Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 284: Không như ý.




Chương 284: Không như ý.

Chờ một thời gian cuối cùng báo cáo trận chiến cũng tới nơi, cùng với đó là yêu cầu chi viện.

Trong báo cáo này chủ yếu nói về chiến quả cùng tổn thất và các vấn đề phát sinh trong chiến đấu. Thứ khiến Long chú ý nhất là phương pháp chiến đấu của kẻ địch, cùng quân số siêu phàm giả tiêu chuẩn mạnh một cách bất thường của bọn hắn, sau đó chính là thống kê tổn thất.

Một nghìn hai trăm mười lăm người t·hương v·ong nhìn qua có vẻ không nhiều nhưng đây chỉ là một trận chiến, toàn bộ cuộc chiến này vẫn còn phải tiếp tục rất nhiều trận.

Nhưng nội dung trong báo cáo lại khiến Long bối rối nếu tổn thất lớn như vậy hắn có thể đưa ra nhận định rằng do chính hắn đã quá bành trướng tự tin quá mức với v·ũ k·hí của mình, nhưng hiện tại báo cáo về số lượng bất thường của quân địch lại dẫn hắn tới một lý do khác.

Vậy rốt cuộc là lý do nào khiến cho cuộc chiến này đang nằm ngoài dự kiến tới mức như vậy, hiện tại không ai biết được. Long không có một hệ thống quân sự cùng cố vấn hoàn chỉnh để làm việc đó, cũng như báo cáo này cũng không đủ tin tức để có thể đưa ra nhận định chính xác nhất.

Có lẽ hắn cần quan sát thêm một thời gian nữa.

Còn hiện tại Long cần tập trung vào một vấn đề cấp thiết hơn, chi viện cho quân đoàn một.

Trong báo cáo này có nhắc tới thanh Sơn Lâm, Đỗ Phong Nam cho rằng hắn cần thêm ít nhất một lữ đoàn nữa mới có thể công phá tòa thành này.

Nhưng tiếp viện cần có thời gian nên hắn sẽ tiến hành càn quét xung quanh tỉnh Sóc Lâm trước khi dồn lực công thành.

Vấn đề hiện tại là nếu chờ viện quân tới mới công thành như vậy kế hoạch trong vòng hai tháng kết thúc cuộc chiến liền không khả thi, còn nếu công thành ngay lập tức khả năng tổn thất sẽ rất lớn rất có thể cho dù chiến thắng trận này cũng không còn khả năng t·ấn c·ông. Hiển nhiên muốn đạt được mục tiêu cũng là điều không tưởng.

Trong báo cáo Đỗ Phong Nam cũng đã đưa ra ý kiến này, hắn cho rằng hai tháng chiếm tới bốn tỉnh phía bắc thực sự không khả thi vì thế đề nghị Long hạ xuống yêu cầu mục tiêu.

“Các ngươi thấy thế nào?”

Long nhìn bốn người Đức Bình, Lý Vân, Lê Nguyên Dũng cùng Chu Huy ngồi bên cạnh, trên bàn bọn hắn đều có một bản báo cáo tương tự được sao chép lại.

Hiện tại Lê Nguyên Dũng cũng Chu Huy đã bắt đầu tiếp nhận đào tạo từ Long, vì thế hắn liền gọi cả hai người tới đây cùng bàn bạc chuyện này. Xem như là một cách bồi dưỡng, hơn nữa hiểu biết của hai người về c·hiến t·ranh trong thời đại này rất không tệ có thể giúp hắn đưa ra ý kiến phù hợp với tình hình thực tế.



“Thần cho rằng nên cử tiếp viện cho Phong Nam tướng quân, ít nhất phải là ba trung đoàn.”

Chuy Huy lên tiếng.

“Ba trung đoàn, nhưng Phong Nam tướng quân chỉ yêu cầu một lữ đoàn.”

Đức Bình ngồi đối diện nhíu mày nói dù sao chênh lệch quân số giữa ba trung đoàn và một lữ đoàn vẫn có, điều này sẽ gây thêm áp lực lớn hơn cho hệ thống hậu cần khi phải đảm bảo đủ v·ũ k·hí cùng quân nhu cho bọn hắn.

“Tại sao lại ba trung đoàn?”

Lê Nguyễn Dũng ở một bên cũng thắc mắc hỏi.

“Số lương siêu phàm giả tiêu chuẩn tham chiến nhiều một cách bất thường. Mặc dù vương quốc Thái Nguyệt có thể dễ dàng lấy ra được con số này nhưng đây là toàn bộ vương quốc Thái Nguyệt không phải các tỉnh phương bắc. Còn chưa kể sức mạnh của các tỉnh phương bắc đã bị suy yếu sau cuộc chiến vừa rồi bọn hắn có thể lấy ra từng đấy đấy siêu phàm giả tiêu chuẩn bố trí tại một pháo đài duy nhất sao?”

Chu Nguyên nói.

“Ý ngươi là hoàng gia Thái Nguyệt tham gia vào chuyện này?”

Đức Bình phán đoán.

Dù sao đây cũng là lãnh thổ của Thái Nguyệt hoàng gia tham dự vào là chuyện hết sức bình thường, bọn hắn đã chuẩn bị trước cho tình huống này.

