Chương 282: Tình hình.
Thành Kim Lăng hiện tại đã trở nên sầm uất, trên các con đường dẫn tới thành Kim Lăng bóng người trở nên đông đúc hẳn lên, đương nhiên không phải đông đúc theo kiểu áo rách quần manh của dân tị nạn.
Mọi người xung quanh khuôn mặt đều đã có thần không còn là ánh mắt vô vọng không chút ánh sáng trước kia nữa.
Có điều quanh thành Kim Lăng vẫn còn rất nhiều dấu hiệu còn sót lại của c·hiến t·ranh.
Đơn cử như những túp lều xập xệ trong những tại tị nạn được xây dựng xung quanh thành, dân tị nạn chạy tới đây rất nhiều cho dù đã được bố trí trở về quê nhà nhưng cũng không phải mọi thứ đều như ý rất nhiều người đã không còn gia đình quyết định ở lại nơi này tìm kiếm cơ hội.
Trên con đường nhộn nhịp này một lính truyền tin xuất hiện tiến vào từ cổng nam, hắn phi ngựa chạy thẳng tới cung điện hoàng gia, dừng lại ngay trước cổng cung điện.
Long hiện tại vẫn đang ngụp lặn trong đống giấy tờ khổng lồ do hắn tạo ra. Trên bàn của hắn lúc này vẫn còn cả chồng giấy tờ cần phải xử lý, ngay bàn bên cạnh Linh Uyên cũng đang phải giúp hắn sắp xếp giấy tờ.
Cộc cộc!
“Điện hạ đại Đức Bình đại nhân cầu kiến.”
Tiếng của Tiền Phong vọng vào từ bên ngoài, Long hiển nhiên không có lý do ngăn Đức Bình vào cửa rất nhanh ông ta đã có mặt trong phòng.
“Bệ hạ tin tức mới nhất, quân đoàn một đã thành công tiến vào lãnh thổ của Thái Nguyệt.”
Đức Bình lập tức nói, biểu cảm của ông ta không che dấu được mừng rỡ.
Nhưng phản ứng của Long lại không như Đức Bình nghĩ hắn chỉ chậm rãi đặt bút xuống lên tiếng hỏi.
“Tính ra mất bao nhiêu ngày để hạ pháo đài này?”
Đức Bình suy nghĩ một lúc do dự trả lời.
“Có lẽ khoảng bảy ngày.”
“Bảy ngày!”
Long lặp lại lời vừa rồi, nhưng tay hắn đã đặt lên cằm rơi vào trầm tư.
Đức Bình không hiểu tại sao chủ nhân mình lại có biểu cảm như vậy liền hỏi.
“Bệ hạ có chuyện gì không đúng sao?”
“Ngươi nói xem với tốc độ này trong hai tháng chúng ta có thể hoàn thành mục tiêu không?”
Long hỏi.
Mục tiêu hắn đặt ra trong hai tháng không chỉ lấy Sóc Lâm cùng Chiết Lâm, mà có thể lấy thêm hai tỉnh bên cạnh để làm điều kiện đàm phán trong tương lai.
Nhưng hiện tại mất bảy ngày để có thể xuyên phá pháo đài biên giới, Long cảm thấy muốn đạt được mục tiêu có vẻ không khả thi.
Đức Bình nghe Long hỏi như vậy biết hắn đang lo lắng điều gì chỉ có thể thở dài nói.
“Bệ hạ thần thực sự phải nói mục tiêu đó không quá khả thi.”
Hai tháng muốn chiếm được bốn tình phía bắc Thái Nguyệt, Đức Bình quả thật không dám nghĩ tới cho dù bọn hắn sở hữu v·ũ k·hí vượt trội đi chăng nữa.
Long tựa lưng vào ghế tiếp tục suy tư, lời vừa rồi của Đức Bình khiến hắn cần phải nghiêm túc xem xét lại lối suy nghĩ của mình. Không lẽ hắn đã quá tự tin với sức mạnh của v·ũ k·hí nóng.
“Báo cáo trận chiến thế nào, đã có chưa?”
Long hỏi, mặc dù đã giao động nhưng hắn vẫn cần dựa trên báo cáo trận chiến để đưa ra đánh giá chính xác, không thể chỉ vì một chút tin tức như vậy liền giao động.
“Hiện tại mới chỉ có tin tức được đưa tới có lẽ hai ba ngày nữa báo cáo sẽ tới nơi.”
