Chương 280: Mâu thuẫn âm ỉ
Sau c·hiến t·ranh ruộng đồng bỏ hoang vẫn luôn là nỗi đau đầu với Long, mùa vụ thì sắp tới trong khi hiện tại đất bỏ hoang ở khắp mọi nơi.
Có nơi cỏ dại đã mọc kín toàn bộ mặt đất, nếu không phải biết trước không ai có thể ngờ được nhưng nơi như vậy từng có những cánh đồng lúa chín vàng nuôi sống hàng ngàn người.
Đi xa về phía tây nam lãnh địa hoàng gia, tại trên một cánh đồng lúa bỏ hoang người dân đã bắt đầu khai hoang trở lại.
Dưới sự hỗ trợ của nhân viên cục di dân những nạn dân chạy trốn khỏi quê hương được hồi hương trở về, những ngôi làng bỏ hoang xung quanh vùng này cũng đã có người ở lại mặc dù không nhiều người như trước nhưng ít nhất đó cũng là một dấu hiệu tốt.
Sắc trời hiện tại còn rất tối tính ra thì có lẽ vào khoảng ba giờ sáng vào giờ này toàn bộ phiến thiên địa đều đang bị bóng tối bao phủ.
Nhưng ngôi làng đang bị bao phủ trong bóng tối dần dà xuất hiện ánh sáng le lói từ những ngọn đuốc, mất một lúc rất nhiều ngọn đuốc được lần lượt đốt lên chiếu sáng toàn bộ ngôi làng.
Đừng hiểu lầm không có chuyện gì xảy ra cả đây là một chuyện rất bình thường.
Đơn giản mà nói dân làng đã thức dầy vào giờ này.
Khác với các quý tộc khi có quy luật sinh hoạt giống với người hiện đại, bình dân đặc biệt là nông dân lại có quy luật sinh hoạt khác hoàn toàn với quý tộc.
Thời đại này các công cụ giải trí rất thiếu thốn đặc biệt với các ngôi làng nhỏ tách biệt những khu dân cư lớn công cụ giải trí lại các thiếu thốn hơn vì thế khi trời đã về đêm hầu hết người dân đều lựa chọn ở lại trong nhà và công cụ giải trí duy nhất của họ là việc tạo người.
Chính vì thế họ thường ngủ rất sớm và đương nhiên mang thai cũng rất nhiều. Nhưng mang thai cùng việc đẻ ra hay việc để một đứa trẻ thành công lớn lên không phải điều đơn giản, đặc biệt là trong thời đại thiếu thốn vật chất và trình độ y học này việc nuôi sống một đứa trẻ không phải dễ dàng.
Trở lại với chủ đề chính việc ngủ sớm kỳ thật chỉ là một phần lý do để người dân thức dậy vào giời này, một lý do nữa chính là bọn hắn cần phải bắt đầu làm việc.
Không sai bọn hắn sẽ bắt đầu làm việc vào giờ này cho tới khi mặt trời lên cao sẽ dừng lại, sau đó tới chiều khi hoàng hôn chuẩn bị buông xuống bọn hắn sẽ tiếp tục làm việc cho tới khi tia sáng cuối cùng biến mất.
Tại sao lại như vậy?
Kỳ thực đây là vấn đề thời tiết vào mùa gieo hạt thời tiết đã vào mùa hè phi thường oi bức làm việc vào thời điểm mặt trời lên cao rất mệt nhọc vì thế vào mùa này người dân thường thức dậy sớm tranh thủ thời điểm mặt trời chưa lên để đi làm việc, hoặc vào thời điểm mặt trời sắp xuống núi như vậy bọn hắn sẽ tránh được cái nóng chói chang của mùa hè.
Đương nhiên điều đó không có nghĩa mọi người không thể làm việc vào lúc giữa trưa, nhưng nếu không phải bắt buộc thực sự không ai nguyện ý làm việc khi mặt trời chiếu vào trên đỉnh đầu cả.
Chính vì thế mới có cảnh tượng hiện tại, người dân trong làng bắt đầu sinh động mỗi người cả nam cả nữ đều cầm trên tay đuốc rời khỏi làng để lại nơi này chỉ còn trẻ nhỏ cùng lão nhân.
Thực ra trẻ nhỏ cũng chỉ những đứa bé dưới năm sáu tuổi ở lại bởi vì bọn hắn còn quá nhỏ không đủ sức làm công việc đồng áng nặng nhọc, bọn hắn chỉ có thể ở nhà làm những việc nhẹ như dọn dẹp nhà cửa hoặc rủ nhau đi nhặt quả dại. Còn những đứa trẻ trông lớn một chút đều đã đi theo cha mẹ rời khỏi làng bọn hắn cũng sẽ giúp đỡ cha mẹ việc đồng áng.
