Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 281:




Chương 281:

Sau nhiều ngày bôn ba cuối Lâm Ngọc Hân cũng trở về lãnh địa.

Là gia tộc lớn thứ hai ở phương nam lãnh địa của Lâm gia cũng rất lớn hơn nữa còn cách chiến trường chính một khoảng cách khiến cho nơi này không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc n·ội c·hiến toàn bộ lãnh địa lúc này đang vô cùng bận rộn.

Trên đường lớn của lãnh địa xe ngựa của nàng được hộ tống bởi đội hộ vệ gia tộc chậm rãi tiến lên, xung quanh con đường là những đồng ruộng trơ trọi màu đất không một cọng cỏ, đương nhiên không một cọng cỏ chỉ là do nông dân ở đây đã xử lý hết trước khi gieo trồng mùa vụ mà thôi nó không hề có ý nói nơi này đất không thể sống. Trên những đồng ruộng này lại đang có vô số bóng người đang làm việc.

Đây là mùa gieo hạt đương nhiên những bóng người kia đang chăm chỉ làm việc để có cái ăn cho một năm tới nếu không rất có thể gia đình bọn hắn lại phải thiếu người.

Ngồi trong xe ngựa tựa đầu lên tay phải Lâm Ngọc Hân dùng đôi mắt thâm thúy quan sát khung cảnh ngoài cửa xe.

Cho tới khi thành trì của gia tộc xuất hiện ở phía đằng xa nàng vẫn không thay đổi tư thế, có lẽ nàng đang chăm chú suy tư về điều gì đó.

Trước cổng thành đã có một đoàn người xếp hàng chờ đợi được vào thành, lính canh đang kiểm soát xác nhận thân phận cùng thu phí vào thành.

Thấy xe ngựa xuất hiện các lính canh vội vã tiến ra đẩy hàng người sang một bên nhường đường cho xe ngựa, đám người đang xếp hàng thấy gia huy trên xe ngựa cũng rất phối hợp dạt ra hai bên.

Tại phương nam hầu như ai cũng nhận ra xe ngựa của Lâm gia, cho dù không nhận ra nhưng gia huy trên xe cũng đủ để chứng minh đây một quý tộc đại nhân cao quý.

Những người như bọn hắn tốt nhất không nên làm phật lòng vị quý tộc đại nhân này.

Xe ngựa không dừng lại tiến thẳng vào thành, trong thành hiện tại cũng rất sầm uất người qua đường như nước hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào của c·hiến t·ranh xuất hiện ở đây. Rất rõ ràng nơi này nằm xa chiến trường chính vì thế không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của c·hiến t·ranh.

Thấy xe ngựa xuất hiện những người xung quanh vội vã né sang hai bên đường.

Ngồi trong xe ngựa Lâm Ngọc Hân tựa tay lên cửa sổ đôi mắt thâm thúy quan sát khung cảnh bận rộn bên ngoài.

Đột nhiên đôi lông mày Lâm Ngọc Hân nhăn lại, ở một góc đường trong tầm mắt nàng một đám ăn mày chân tay không đầy đủ quần áo bẩn thỉu rách rưới ngồi bên đường.

Nàng nhìn thấy trong ánh mắt đám ăn mày này là sự trống rỗng, đúng vậy trống rỗng giống như n·gười c·hết. Nhưng khi bọn hắn nhìn vào xe ngựa trong đôi mắt lại dấy lên ngọn lửa hận ý.

Là người nhiều năm lăn lộn trong giới quý tộc những ánh mắt đó không thể qua mắt được nàng, điều này khiến trong lòng Lâm Ngọc Hân không hiểu, tại sao một đám ăn mày lại có thù hằn với mình.

Mặc dù nàng có rất nhiều kẻ thù, nhưng hầu hết kẻ thù của nàng đều là quý tộc Lâm Ngọc Hân chưa bao giờ chú ý tới bình dân, thậm chí là một lũ ăn mày tay chân không đầy đủ.



Bọn chúng thậm chí còn không có giá trị bằng nô lệ.

Tại sao ư nô lệ ít ra cũng còn chân tay có thể làm việc nhưng những kẻ không còn chân tay dị dạng như vậy cho dù muốn bán mình cũng không ai nguyện ý mua bọn hắn.

