Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 278: Tuyển mộ.




Chương 278: Tuyển mộ.

Học viện hoàng gia sau gần một năm đóng cửa ngày hôm nay cuối cùng cũng khai giảng trở lại.

Không còn nguy hiểm tới tính mạng, vương quốc cũng ổn định trở lại các công tử tiểu thư nhà quý tộc đều trở lại học viện. Dù sao đây cũng là nơi có trình độ đào tạo tốt nhất vương quốc các quý tộc đương nhiên rất vui lòng gửi con cái nhà mình tới đây học tập.

Hơn nữa nơi này còn tụ tập tất cả con cháu quý tộc trên khắp vương quốc bọn hắn có thể xây dựng các mối quan hệ với nhau tạo nên liên kết lợi ích thậm chí có không ít nhóm lợi ích trong vương quốc đản sinh tại trong học viện.

Long đương nhiên không bỏ lỡ buổi lễ khai giảng dưới sự hộ tống của đội cận vệ hoàng gia hắn xuất hiện cùng với một bài diễn thuyết khiến người ‘cảm động’.

Ngồi trong phong tiếp khách của học viện hoàng gia Long đang rất trò chuyện cùng với hiệu trưởng cùng một vài thành viên học viện.

“Bệ hạ người đã tới.”

Tiền Phong tiến tới bên người Long bẩm báo, hiệu trưởng cùng những người khác thấy vậy liền đứng dậy cáo từ.

“Nếu bệ hạ có việc vậy thần xin rời đi trước.”

Long đương nhiên không có lý do giữ đám người này ở lại.

Rời khỏi phòng tiếp khách hiệu trưởng cùng những người khác thấy được người tới là ai.

Lê Nguyên Dũng cùng Chu Huy thấy hiệu trưởng xuất hiện hơi khom người chào, hiệu trưởng không nói gì chỉ nở một nụ cười thân thiện gật đầu với hai người liền rời đi, theo sau chính là đám cao tầng của học viện.

Chờ tới khi bóng lưng hai người biến mất sau cánh cửa một lão già có đôi mắt gian xảo đi lên ghé vào tai hiệu trưởng nói.

“Hiệu trưởng đại nhân ngài không lo lắng hai người bọn hắn sao?”

Hiệu trưởng nghe vậy đôi mắt híp lại không nhìn lão già này tiếp tục bước đi tò mò hỏi.

“Lo lắng cái gì?”

“Đại nhân hai người bọn hắn nếu được bệ hạ thưởng thức có thể sẽ gây nguy hiểm cho ngài. Nói không chừng…”



Lão già bám theo sau hiệu trưởng đầy ẩn ý ám chỉ.

“Ha ha nếu bệ hạ đã thưởng thức bọn hắn ta đây liền phải vui mừng chúc phúc cho bọn hắn mới phải tại sao lại có thể gây nguy hiểm cho ta được.”

“Cái này…ngài quên mất thừa tướng hiện tại là ai rồi!”

Lão già không biết phải nói gì chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

Đôi chân hiệu trưởng dừng lại, liếc nhìn lão già trong ánh mắt ẩn ẩn có giận giữ nói.

“Ngươi có ý gì?”

Lão già lại lắc đầu tựa như không thấy ánh mắt của hiệu trưởng.

“Ta làm sao có ý gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngài một chút đừng như thừa tướng đại nhân của chúng ta.”

Lão già này rất khôn khóe không nói thẳng ra chỉ nhắc tới vị trí tể tướng như một lời ám chỉ.

Ngay cả một bình dân bệ hạ cũng có thể đẩy nàng lên vị trí thừa tướng thì hai người kia tuy chỉ là tiểu quý tộc cũng không có lý do gì không thể ngồi lên vị trí hiệu trưởng học viện hoàng gia, lão già ngươi nên cẩn thận bị người thay thế đi là vừa.

Đấu tranh chính trị nhiều năm hiệu trưởng làm sao không nghe ra ẩn ý trong những lời này, khổ nỗi hắn thật sự không dám làm gì.

Bệ hạ hiện tại như mặt trời ban trưa không ai dám trái ý ngài một hiểu trưởng nho nhỏ như ông ta làm sao dám dở trò phía sau lưng, sợ rằng lúc ấy lại bị xét nhà giáng tước vị cũng nên.

Lão chỉ là một quý tộc không có lãnh địa làm việc cho hoàng gia, lão không phải là quý tộc có đất phong vinh nhục của cả gia đình đều phụ thuộc vào một lời của bệ hạ cho dù không cam tâm đi chăng nữa lão cũng không dám dở trò. Bệ hạ sẽ không tha cho lão, các quý tộc có đất phong cũng không rảnh rỗi để chõ mũi vào chuyện của bệ hạ, bọn hắn còn mong bệ hạ không chú ý tới chính mình đâu.

Đây cũng là hành động cao tay của Long, hắn chỉ thực hiện động tác của mình trong lãnh địa hoàng gia không hề vượt quyền lực t·ấn c·ông vào lợi ích của giới quý tộc có lãnh địa vì thế cũng không hai rảnh rỗi đi làm phiền hắn. Trong mắt các quý tộc có lãnh địa đám quý tộc không có lãnh địa cũng chỉ cao hơn bình dân một chút bọn hắn còn lười quản.

Còn về Phương gia cùng Lý gia đây là cái giá bọn hắn phải trả khi thua cuộc chiến, cũng chỉ có hai nhà này bị Long c·hiếm đ·óng lãnh địa mọi người đều có thể chấp nhận. Chỉ cần dòng họ vẫn giữ được tước vị vậy liền không cần phải lo lắng tương lai sẽ có cơ hội vực dậy lần nữa, giới quý tộc cũng không phải chưa từng có gia đình công tước suy sụp sau đó ngóc đầu trở lại.



