Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 283: Hành vi




Chương 283: Hành vi

Rời khỏi căn nhà đám lính đều thỏa mãn ôm bụng, có kẻ còn đang chỉnh lại quần áo.

“Ah! Mẹ nó vợ chồng nhà này nấu ăn đúng không tệ. Không giống như đám lính hậu cần kia nấu cho heo ăn cũng không như vậy.”

Một người lính than thở.

Kỳ thật bọn hắn cảm thấy đãi ngộ trong q·uân đ·ội rất tốt, ít nhất có thể ăn no điều rất khó xảy ra với người bình thường ở thời đại này ngay cả đi làm lính cũng như vậy. Có điều cũng chỉ có ăn no mà thôi, hàng ngày đều lặp đi lặp lại vài món ăn bọn hắn kỳ thực cũng căn ngán.

“Hương vị của cô nàng kia cũng không tệ, không biết tên tiểu tử nào có phúc lấy được nàng. Mẹ nó cái cơ thể kia chậc chậc rất sảng khoái.”

“Lão tử thật sự cảm thấy chưa đủ, ngày mai phải tiếp tục thưởng thức thêm mới được.”

No bụng sinh ra dâm dụng đám lính này bắt đầu mở miệng bàn tán về thiếu nữ của nhà này.

“Ngươi muốn c·hết sao, một lần thì thôi đi ngươi thử xuất hiện lần thứ hai xem ta chắc chắn đám quân kỷ kia sẽ rất vui lòng đưa ngươi lên tuyến đầu.”

Đội trưởng giận giữ chửi mắng.

Nghe vậy binh sĩ chỉ có thể buồn bực.

“Mẹ nó bây giờ cả người lão tử đều khó chịu, trở về chúng ta phải đăng ký mới được. Không biết khi nào có thể tới lượt.”

Không chơi được thiếu nữ binh sĩ chuyển sang mục tiêu khác, mục tiêu này bọn hắn có làm gì cũng không sao.

“Ngươi định chờ tới khi nào, đăng ký xong cũng phải chờ những người trước làm xong không bằng ra ngoài tìm vài cô nàng bỏ tiền ra liền được.”

Một người khác liền chen miệng nói.

“Nữ nhân ở ngoài không an toàn, không cận thận bị bệnh người liền không có cơ hội nữa.”



Nội dung của bọn hắn liên quan tới nữ nhân, chính xác là quân kỹ. Nghe như vậy ai cũng biết bọn hắn chuẩn bị làm chuyện gì rồi.

Chuyện này kỳ thật rất bình thường, với những người lính thường xuyên phải đi bên bờ sinh tử áp lực tâm lý của họ rất lớn vì thến nếu muốn tinh thần binh sĩ vẫn giữ vững liền phải để bọn hắn xả hết áp lực đè nén ra. Bình thường c·ướp, đốt, g·iết, h·iếp là lựa chọn thường thấy của các tướng lĩnh thời bấy giờ.

Nhưng việc nghiêm cấm những hành động đó hiện tại lại khiến lính của quân đoàn một chịu áp lực tâm lý rất lớn, và nếu không thể xả nó ra tinh thần của binh lính sẽ gặp vấn đề. Cho dù là những người lính hiện đại được đào tạo bài bản có tâm lý vững chắc cũng chưa chắc vượt qua được những áp lực nói gì tới lính của thời đại này.

Vì thế quân kỹ đương nhiên là lựa chọn tốt để giúp người lính xả mọi thứ ra khỏi người. Đương nhiên không có chuyện quân kỹ theo quân, việc này sẽ chỉ tăng lên áp lực hậu cần cho q·uân đ·ội, lựa chọn của quân đoàn một là tuyển quân kỹ ngay tại địa phương.

Đừng hiểu lầm đây là tuyển và các nàng được trả lương đầy đủ, hơn nữa các nàng còn được theo dõi sức khỏe để đảm bảo không mắc các bệnh truyền nhiễm. Nhưng bởi vì quân kỹ không nhiều trong khi binh lính lại có một đống như vậy khiến cho các binh lính thường phải chờ một thời gian mới tới lượt mình.

