻ này chỉ cần mười nghìn quân là đủ.
Tướng thủ thành Sơn Lâm đương nhiên cũng biết quân viễn chinh đang đánh phá các vùng xung quanh, vây trước cổng thành cùng lắm cũng chỉ tầm mười nghìn quân.
Theo lẽ thường hai lăm nghìn đấu mười nghìn nhìn như thế nào phần thắng cũng nghiêng về phía hắn nhiều hơn, nhưng hắn lại không dám. Tất cả tin tình báo hắn có thể thu thập được đều cho thấy đội quân này rất mạnh, hắn thật không có tự tin chiến thắng được đối phương trong một trận chiến quy ước.
Cho tới khi hiểu thêm về đối phương tốt nhất vẫn nên lựa chọn phương pháp thủ thành, hắn cần đặt mục tiêu an toàn lên hàng đầu. Chỉ cần hai tháng mọi thứ liền có thể chuyển cơ, tới lúc đấy tổ chức phản công cũng không muộn.
Dù sao hắn nhận được tin tức cuộc chiến này chỉ kéo dài hai tháng, có nghĩa là kẻ địch chỉ chuẩn bị lương thực cùng v·ũ k·hí cho hai tháng chiến đấu nhiều lắm thì kéo dài thêm mười ngày đây là thói quen bình thường. Tới lúc đó lại rời thành t·ấn c·ông, không cần phải ngay lập tức đánh bại kẻ địch chỉ cần dây dưa không để kẻ địch rút về hắn liền có cơ hội chiến thắng.
Hắn thậm chí không có kế hoạch cắt đứt tiếp tế của đối phương, hắn tin tưởng đối phương không thể đáp ứng được nhu cầu cho một đội quân như vậy chờ đối phương cạn kiệt liền không cần thiết phải hi sinh tính mạng binh lính vô ích.
Mặc dù có những chuyện xảy ra vượt ngoài dự tính nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Nhưng chuyện này không kéo dài quá lâu khi một hiệp sĩ rồng treo cờ khẩn cấp xuất hiện từ phía tây hạ xuống sân đáp của hoàng cung. Hiệp sĩ rồng này vội vã hạ xuống sân bãi dành cho rồng ngay trong cung điện hoàng gia liền lập tức chạy đi, con rồng của hắn ta có vẻ rất mệt mỏi liên tục thở dốc có thể nó đã bay trong một thời gian dài.
Trong hành lang dẫn tới phòng làm việc của Long tiếng bước chân vội vàng.
Tiếng bước chân này phát ra từ Đức Binh, ông ta không biết nơi quy củ của nơi này sao? Đương nhiên ông ta biết nhưng hiện tại ông ta không nghĩ nhiều được tới như vậy.
Tiến tới trước thư phòng Đức Bình mới dừng lại hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình rồi mới để Tiền Phong gõ cửa.
“Bệ hạ Đức Bình đại nhân cầu kiến.”
“Vào đi!”
Tiếng của Long vọng ra từ bên trong.
Đức Bình không chờ Tiền Phong đáp lại liền trực vội vã đẩy cửa đi vào.
Tiến vào thư phòng ông ta thậm chí không để ý tới việc hành lễ mà vội vàng nói.
“Bệ hạ xảy ra chuyện rồi Gray t·ấn c·ông chúng ta.”
Long đang phê duyệt văn kiện nghe vậy dừng bút lại ngẩng đầu lên nhìn Đức Bình nhíu mày hỏi.
“Từ bao giờ?”
“Hai ngày trước ba mươi lăm nghìn quân Gray vượt biên giới.”
Đức Bình lập tức trả lời, nhìn biểu cảm trên mặt ông ta Long biết hiện tại ông ta đang nóng lòng.
“Linh Uyên thông báo các tướng quân trong vòng nửa giờ nữa có mặt.”
Hắn ra lệnh cho Linh Uyên đang chờ một bên sau đó chỉ tay về phía bộ ghế sofa giữa phòng nói.
“Ngồi xuống bình tĩnh một chút, bây giờ lo lắng cũng không làm được gì. Thúc mà cứ như vây ta làm sao an tâm giao q·uân đ·ội cho ngươi.”
Đức Bình ngoại trừ đánh thành Hải Phong ra ông ta chưa từng dẫn quân đánh thêm một trận nào khác, thậm chí trận Hải Phong cũng không thể coi là đánh trận chỉ là quét dọn những thế lực còn chống đối thôi đến một trận đánh ra dáng cũng không có. Tất cả các trận chiến đã qua một là do Long dẫn quân hai là giao cho các tướng khác, Đức Bình cùng lắm chỉ là đi theo hỗ trợ.
Cái này kỳ thực cũng phải nói tới bởi vì tính cách của ông ta không phù hợp để dẫn binh, quá thẳng cũng không tốt. Hiện tại Đức Bình mặc dù là chủ quân bộ nhưng cũng chỉ làm nhiệm vụ phân phối hậu cần ông rất ít khi lên tiếng về chiến lược hay chiến thuật.