Có điều hiện tại bọn hắn vẫn chưa rời khỏi làng mà đi tới trung tâm làng, nơi này trưởng làng cùng với một vài người đã chớ sẵn bọn hắn xếp hàng chỉnh tể nhận lấy công cụ của mình rồi chia thành từng tốp nhỏ nhận cả trâu bò mới hướng về đồng ruộng đi tới.
Trước đó bọn hắn đều là dân tị nạn tới bộ quần áo bình thường cũng không có chứ nói gì tới nông cụ cùng trâu bò. Vì thế Long không còn cách nào khác phải tiến hành phân phối số nông cụ hắn có thể kiếm được cùng với việc đặt hàng thêm nông cụ từ các xưởng rèn.
Nhưng dù vậy vẫn không có đủ nông cụ và trâu bò cho tất cả mọi người, vì thế hắn chỉ có thể tiến hành phân phối tập trung như hiện tại xem như tình thế khẩn cấp.
Mọi người nhận được công cụ cùng trâu bò đều lần lượt ra đồng bọn hắn hôm nay vẫn còn rất nhiều việc đâu.
“Cẩu ca ngày hôm qua ngươi khai thật nhiều ruộng, cứ đà này có lẽ cuối năm ngươi liền có thể mua trâu bò rồi, tới lúc đó cũng đứng quên chúng ta.”
“Ha ha các ngươi cũng không kém, phải cố gắng lên không thể lười nhác đây là cơ hội bệ hạ ban cho chúng ta.”
Đi đầu đoàn người là một tráng hán rông tóc xum xêu, ngươi xung quanh hắn đều gọi hắn a Cẩu.
A Cẩu là dân chạy nạn từ phía tây tới, sau khi c·hiến t·ranh kết thúc hắn theo lời hứa của các quan viên đi tới nơi này khai hoang mặc dù mệt một chút nhưng ít nhất hắn cũng có đất cho riêng mình. Không như lúc còn ở phía tây chỉ có thể cày ruộng trên đất của các quỷ tộc lão gia, hàng năm còn phải giao ra sáu thành thuế lương thực.
Nếu là năm được mùa thì thôi đi ăn ít một chút liền đủ lương thực sống qua năm, nhưng nếu là năm mất mùa liền chỉ có thể nhịn đói có thời gian ba ngày mới được ăn một miếng bánh mỳ đã là may mắn những lúc như vậy liền chỉ có thể đào quả dại hoặc cỏ dại để lấp dạ dày.
Còn nhà nào không sống nổi nữa liền chỉ có thể bán con bán cái thậm chí bán mình làm nô lệ mới có cơ hội sống, bọn hắn ngay cả chút tài sản dành dụm cũng không có.
Hiện tại bọn hắn có cơ hội sở hữu đất đai cho riêng mình, hơn nữa quốc vương bệ hạ đã ban chiếu rất rõ ràng hàng năm chỉ thu ba thành thuế lương bất kỳ khoản thu thêm nào đều bị cấm.
Kỳ thật Long ban đầu dự định không thu thuế, nhưng sau khi xem xét lại hắn nhận ra một điều hắn không thể không thu thuế.
Xã hội hiện tại đều vận hành dựa trên nông nghiệp, nông nghiệp cũng là nguồn thu chính bây giờ không thu thuế nông nghiệp hắn lấy tiên đâu đi làm việc. Đừng nói cái gì thuế thương nghiệp công nghiệp, mặc dù thế giới này thương nghiệp có thể coi là khá phát triển nhưng thu nhập tổng thể lại vẫn không thể so sánh với nông nghiệp dù sao nhu cầu xã hội thời đại này không lớn, thương nghiệp muốn trong một môi trường như vậy phát triển cũng rất khó khăn.
A Cẩu nghe nói bệ hạ còn đặc biệt ban bố toàn dân nói rõ chuyện này.
A Cẩu cảm thấy bệ hạ rất anh minh. Trước đây các quý tộc đại nhân đều bịa ra rất nhiều loại thuế để thu thêm bọn hắn thu đi thu lại thu lên thu xuống rất nhiều người bị vét sạch hết đồ đạc trong nhà không còn cách nào khác phải bán mình làm nô lệ.