Đức Bình trả lời.
“Bọn hắn có gặp khó khăn gì không?”
Long hỏi, dù sao cũng là viễn chinh bên ngoài rất nhiều thứ không thể dự đoán trước được.
“Bẩm bệ hạ hiện tại chỉ có tin chiến thắng.”
“Ừm! Sau khi có báo cáo đem tới cho ta.”
Long trở lại với công việc bàn giấy của mình dặn dò Đức Bình.
…
Trong lúc Long nhận được tin tức chiến báo quân đoàn một cũng đã tiến quân thần tốc xuyên thẳng vào 50km sâu trong lãnh thổ tỉnh Sóc Lâm không gặp phải chút chống cự nào. Năm ngày di chuyển được 50km không gặp chống cự kỳ thực là một tốc độ rất chậm nhưng không có cách quanh khu vực này đều là vùng núi đường cái phi thường khó đi có thể tiến được 50km trong năm ngày đã không tệ.
Bình thường c·hiến t·ranh giữa hai nước cũng không diễn ra ở đây, hai bên thường sẽ chọn những tuyến đường gần vùng duyên hải phía đông làm đường hành quân, địa hình ở nơi đó khá bằng phẳng rất phù hợp để hành quân.
Nhưng còn cách nào khác đâu, nếu tiến quân ở vùng duyên hải lại phải vòng một vòng trong nội địa Thái Nguyệt mới có thể tới được Chiết Lâm, chưa nói tới hai tháng có đủ hay không người Thái Nguyệt cũng không có khả năng để bọn hắn tự do hành động trong nội địa nước mình, quy mô cuộc chiến sẽ mở rộng.
Chính bởi vì vùng này đều là vùng núi nên dân cư ở đây không nhiều, ngoại trừ pháo đài được xây dựng gần biên giới xung quanh khu vực cũng chỉ có những làng nhỏ không tới trăm người không có chút năng lực phản kháng vì thế quân đoàn một cũng lười nhác đi quản những nơi này giao cho quân đoàn phương nam đi xử lý.
Mà hiện tại vị trí quân đoàn một đang đóng quân là thị trấn lớn nhất trong khu vực, bởi vì nằm trong nội địa hơn nữa xung quanh còn có một vùng đồi núi che chở c·hiến t·ranh trong hàng trăm năm cũng không từ phương bắc xuất hiện khiến thị trấn này không có tường vây hoàn toàn trơ trọi trước mặt quân đoàn một.
Đương nhiên có tường vây hay không có tường vây kỳ thực khi đối mặt với đại pháo cũng giống nhau, ngược lại sự phức tạp của thị trấn mới là thứ khiến quân đoàn một e ngại nhất.
Nhưng có lẽ người Thái Nguyệt cho rằng một thị trấn không có tường vây như vậy liền không thể phòng thủ trước quân đoàn một khiến bọn hắn liền từ bỏ nơi này lui về thành Sơn Lâm cố thủ. Ngay cả trấn trưởng một nam tước lão gia cũng từ bỏ lãnh địa của hắn chạy về thành Sơn Lâm liền có thể biết người Thái Nguyệt không ôm hy vọng phòng thủ thị trấn này thành công.
Thành Sơn Lâm là thành lớn nhất của tỉnh Sóc Lâm cũng là tòa thành duy nhất được trang bị ma pháp phòng thủ trong tỉnh nghe thám báo nói tiếp viện của Thái Nguyệt đã tới thành Sơn Lâm, ước tính trong thành hiện tại có khoảng mười tám nghìn quân. Dù sao các tỉnh phía bắc của Thái Nguyệt cũng gặp tổn thất không nhỏ trong cuộc chiến vừa rồi bọn hắn có thể lấy ra từng đấy quân hẳn đã rất cố gắng.
Hiện tại quân đoàn một đang tạm thời đóng quân ở đây chờ đợi vật tư từ phía sau mang tới, mọi người cũng biết muốn vận chuyển vật tư qua vùng núi là việc rất khó khăn vì thế mặc dù không tình nguyện nhưng Đỗ Phong Nam vẫn phải dừng việc hành quân lại chờ vật tư nếu không hắn sợ quân của mình không có đạn để bắn.
Bởi vì không tốn một viên đạn để chiếm thị trấn nên nơi này không phải chịu bất kỳ tổn thất nào cả, có chăng là những người có thể chạy đều đã chạy khỏi đây.