Trở lại phòng tiếp khách Lê Nguyên Dũng cùng Chu Huy đều đã cung kính ngồi ngay ngắn bên tay trái Long chờ đợi hắn lên tiếng.

“Chúng ta lại gặp mặt.”

Long cười vui vẻ đưa ánh mắt về phía hai người.

“Bệ hạ có thể nhớ tới chúng thần đây quả thật là một vinh dự lớn.”

Chu Huy cung kính trả lời.

“Ha ha không cần phải câu nệ như vậy chúng ta cũng không phải mới quen biết.”

Long cười nói muốn kéo gần quan hệ với hai người.

Có điều cả hai lại vẫn rất câu nệ không dám có những hành động thất lễ.

“Gần đây các ngươi thế nào?”

Long hỏi thăm.

“Tạ bệ hạ quan tâm chúng thần đều rất tốt.”

Lê Nguyên Dũng trả lời.

Sau đó ba người bắt đầu hàn huyên một lúc, sau khi cảm thấy đã đến lúc Long mới vào chủ đề chính.

“Có lẽ các ngươi đã đoán được mục đích của ta hôm nay nhưng ta vẫn muốn nhắc lại một lần nữa.”

Long nói, hắn quét mắt hai người thấy cả hai đều rất bình tĩnh hắn mới tiếp tục mở lời.

“Các ngươi có bằng lòng trở thành tướng quân của vương quốc.”

Mặc dù đã biết trước Long muốn nói gì, nhưng khi hắn đưa ra đề nghị hai người vẫn nhìn nhau dường như cả hai vẫn đang do dự chưa đưa ra quyết định.



Long không để bọn hắn tiếp tục do dự liền hỏi.

“Có vấn đề gì sao? Nếu có vấn đề có thể nói với ta, ta sẽ nỗ lực hết sức giúp các ngươi.”

Nghe vậy Lê Nguyên Dũng khó khăn mở lời.

“Bệ hạ cái này…chúng thần mặc dù rất vinh dự khi có thể trở thành tướng quân của vương quốc nhưng chúng thần chưa từng dẫn quân đánh trận, cũng chưa từng học tập về việc cầm quân.”

Cả Lê Nguyên Dũng và Chu Huy tuy đều là quý tộc nhưng bọn hắn cũng chỉ là tiểu quý tộc không có lãnh địa, Chu Huy có còn may mắn bởi vì nhà hắn có kinh doanh gia sản cũng không nhỏ nhưng cũng không có bao nhiêu quyền thế trong giới quý tộc, quý tộc cực kỳ bài xích thương nhân thậm chí còn khinh thường hơn cả thường dân. Lê Nguyên Dũng lại khác hắn thật sự chỉ là một tiểu quý tộc suy sụp tư binh cũng không có chỉ nuôi được một vài người trong nhà. Không quyền không thế bọn hắn làm sao có thể trở thành tướng quân, còn chưa kể lũng đoạn tri thức không chỉ là quý tộc với các giai cấp khác mà còn cả giữa quý tộc với quý tộc. Những tiểu quý tộc có thể biết chữ đã rất tốt còn để đạt được trình độ học vấn như hai người có thể xem là thiên tài cũng không quá đáng, đây còn là dưới trường hợp có thứ như học viện hoàng gia tồn tại.

Long nghe vậy cũng rơi vào trâm tư, hai người không có kinh nghiệm cầm quân cũng không có kiến thức cầm quân đánh trận đây là điều hắn chưa từng nghĩ tới.

Ai mà ngờ được hai người có am hiểu sâu rộng về quân sự như vậy lại chưa từng làm những việc liên quan tới q·uân đ·ội. Phải biết không như hiện đại khi người chưa từng tiếp xúc với q·uân đ·ội cũng có thể dễ dàng tìm hiểu những kiến thức liên quan tới q·uân đ·ội. Thời đại này tin tức cùng kiến thức lan truyền rất hạn chế việc hai người không có bất kỳ liên quan nào với q·uân đ·ội có thể đạt được những kiến thức như vậy là một việc cực kỳ khó cho dù cả hai có là giảng viên của học viện hoàng gia đi chăng nữa.

Hẳn cả hai đã phải trả cái giá không nhỏ để có được những kiến thức đó.

“Nếu vậy hai người có thể làm từ sĩ quan cấp thấp lên không sao cả.”

Không có cách để người không có kiến thức hay kinh nghiệm cầm quân rất nguy hiểm Long buộc phải tiến hành đào tạo hai người từ sĩ quan cấp thấp.

“Nhưng bệ hạ thần sợ rằng mình không có thiên phú cầm quân.”

Lê Nguyên Dũng ngại ngùng nói.

Không phải ai có kiến thức về quân sự cũng có thể cầm quân được nó còn là một loại thiên phú nữa.

“Ha ha không thử làm sao biết có hay không. Hơn nữa nếu các ngươi không có thiên phú ta cũng có những vị trí khác dành cho các ngươi.”

Không có thiên phú vậy thì làm tham mưu, Long hiện tại còn thiếu cả một hệ thống tham mưu đâu, bởi vì khuyết thiếu nhân tài trầm trọng nên hắn vẫn chưa thiết lập thôi.

Hai người thấy Long nhiệt tình như vậy liền không còn gì do dự nữa cả hài đều đồng loạt hành lễ.

“Tạ ơn bệ hạ tin tưởng, chúng thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài.”