Bây giờ bọn hắn đều biết chỉ thu thuế lương ba thành nghe các vị đại nhân trên trấn nói nếu có người dám thu thuế vượt tiêu chuẩn bọn hắn có thể đi lên trấn cáo trạng.
Mặc dù a Cẩu không tin cáo trạng có thể làm được gì các quý tộc đại nhân kia nhưng ít ra trong lòng hắn vẫn có chút hi vọng.
Con người chỉ cần có hi vọng bọn hắn liền có động lực tiếp tục tiến lên bọn hắn có thể tự thôi miên chính mình rằng bệ hạ có thể bảo vệ bọn hắn trước áp bức của các quý tộc lão gia.
Ngày hôm nay vẫn như mọi ngày mọi người ra đồng bắt đầu khai khẩn, nam nhân thì dọn dẹp đất hoang dọn cỏ đào đất, còn các nữ nhân bắt đầu gieo trồng mọi chuyện đều rất bình thường.
Cho tới khi mặt trời lên cao mọi người đều lục tục trở về, a Cẩu cùng vợ của mình cũng như vậy.
Nhưng khi về đến làng a Cẩu lại thấy được một đội người ngựa đang đứng ở trung tâm làng, một vị trẻ tuổi quý tộc ăn mặc hoa lệ được một đám bảo tiêu hung thần ác sát bảo vệ, trưởng làng đang khúm núm nói gì đó với vị trẻ tuổi quý tộc này.
Mọi người trong làng cũng vây lại xung quanh trên khuôn mặt họ đều chứa đầy hoang mang lo lắng.
A Cẩu không nhịn được tới bên cạnh một người hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Người này thấy a Cẩu khuôn mặt thể hiện sự bất mãn nói.
“Bọn hắn tới thu thuế.”
A Cẩu nghe vậy trơn trắng mắt, hỏi.
“Thu thuế! Thuế gì? Không phải hết mùa vụ mới bắt đầu thu thuế sao?”
“Ai biết bọn hắn nghĩ gì?”
Người này giận giữ nói, nhưng âm thanh lại vô cùng nhỏ sợ có lẽ sợ bị đám người kia nghe thấy.
A Cẩu nghe vậy liền chăm chú đi lên nghe trưởng trấn đối thoại với đám người kia. Quả nhiên trong nội dung chính là thu thuế, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Bệ hạ đã nói chỉ thu ba thành thuế không phải sao, tại sao lại thu năm thành? Hơn nữa phải tới hết mùa vụ mới bắt đầu thu, các ngươi thu thuế bây giờ chúng ta lấy gì giao cho các ngươi?”
Tiếng của hắn rất lớn thu hút chú ý của tất cả mọi người, một tên hộ vệ đi theo sau vị công tự quý tộc nghe vậy liền lớn tiếng nói.
“Ba thành là giao cho bệ hạ, hai thành là tiền công của chúng ta nếu không chúng ta lấy gì sống. Hiện tại không có đồ, các ngươi có thể gán nợ bằng nông cụ hoặc trâu bò chờ các ngươi có lương liền mang tới đổi.”
“Làm sao có thể nông cụ cùng trâu bò đều là bệ hạ cho chúng ta thuê, đó cũng không phải đồ của chúng ta. Hơn nữa bệ hạ đều đã cấm thu thêm bất kỳ khoản nào, ngươi lại dám ngoại thu không sợ chúng ta cáo bệ hạ sao?”
A Cẩu không chịu thua kém nói.
Nghe lời này của hắn mọi người đều xôn xao.
Tên quý tộc trẻ tuổi nghe vậy liền ra hiệu cho đám hộ vệ xung quanh, nhận được ra hiệu của hắn đám hộ vệ liền nhảy vào giữa đám đông, rút ra đao kiếm đe dọa mọi người tách ra một đường bắt lấy a Cẩu lôi hắn ra trước mặt mọi người.
A Cẩu cố gắng chống cự nhưng lại không địch nổi đám hộ vệ to con chỉ có thể bị đè xuống đất, sau đó hắn bị đám hộ vệ đè ra đánh trước mặt mọi người.
“Ahhh.”
A Cẩu hét lên đau đớn, hóa ra một chân hắn đã bị đá gãy mọi người xung quanh đều muốn tiến lên giúp hắn nhưng lại bị những lưỡi kiếm sắc bén kia dọa lui.
A Cẩu đã b·ị đ·ánh cho đến tiếng rên cũng không thể phát ra mới dừng lại.
Tên quý tộc trẻ tuổi thấy vậy liền lên tiếng nói.
“Bây giờ còn ai phản đối thu thuế nữa không?”