Thông thường một nơi bị c·hiếm đ·óng mọi người sẽ sợ hãi ở yên trong nhà không dám ra ngoài. Thi thoảng khó lắm mới có thể nhìn thấy một bóng người trên đường.
Nhưng thị trấn này lại khác, người đi đường vẫn rất nhiều.
Một bởi vì đây là mùa gieo hạt nếu không muốn c·hết đói bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc, đây cũng là lý do bọn hắn không nguyện ý rời khỏi nơi này. Rời đi rồi không biết bọn hắn sẽ như thế nào.
Thứ hai cũng bởi vì quân đoàn một tiến vào không g·iết người cũng không phóng hỏa nên người dân ở đây vẫn có chút hi vọng nhỏ nhoi vào bọn hắn. Kỳ thực ngoại trừ hi vọng ra bọn hắn cũng không biết phải làm gì khác. Quý tộc lão gia đã từ bỏ bọn hắn, q·uân đ·ội cũng từ bỏ bọn hắn ngoại trừ hi vọng kẻ thù thương hại ra bọn hắn còn có thể làm gì đâu.
Ít nhất hiện tại hi vọng của bọn hắn đã thành sự thật bọn hắn không bị g·iết cũng không bị tàn sát.
Có điều không g·iết người phóng hỏa không có nghĩa là không làm gì khác.
Ví dụ như trong một căn nhà nhỏ gần đường cái đang có năm binh sĩ sĩ khẩu AK trên tay đi qua đi lại.
Chủ nhân của ngôi nhà này cùng gia đình đang đứng nép vào một góc không dám vọng động ánh mắt dán lấy năm người lính.
Một người có vẻ là đội trưởng nhìn về phía chủ nhân ngôi nhà nói.
“Có gì ăn không? Mẹ nó cả tháng này đều ăn đồ của bọn hậu cần lão tử nghẹn c·hết.”
“Có có ta sẽ lập tức làm cho ngài xin đợi một chút, xin đợi một chút.”
Hai vợ chồng vội vã trả lời liền đi thẳng vào phòng bếp.
“Có nương ở lại đây nói chuyện với huynh đệ chúng ta một lát.”
Con gái lớn của gia đình vốn định đi giúp cha mẹ lại bị đội trưởng gọi lại, khiến cho đôi vợ chồng giật mình khuôn mặt tuyệt vọng nhìn đám lính sau đó nhìn con gái bọn họ. Nữ nhi của bọn hắn lúc này khuôn mặt cũng đầy hoảng sợ nhìn về phía cha mẹ cầu cứu.
“Đại…đại nhân con gái ta nó nó…”
Người cha cố gắng lấy dũng khí cầu xin, nhưng ông ta chưa nói hết đã bị một người khác ngắt lời.
“Chúng ta cũng không ăn thịt các ngươi sợ cái gì. Chỉ muốn tâm sự với tiểu mỹ nhân này một lúc không được sao?”
Bị dọa sợ hai người không biết phải làm sao chỉ có thể đưa ánh mắt áy náy nhìn con gái rồi tiếp tục vào nhà bếp.
Thiếu nữ thấy không còn hi vọng chỉ có thể run rẩy từng bước tiến tới.
Đám lính thấy nàng như vậy cũng không vội thúc dục bọn hắn lại chậm rãi thưởng thức hình ảnh trước mặt. Cho tới khi thiếu nữ đứng trước mặt người đội trưởng hắn mới túm lấy vai cô gái kéo nàng ngồi xuống cạnh mình nói.
“Bé con năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tay của tên lính không chỉ dừng lại trên vai thiếu nữ mà còn di chuyển khắp người nàng, âm thanh nhỏ nhẹ như trấn an con chim nhỏ hỏi. Nhưng trong mắt hắn lại không che dấu sự dâm dục.
“Mười…mười lăm.”
Âm thanh của thiếu nữ run rẩy cả người co lại không dám đẩy bàn tay đội trưởng ra.
“Mười lăm. Như vậy là tới tuổi lấy chồng rồi! ha ha.”
Theo sau đó là tiếng cười phóng đãng của đám đội viên, hai vợ chồng gia chủ ở phía sau chỉ có thể làm như không nghe thấy âm thanh này tiếp tục nổi lửa nấu ăn.