Xe ngựa lướt qua đám ăn mày đi thẳng tới phủ hầu tước. Nơi này người hầu cùng thành viên trong gia đình đã chờ sẵn đón.

Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ hầu tước, chờ sẵn trước cổng chồng của nàng nở một nụ cười giả dối tiến tới mở cửa xe.

Bước xuống xe Lâm Ngọc Hân cũng nở một nụ cười đầy tính hình thức ôm lấy vai chồng, hai người giống như đôi vợ chồng son thời gian dài không gặp mặt.

“Mẹ!”

Một âm thanh non nớt vang lên bên cạnh sau đó Lâm Ngọc Hân cảm giác chân mình bị người ôm lấy.

Rời khỏi vòng tay chồng Lâm Ngọc Hân nhìn xuống chân mình, nơi đó một tiểu cô nương khuôn mặt non nớt tràn đầy ngây thơ ánh mắt trong sáng tràn đầy mong chờ nhìn nàng.

Lâm Tiểu Linh con gái của nàng cũng là trưởng nữ của Lâm gia, hiển nhiên rồi nàng mang họ mẹ.

Lòng Lâm Ngọc Hân nhuyễn xuống khi thấy cô bé. Nàng mặc dù không có tình cảm với chồng nhưng với con gái của mình lại là một điều khác, bản năng của một người mẹ khiến nàng sinh ra tình thương với con gái mình, cho dù cô bé không phải kết tinh tình yêu mà chỉ là sản phẩm của một cuộc hôn nhân chính trị.

Lầm Ngọc Hân cúi người xuống vươn hai tai vòng qua nách Lâm Tiểu Linh bế nàng lên dùng tay nhéo cái mũi đáng yêu của nàng vừa đi vừa nói.

“Tiểu Linh ở nhà có ngoan không?”

“Hư! Tiếu Linh rất nghe lời, không tin mẹ hỏi cha.”

Lâm Tiểu Linh cong miệng nhỏ đáng yêu của mình làm như rất bất mãn vì mẹ nghi ngờ mình nói.

“Ha ha tiểu linh rất ngoan không khiến ta phải lo lắng.”

Đi theo sau Đổng Quân chồng nàng cười nói.

“Hì hì mẹ ngài đi Kim Lăng có quà cho Tiểu Linh.”



Tiểu cô nương ở tuổi này đương nhiên luôn thích cái mới lạ, nàng chưa bao giờ tới Kim Lăng nhưng sự phồn vinh của Kim Lăng lại luôn xuất hiện trong tai nàng trong suốt sáu năm cuộc đời.

Đương nhiên khi mẹ nàng đi Kim Lăng tiểu nha đầu không thể không mong chờ quà từ mẹ.

Lâm Ngọc Hân làm sao có thể quên được quà cho tiểu công chúa nhà mình, nàng nhận lấy đồ vật hộ vệ giao tới đưa tới trước mặt tiểu nha đầu.

“Oa!”

Thấy có quà tiểu nha đầu đôi mắt sáng lên chăm chú vào quà của mình. Lâm Ngọc Hân cũng giao nàng lại cho v·ú nuôi trở về thư phòng của mình.

Tiến vào thư phòng Lâm Ngọc Hân ngồi xuống sau bàn làm việc của mình, nàng thở dài một hơi nói.

“Tất cả ra ngoài đi.”

Mọi người rất tự nhiên rời đi sau lệnh của Lâm Ngọc Hâm nhưng Đổng Quân vẫn đứng đó khiến Lâm Ngọc Hân ghé mắt nhìn hắn.

Thấy ánh mắt này của vợ, Đổng Quân làm như không tin chỉ vào chính mình nói.

“Cả ta cũng thế?”

“Ta nói tất cả ra ngoài ngươi không hiểu sao?”

Lâm Ngọc Hân không kiên nhẫn lên tiếng, hiển nhiên trong mắt nàng người chồng này cũng không khác những thuộc hạ của mình là bao.

“Ah được được ta ra ngoài, ta ra ngoài!”

Đổng Quân thấy vợ mình giống như sắp nổi giận hắn vội vã cười làm lành muốn hạ hỏa của vợ rồi lập tức rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng của người chồng vô dụng Lâm Ngọc Hân thở dài một hơi, nàng lại không nhịn được so sánh với thanh niên kia tại sao hai người lại có chênh lệch lớn như vậy?