“Không! Hoàng gia mặc dù không muốn lãnh thổ rơi vào tay chúng ta nhưng dù sao ảnh hưởng của hoàng gia Thái Nguyệt không với tới được đấy, các quý tộc phương bắc cũng bài xích hoàng gia Thái Nguyệt can thiệp vào. Hoàng gia còn có cớ gì để can thiệp đây, ngay cả q·uân đ·ội của hoàng gia đóng ở phương bắc cũng không được tham chiến cử quân đoàn ma pháp tới cũng không mang lại lợi ích gì.”

Lê Nguyên Dũng phản bác.

Lời này lại khiến Đức Bình khó hiểu.



“Nhưng nếu không phải hoàng gia thì là ai?”

“Đế quốc!”

Long đưa ra phán đoán của mình.

“Đế quốc? Không phải bọn hắn hứa sẽ cho chúng ta hai tháng sao?”

“Chỉ là không xuất binh hay gây áp lực trong hai tháng, không có nghĩa bọn hắn không thể ở phía sau làm tiểu động tác. Ngài cho rằng Đế quốc sẽ thừa nhận lực lượng đó tham chiến sao! Người ta không thừa nhân, Thái Nguyệt cũng không rảnh rỗi đi tát mặt lão đại của mình chúng ta có đưa ra bằng chứng cũng không được.”

Chu Huy ý vị thâm trường nói.

“Nhưng Đế quốc làm như vậy vì lý do gì? Ta không tìm ra được bất kỳ động cơ nào của Đế quốc!”

Lần này là Lê Nguyên Dũng lên tiếng, hắn cũng không hiểu nếu lực lượng đó thực sự là người Đế quốc như vậy động cơ của bọn hắn là gì?

“Ai biết bọn hắn nghĩ gì? Cảm thấy có lỗi vì không bảo vệ được tiểu đệ chăng?”

Đức Bình nhún vai bĩu môi nói, trong giọng nói của ông ta mang theo chút cợt nhả.

“Nhưng thật sự là Đế quốc nhúng tay vào sao?”

Đức Bình vẫn không tin được hỏi.

“Không biết! Đây chỉ là phán đoán của ta, dù sao việc Đế quốc nhúng tay vào chuyện này ngay từ đầu cuộc chiến có tính khả thi còn cao hơn cả hoàng gia Thái Nguyệt. Các quý tộc phương bắc cũng không cần sợ bọn hắn đánh xong không đi, cũng không có mâu thuẫn lợi ích nào với bọn họ vậy thì tại sao không để Đế quốc nhúng tay.”

Chu Huy nói, đây chính xác chỉ là phán đoán của hắn, ngay cả hắn cũng không chắc chắn phán đoán của hắn hay không.



“Nhưng tại sao ngươi lại cho rằng nên điều ba trung đoàn tham gia tiếp viện?”

Đức Bình tiếp tục hỏi, ông ta vẫn không hiểu tại sao Chu Huy lại cho ra ý tưởng như vậy.

“Đại nhân nếu thực sự là Đế quốc như vậy không loại trừ khả năng vẫn còn những lực lượng khác đã chờ sẵn ta không biết Đỗ Phong Nam tướng quân có phát giác vấn đề này không. Nếu không rất có khả năng ngài ấy có thể đã đánh giá sai thực lực của đối phương vì thế ba trung đoàn là điều cần thiết để đề phòng bất trắc. Ta thậm chí còn muốn điều thêm nhưng chúng ta không có nhiều quân như vậy.”

Chu Huy trả lời.

Long rơi vào trầm tư, những lời vừa rồi của Chu Huy khiến hắn không thể không nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện này, mọi người trong phòng đều im lặng chờ đợi Long ra quyết định.

“Hậu cần của chúng ta đáp ứng được không?”

Lời này nói ra cho thấy Long cũng lo lắng về phán đoán của Chu Huy.

Trả lời hắn lại chính là cái lắc đầu của Đức Bình.

“Tại sao?”

Hắn không hiểu tiếp tục hỏi.

“Chúng ta có thể đưa vật tư tới miền nam nhưng muốn đưa những vật tư này vượt núi liền rất khó khăn, năng lực hậu cần của chúng ta không đáp ứng nổi. Thậm chí thần cho rằng một lữ đoàn cũng đã cố hết sức, rất có thể phải điều thêm lực lượng từ phía tây sang.”

Nghe vậy cả Lê Nguyên Dũng và Chu Huy đều thở dại một hơi, cuối cùng bọn hắn vẫn chỉ là người ngoài nghề, bọn hắn không ngờ được vấn đề lại xuất hiện ở hệ thống hậu cần.

“Đành vậy! Tạm thời giảm các hoạt động hậu cần của phía tây xuống thấp nhất chỉ cần duy trì hoạt động bình thường liền được, số còn lại điều xuống phía nam. Nói cho Đỗ Phong Nam biết tiếp viện của hắn sẽ tới. Hơn nữa thay đổi mục tiêu ban đầu, ta chỉ cần Sóc Lâm cùng Chiết Lâm những tỉnh khác nếu được thì càng tốt, không được cũng không sao.”

Long đã từ bỏ mục tiêu ban đầu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn đã quá bành trướng đặt ra một mục tiêu quá mức lý tưởng.

“Thần đã rõ.”

Đức Bình trong lòng cũng thở dài một hơi, bệ hạ cuối cũng từ bỏ cái ý tưởng hão huyền đó, âu đây cũng là may mắn.