Đức Bình thấy Long bình tĩnh như vậy trong lòng cũng thả lỏng xuống, ngồi lại trên ghế sofa, cười khổ nói.
“Bệ hạ thần biết năng lực của thần có hạn, ngài cũng đừng giao cái gì q·uân đ·ội cho thần, thần sợ!”
Đức Bình không có oán trách Long không cho mình cơ hội, ông ta biết năng lực của mình ở đâu không phải dẫn quân đánh trận hay công việc bàn giấy.
Nếu không phải Long đẩy lên vị trí này để ông ta đảm nhận hậu cần thì ông ta cũng bỏ luôn cái vị trí đó.
“Tình hình thế nào? Sơn Thạch chịu được sao?”
Ngoài lề như vậy đủ rồi, Long quay lại việc chính.
Đức Bình nghĩ một lúc lại ảm đảm lắc đầu.
“Rất khó. Bình thường Sơn Thạch đóng giữ khoảng hai mươi nghìn quân, hiện tại chỉ có lữ đoàn của Dương Hoài Nam đóng ở đó, cho dù v·ũ k·hí có vượt trội đi nữa thì diện tích của pháo đài cũng không nhỏ năm nghìn quân rất khó để hoàn toàn phòng thủ được pháo đài. Còn chưa kể…”
Nói đến đây Đức Bình hơi do dự.
“Chưa kể cái gì?”
Long nghe vậy liền hỏi, thúc dục ông ta nói tiếp.
“Bởi vì phải ưu tiên cho phương nam vì thế phần lớn vật tư đều đã dồn về phương nam, thần sợ rằng hiện tại vật tư tồn trong Sơn Thạch không đủ để Dương Hoài Nam chèo chống.”
Lời của Đức Bình khiến lông mày Long nhíu chặt, nếu thất thủ bởi vì nhân lực không đủ liền không có gì để nói, nhưng nếu do không có đủ vật tư thì đây lại là vấn đề của bên hậu cần.
“Bọn hắn còn có thể chống bao nhiêu lâu?’
Long tiếp tục hỏi.
“Cái này thần cũng không rõ ràng vừa nhận được tin thần liền tới đây ngay không kịp kiểm tra. Nhưng nếu thần đoán không nhầm công thêm vật tư dự trữ sẵn của lữ đoàn có lẽ chỉ chèo chống được trên dưới bảy ngày.”
Tim Long thắt lại khi nghe những lời này.
“Một lữ đoàn đóng quân tại vị trí quan trọng như vậy lại chỉ có đủ vật tư chèo chống trong bảy ngày. Đức Bình ông khiến ta thất vọng!”
Đức Bình cúi gằm mặt khi nghe những lời này của Long, ông ta hổ thẹn trả lời.
“Là lỗi của thần.”
Vấn đề của hệ thống hậu cần hiện tại không phải là không đủ vật tư mà là không đủ phương tiện để vận chuyện vật tư, đặc biệt khi lực lượng hậu cần hiện đang phải gồng mình cho cuộc chiến ở phía nam. Khiến những nơi khác bị lơ là.
Long hiểu được lý do dẫn tới sai lầm này, dù sao hắn cũng không ngờ đến Gray lại chơi chiêu này nhân lúc hắn đang vướng bận ở phía nam đâm mình một đao.
Âu có lẽ người Gray cũng biết chuyện sau Thái Nguyệt đến lượt bọn hắn bị thanh toán vì thế liền tiên hạ thủ vi cường nhân lúc vương quốc đang dồn lực cho phía nam liền làm một vố. Dù sao cuộc chiến vừa rồi bọn hắn còn trữ hàng không ít lương thực, q·uân đ·ội cũng không tổn thất nhiều như người Thái Nguyệt như vậy sao không nhân cơ hội này làm một vố.
“Chúng ta hiện tại có thể vận bao nhiêu vật tư tới phía tây?”
Long hỏi. Hiện tại quân đoàn hai vẫn còn một lữ đoàn đóng ở phía tây, nếu khẩn cấp tiếp viện hẳn vẫn có thể đến kịp, nhưng vấn đề là vật tư có đảm bảo hay không.
Đức Bình nghe vậy thở dài nói.
“Điện hạ hiện tại chúng ta gần như không có khả năng đáp ứng hậu cần cho một cuộc chiến với quy mô như vậy nữa. Ít nhất phải tới khi hoàn tất tiếp tế hậu cần ở phía nam mới được.”
Phía nam cũng cần hơn mười ngày nữa mới có thể hoàn thành, đến lúc đó cũng phải mất thêm hai ba ngày để chuyển hướng cũng như để lính tráng nghỉ ngơ. Vật tư ở phía tây có thể chống được từng đấy thời gian sao?
Không còn đạn quân của hắn không khác q·uân đ·ội phàm nhân là mấy, thậm chí có khi còn yếu hơn.
Long ôm cằm lâm vào trầm tư.