Vì thế không ít binh sĩ bởi vì nhu cầu cấp bách quyết định ra ngoài tìm gái, chỉ cần trả tiền và phía bên kia nguyện ý liền có thể vượt qua kiểm tra của bọn ‘quân kỷ’. Có điều làm như vậy sẽ gặp chút nguy hiểm, không cận thận nhiễm bệnh như chơi, một khi nhiễm bệnh như vậy liền phải xuất ngũ không có cơ hội làm lại.

Hơn nữa quân kỹ cũng không phải biện pháp duy nhất. Rượu bia, cờ bạc cũng là biện pháp xả strees rất tốt chỉ tiếc nơi này không có thuốc là, nếu không hẳn càng tốt hơn.

“Được rồi không muốn dọn nhà xí liền nhanh trở về báo cáo chúng ta quá giờ rồi.”

Đội trưởng lấy ra một bình gỗ nhỏ mở nắp ra uống một ngụm nói, đám lính xung quanh thấy vậy mũi bắt đầu giật giật thâm ý nhìn bình gỗ trên tay đội trưởng nói.

“Đội trưởng ngươi muốn bị kỷ luật sao?”

Đội trưởng nghe vậy cứng người lại, cuối cùng bất đắc dĩ đưa bình gỗ ra cho đám lính.

“Được rồi, được rồi mỗi người một ngụm đừng uống hết ta cũng chỉ còn lại từng này.”

Huýt!

Đám đội viên thấy vậy huýt sáo cười lớn như đạt được âm mưu nhận lấy bình gỗ từ tay đội trưởng mỗi người chia nhau một ngụm, có người uống xong còn không bỏ được giao lại cho người khác.

Còn đội trưởng chỉ có thể đau lòng nhìn bình gỗ bị chuyển tay.



Người cuối cùng uống xong đội trưởng vội vã bắt lấy bình gỗ nhìn vào trong sau đó hơi lắc ước lượng số còn lại trong bình.

“Ah mẹ nó rượu của đội trưởng đúng là khác biệt lão tử còn muốn nữa đâu.”

Một người cợt nhả nói.

Không sai trong bình này chính là rượu, mỗi người lính đều được phân phối, dựa theo cấp bậc loại rượu được phân phối có số lượng cùng chất lượng khác nhau.

“Mẹ nó lão tử tháng này cũng chỉ còn từng đấy cũng bị các ngươi thịt hết, phía sau còn chưa đưa tới các ngươi nói mấy ngày tới lão tử sống thế nào?”

Đội trưởng đầu lòng nói.

“Hắc hắc đội trưởng ai bảo ngươi uống rượu trong lúc làm nhiệm vụ, chuyện này lộ ra tháng sau lượng phân phối của ngươi cũng bị giảm một nửa. Chỉ một chút thế này có thể bảo đảm được cho tháng sau không thơm sao? Huynh đệ chúng ta bây giờ cùng chiến tuyến rồi, sẽ giúp ngươi giữ bí mật.”

Một người khác vui đùa nói.

“Được rồi được rồi mau trở về, mẹ nó ta làm sao có đám thuộc hạ các ngươi.”

Năm người vừa cười vừa nói dần biến mất trên con đường, cho tới bọn hắn biến mất con đường này cũng bắt đầu có bóng người dần xuất hiện.

Lưu Mai Sinh trở lại doanh trại của mình sau một ngày vất vả, mặc dù trung đội của hắn tổn thất nặng nề nhưng sau đó cũng được bổ sung lại. Cũng không phải tiếp viện tới mà gộp biên chế với những đội khác dù sao sau trận công thành vừa rồi cũng có không ít đội gặp tổn thất, để dễ quản lý bọn hắn liền gộp biên chế lại.

