Chương 277: Phản công (kết).
Rống!
Dưới ánh sáng soi rọi của pháo sáng những bóng đen bay qua bầu trời đêm xà xuống với một tốc độ khủng kh·iếp miệng chúng mở ra lửa từ bên trong phun ra t·hiêu r·ụi toàn bộ mọi thứ chúng lướt qua, sau đó đôi cánh vỗ mạnh liên tục muốn quay trở lại trời cao.
Nhưng cho dù nhanh như thế nào vẫn có những con rồng không thể trở lại bầu trời bị những viên đạn phòng không từ dưới mặt đất bay lên níu giữ bọn chúng ở lại, cùng với kỵ sĩ của chúng rơi xuống mặt đất cơ thể to lớn cày xới mọi thứ trên mặt đất.
Đột đột đột!
Cầm trên khẩu AK của mình Lưu Mai Sinh dựa vào đ·ống đ·ổ n·át nổ súng ngăn cản đối kẻ địch đang tiếp cận.
“Ahhh!”
Hai binh sĩ khiêng cáng cứu thương đi qua ngay bên cạnh hắn trên cáng cứu thương nằm một người lính nửa bên người đã cháy đen, khóe mắt của Lưu Mai Sinh còn nhìn thấy được khói bốc lên từ những vết cháy kia. Thấy cảnh này khóe mắt Lưu Mai Sinh co giật vừa rồi ngọn lửa sượt qua vị trí ẩn nấp của hắn nếu không phải có bức tường che chắn có lẽ hắn đã có kết cục như người vừa rồi.
Người này chỉ bị ngọn lửa của rồng sượt qua bên người nhưng vẫn phải chịu thương tích lớn như vậy, nhưng ít nhất hắn còn may mắn mình giữ lại một mạng những người phải hứng chịu trực tiếp ngọn lửa kia đến cả tro cốt cũng không còn.
Bom!
Ngay sau đó vị trí súng máy RPK bị một q·uả c·ầu l·ửa thổi bay, đây là khẩu súng máy duy nhất còn lại tại vị trí phòng thủ của bọn hắn, mất đi nó hỏa lực của nơi này trở nên cực kỳ suy yếu. Sau đó đối phương không chút do dự chống lấy ma pháp phòng thủ tiến lên, đ·ống đ·ổ n·át che chắn cho hắn bị những phát pháo không khí liên tiếp t·ấn c·ông bụi đất văng tung tóe khắp nơi.
“Rút lui mau rút lui.”
Hỏa lực của toàn bộ điểm phòng thủ bị áp chế triệt để bọn hắn đã không thể giữ nơi này được nữa Lưu Mai Sinh rất quyết đoán ra lệnh cho người của mình rút lui.
Bom!
Không biết có phải may mắn hay không ngay khi Lưu Mai Sinh vừa rời khỏi khu vực này một q·uả c·ầu l·ửa nổ ngay phía trên, nếu hắn chậm hơn chút nữa có lẽ đã bị nướng chín.
“Tướng quân đại đội số sáu thất thủ rồi.”
Lính truyền tin vội vã chạy vào báo cáo.
Đỗ Phong Nam quan sát bản đồ đôi mắt nhíu lại.
Đại đội sáu thất thủ có nghĩa rằng tuyến đường của bọn hắn tạo ra đã bị chia cắt, lực lượng ở tuyến đầu không thể rút về được. Từ vị trí của đại đội sáu có thể xác định được ít nhất một trung đoàn đang bị bao vây.
Một trung đoàn hai nghìn người tổn thất này quá lớn để có thể chấp nhận.
“Lệnh lữ đoàn ba và tiểu đoàn hai quân đoàn ma pháp ra trận, bằng mọi giá phải cứu được trung đoán chín.”
Đỗ Phong Nam không còn cách nào, hắn buộc phải điều quân dự bị ra nếu không muốn phải hứng chịu một trận đại bại.
Đêm nay sẽ quyết định thắng bại của trận công thành này, nếu bọn hắn thua bọn hắn buộc phải rút lui chỉnh đốn lại q·uân đ·ội trước khi tổ chức lần t·ấn c·ông thứ hai.
Đến lúc đó viện binh của đối phương liền tới công thành càng trở nên khó khăn.
Còn nếu bọn hắn thắng như vậy đối phương sẽ không còn lực chiến đấu nếu không muốn bị bao vây tiêu diệt chỉ có thể rút lui khỏi pháo đài.
Lính truyền tin nhận lệnh lập tức rời đi.
“Mẹ nó bọn phương nam vô dụng.”
Dương Lục ngồi một bên chửi rủa, quân đoàn phương nam vậy mà bị đối phương cầm chân, bọn hắn có mười lăm nghìn quân còn đối phương phải cần bao nhiêu mới có thể cầm chân được bọn hắn.
“Không sao nếu bọn hắn đã muốn dở trò chúng ta liền cho bọn hắn cơ hội.”
Đỗ Phong Nam ánh mắt tràn đầy sát khí nói, vốn dĩ hắn đã rất nhân từ với quân đoàn phương nam cho bọn hắn một chiến trường riêng để phát huy.
Nhưng những ngày qua bọn hắn không có bao nhiêu tiến triển ngay cả lúc cần thiết bọn này còn cố ý lá mặt lá trái bị kẻ địch cầm chân không cách nào chi viện.
Kẻ địch có bao nhiêu quân? Lấy ra lực lượng lớn như vậy t·ấn c·ông đã là nỗ lực lớn nhất còn bao nhiêu để có thể cầm chân bọn hắn.
Cùng lúc đó Nguyên Vũ cùng Thẩm Dương đều đã nhận được tin tức thành công chia cắt kẻ địch, nhưng bọn hắn chỉ có thể hưởng thụ vui vẻ ngắn ngủi.