Aiz! Nàng lắc đầu muốn vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu mình. Nếu không như vậy tên thanh niên kia làm sao có thể trở thành vua của Kim Lăng hiện giờ, so sánh hắn với chồng nàng quả thật là sỉ nhục đối với hắn.

Nàng thở dài một hơi tựa lưng vào ghế chờ một lúc nàng lại ghọi người bên ngoài vào.



“Gọi Lâm Tú tới đây.”

Lâm Tú là một thành viên trong gia tộc hiện tại đang giúp nàng quản lý lãnh địa, nếu so sánh có lẽ người này tương đương với vị trí tể tướng trong lãnh địa hoàng gia.

Rất nhanh Lâm Tú đã xuất hiện trong thư phòng, đây là một lão nhân tóc đã bạc, nhưng trong đôi mắt ông ta vẫn có ngọn lửa của nhiệt huyết.

“Gần đây ta thấy không ít ăn mày kỳ lạ xuất hiện trong thành, là chuyện gì xảy ra?”

Lâm Ngọc Hân hỏi. Ăn mày kỳ thực cũng không hiếm, nhưng xuất hiện giữa đường trong thành như vậy lại là điều nàng chưa bao giờ nhìn thấy, Lâm Ngọc Hân tự hỏi năm vừa rồi mùa vụ thu hoạch rất tốt hắn không phải do đói ăn.

Lâm Tú kinh ngạc không biết Lâm Ngọc Hân đang hỏi điều gì, nhưng sau khi nghe Lâm Ngọc Hân miêu tả về những tên ăn mày này ông ta mới làm ra vè mặt đã hiểu.

Bọn hắn tất cả đều là cựu quân nhân tham gia quân ngũ của quân đoàn phương nam tác chiến.

Bởi vì b·ị t·hương không thể chiên đấu nên bọn hắn bị cho giải ngũ về nhà, nhưng nhìn đống thương tích trên người bọn hắn đi, còn có thể làm việc bình thường được sao.

Vì thế bọn hắn xuất hiện ở đây, trở thành những tên ăn mày lang thang đầu đường xó chợ.

“Không phải có phí phụ cấp cho bọn hắn sao?”

Lâm Ngọc Hân nhíu mày, mỗi người lính khi giải ngũ đều được phụ cấp đặc biệt với những người b·ị t·hương như vậy, làm sao tới mức trở thành ăn mày rồi.

“Phu nhân ngài quá xem trong phí phụ cấp rồi, chút phí đấy có thể sống được qua ba tháng đã rất tốt.”

Nhưng Lâm Tú lại lắc đầu cười, hiển nhiên ông ta không xem khoản phụ cấp ít ỏi này ra gì.

“Ừm! không cần quan tâm tới bọn hắn. Ta muốn ngươi lên kế hoạch vài cho vài chuyện.”

Lâm Ngọc Hân biết được thân phận của đám ăn mày cũng liền không để ý nữa, chờ một thời gian bọn hắn sẽ tự động biến mất không cần nàng phải lo lắng.

Hiện tại nàng cần xử lý yêu cầu của bệ hạ thì hơn.

Cũng không có gì đặc biệt Long yêu cầu nàng sửa đường cùng đào kênh. Hắn đương nhiên không nói cho nàng về kế hoạch của hắn, chỉ giao cho nàng một vài việc công việc trong kế hoạch, dù sao Lâm Ngọc Hân cho dù là hầu tước lớn nhất phương nam nhưng nàng vẫn chưa đủ phân lượng biết về kế hoạch. Còn chưa kể nàng là một quý tộc truyền thống.

“Chuyện này hắn phải qua mùa gieo hạt mới được, hiện tại chúng ta không có nhiều người như vậy.”

Lâm Tú trả lời sau khi nghe yêu cầu của Lâm Ngọc Hân, ông ta cũng minh xác cho ra thời gian bắt đầu xây dựng. Quả thật hiện tại mọi người đều phải tập trung cho mùa gieo hạt, bọn hắn không có người để đi làm những chuyện khác, với nền văn minh chủ yếu dựa vào nông nghiệp mùa deo hạt được nhiên là thời điểm quan trọng nhất trong năm mọi chuyện khác đều phải xếp ở vị trí sau.