Vị trí đóng quân của trung đội bọn hắn là một dinh thự bị gần trung tâm thị trấn, nơi này trước kia là nơi ở của các thành viên trong gia tộc nam tước, sau đó ai cũng biết gia tộc nam tước bỏ chạy về thành Sơn Lâm các dinh thự của gia tộc này xung quanh thị trấn đều được quân đoàn một trưng dụng làm nơi đóng quân.

Khác với q·uân đ·ội thời đại này mỗi khi hành quân thường phải tách ra đóng quân với dân thường vì sợ các binh lính đào ngũ, giống như cách quân đoàn một được đón tiếp tại thành Phù Thương.

Nhưng hiện tại lại rất khác, có khoảng hai nghìn quân được phân bố đóng giữ trong thị trấn. Chủ yếu là tạm thời trưng dụng những ngôi nhà bỏ hoang hoặc ở chung với một vài gia đình có nhà lớn một chút.

Nếu không phải thị trấn không đủ lớn có lẽ toàn bộ quân đoàn một đều sẽ tiến vào trong đóng quân.



Tiến vào nơi đóng quân Lưu Mai Sinh nhìn thấy lính của mình đang ngồi xung quanh đống lửa lớn giữa sân vườn cười đùa tý tửng, trong lòng mỗi người còn có một nữ nhân quần áo không hoàn chỉnh. Trên tay bọn hắn là cốc thủy tinh sang quý của gia chủ, bên trong cốc còn có nước màu nâu đỏ, nhìn là biết đây là rượu.

Nhưng mà màu rượu này hình như không phải là rượu được phân phối trong quân.

“Các ngươi đang làm gì?”

Lưu Mai Sinh nhíu mày hỏi.

Đám lính thấy đội trưởng liền dơ ly rượu trên tay lên, có người còn đi tới kéo hắn nhập bọn.

Ngồi xuống bên cạnh đống lửa Lưu Mai Sinh nhận lấy cốc từ tay một người một người khác lại cầm lấy bình rượu thủy tinh nhìn vô cung sang quý rót cho hắn một cốc.

“Đội trưởng rượu này là hàng tốt chúng ta mới tìm được ngươi thử một chút.”

“Các ngươi không nộp lên?”

Quy định về vấn đề chiến lợi phẩm rất rõ ràng, mỗi người có thể giữ lại một phần còn lại nộp lên tiến hành chia đều xuống dưới.

“Hắc hắc chỉ là mấy bình rượu thôi không cần thiết phải tới mức như vậy. Đội trưởng ngươi thử một chút, mẹ nó đám quý tộc này đúng là số hưởng.”

Một người ngồi bên cạnh nói, bọn hắn kỳ thực đều đã nhận được phần của mình theo quy định đáng lẽ ra phải nộp đống rượu này lên trên, nhưng bọn hắn lại dấu giếm.

Lưu Mai Sinh mặc dù không hài lòng nhưng nghĩ tới cũng chỉ vài bình rượu liền không truy cứu nữa, hắn cũng thử một ngụm rồi nói.

“Chỉ lần này.”

“Hắc hắc đội trưởng ngươi thấy cô nàng này thế nào, đêm nay ta chịu ủy khuất một chút để ngươi hưởng trước.”

Binh sĩ ngồi bên cạnh cười dâm nói khiến ánh mắt Lưu Mai Sinh nhìn về phía hắn đầy cảnh giác.

Thấy vậy người này liền biết Lưu Mai Sinh đang nghĩ gì vội vã trả lời.

“Đội trưởng đừng hiểu lầm nàng là ta thuê tới hai đồng bạc. Đảm bảo bọn quân kỷ không làm gì được chúng ta.”

Nói xong hắn còn đảy nữ nhân trong lòng sang cho Lưu Mai Sinh, nữ nhân này thấy vậy cũng rất phối hợp sà vào lòng Lưu Mai Sinh ném một ánh mắt quyến rũ về phía hắn.