Bởi vì tổn thất đã rất lớn, mặc dù chưa chính thức thống kê nhưng quân số của quân đoàn ma pháp lại không nhiều rất dễ thống kê chỉ cần nhân con số tổn thất này cho khoảng hai mươi liền có thể phán đoán được phần nào tổn thất.
Tổn thất hiện tại của quân đoàn ma pháp là tám mươi hai người cộng thêm hai mươi mốt người của Đế quốc còn số này lên tới một trăm linh ba người, nhân hai mươi lên làm tròn liền lên tới hai nghìn người.
Trong một đêm tổn thất không lồ như vậy cộng thêm những tổn thất trước đây quân số của bọn hắn đã giảm xuống chỉ còn khoảng bảy nghìn.
Tổn thất này đã gần bằng một phần ba quân số của bọn hắn, hiện tại lực lượng chiếm giữ điểm chia cắt đã giảm xuống con số đáng báo động, bọn hắn cần phải điều thêm tiếp viện.
“Kẻ địch sẽ không cam tâm nhường lại nơi đó cho chúng ta, còn chưa kể lực lượng tiền phương của bọn hắn đang bị bao vây.”
Thẩm Dương nói.
“Ngươi có ý kiến gì không?”
Nguyên Vũ hỏi, cho dù đêm nay thắng nhưng nếu cứ tiếp tục hao tổn như thế này không cần chờ viện binh tới bọn hắn liền c·hết sạch.
“Vây điểm đánh viện binh thế nào?”
Thẩm Dương đề nghị nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu.
“Không gian quá nhỏ chúng ta không thể dùng cách đó.”
Nguyên Vũ tuy trên mặt không thể hiện bất kỳ thái độ nào nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường tên trước mắt.
Cuối cùng vẫn chỉ là một đội trưởng nhỏ không hiểu tác chiến quy mô lớn hiểu được chút kế sách liền nói ra miệng mà không hiểu bản chất.
“Tại sao?”
Thẩm Dương hỏi, hắn không có ý khác chỉ muốn biết lý do thôi người trước mặt tuy không phải danh tướng gì nhưng cũng có kinh nghiệm chỉ huy tác chiến quy mô lớn hắn đương nhiên có lý do chính đáng để từ chối đề nghị này.
“Toàn bộ đều là chiến trường ngươi định phục kích viện binh ở đâu?”
Nguyên Vũ chỉ hỏi một câu như vậy, liền không nói thêm lời nào.
Thẩm Dương mặc dù chỉ là chỉ huy tiểu đội trăm người không hiểu nhiều về tác chiến quy mô lớn nhưng hắn cũng có chút kiến thức ngay khi Nguyên Vũ nói như vậy hắn cũng biết ý kiến của mình ngu ngốc như thế nào.
“Như vậy ngươi định làm thế nào? Người của ta đã t·hương v·ong rất lớn.”
Thẩm Dương hỏi, ba mươi chín n·gười c·hết nghĩ tới đây lòng hắn không nhịn được run rẩy. Lần này trở về chắc chắn hắn sẽ bị trách phạt cho dù với bất kỳ lý do nào, tổn thất lớn như vậy ai cũng không chịu được.
Nguyên Vũ mím chặt môi, hắn cũng không biết bây giờ nên làm gì toàn bộ lực lượng đã được điều động cho lần phản công này hắn không còn bao nhiêu quân dự bị có thể đầu nhập vào.
“Ngươi nói phản công nhưng ngay cả kế hoạch tiếp theo sau khi phản công ngươi cũng không biết làm như thế nào?”
Thẩm Dương giận giữ nói.
“Ta không nghĩ tới tổn thất lại lớn tới vậy.”
Nguyên Vũ ôm trán nói.
Lực lượng dự bị của hắn đều đã tung vào trận, ban đầu lực lượng này dự kiến được tung vào trận sau khi chia cắt được đối phương, làm nhiệm vụ phòng thủ câu giờ tiêu diệt lực lượng tiền phương nhưng ai ngờ được chưa công phá được đối phương liền đã phải tung lực lượng dự bị vào trận.
Nhưng nếu không phản công bọn hắn thực sự sẽ bại trận sẽ bị vây trong lớp tường thành thứ hai chờ đợi kẻ địch công phá.
Nguyên Vũ suy nghĩ một lúc cuối cùng cắn răng.
“Đã như vậy chúng ta liền xem ai trước không chịu được.”
Hắn hiện tại đang cược, cược kẻ địch trước không chịu được phải rút lui chỉ như vậy hắn mới có cơ hội nếu không mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể.
“Ý ngươi là gì?”
Thẩm Dương nhướng mày hỏi. Hắn nghe ra được ý quyết tuyệt trong lời của Nguyên Vũ nhưng vẫn giữ một tia hy vọng hỏi.
“Ta muốn xem ai trước tiêu hao không nổi.”
“Ngươi điên rồi!”
Thẩm Dương vỗ bàn giận giữ.
“Ta sẽ không để ngươi dùng sinh mạng lính của ta làm việc đó.”
Thẩm Dương là người của Đế quốc lính của hắn cũng vậy bọn hắn tới đây để trợ giúp không phải để tìm c·hết, hắn phải có trách nhiệm đem những người này về nhà.
“Ngươi có quyền rời đi, ta không ngăn cản ngươi.”
Nguyên Vũ ánh mắt cũng đầy quyết tuyệt nói.
“Ngươi!”
Thấy vậy Thẩm Dương không biết phải nói như thế nào, á khẩu đứng tại chỗ khuôn mặt đã vô cùng giận giữ.