Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 275: Phản công (3)




Chương 275: Phản công (3)

Tiếng súng vẫn vang vọng trong khắp thành, đặc biệt là xung quanh khu vực được quân đoàn một mở đường giao chiến càng không ngừng nghỉ.

Rầm!

Bức tường che chắn dễ dàng bị hỏa cầu thổi bay, bụi đất văng tung tóe khắp nơi.

“Khụ khụ!”

Lưu Mai Sinh ho khan đứng dậy, đất đá trên người hắn rơi xuống hít vào bụi đất Lưu Mai Sinh càng ho khan mạnh hơn cố gắng tổng đống bụi đất lỡ bị hít vào bên trong ra ngoài.

“Mẹ nó ai còn sống không?”

Lưu Mai Sinh chửi thể, đội của hắn chiều nay vừa chịu tổn thất nặng may mắn có thể rút về ai ngờ được chỉ vừa mới nghỉ ngơi hơn một giờ lại phải lao vào một trận chiến khác.

Đương nhiên trung đội của bọn hắn còn chưa kịp bổ sung lực lượng vì thế hiện tại nhìn biên chế của bọn hắn là một trung đội nhưng quân số kỳ thực cũng chỉ có chưa tới mười người.

Bị t·ấn c·ông bất ngờ trung đội không còn cách nào khác phải tiếp tục tham chiến chi viện cho lực lượng phòng thủ.

Hiện tại vị trí phòng thủ của bọn hắn đã bị xuyên phá, Lưu Mai Sinh chỉ có thể cố gắng tìm được càng nhiều người càng tốt sau đó rút lui khỏi vị trí này.

“Ta ở đây.”

Sau lời của Lưu Mai Sinh một cánh tay đưa lên sau đó là tiếng kêu cứu, âm thanh dường như đang cố nén lại cảm giác đau đớn.

Quả nhiên khi Lưu Mai Sinh tới gần liền phát hiện chân phải của người này bị một tảng đá đè lên.

Lưu Mai Sinh dùng sức đẩy tảng đá ra hắn chỉ thấy máu cùng với bụi đất nhiễm lại với nhau không nhìn rõ đồng đội của mình b·ị t·hương như thế nào.

“Ai còn sống không?”

Đột nhiên bên ngoài có tiếng người.

“Chúng ta ở đây?”



Lưu Mai Sinh vội vã hô lên cầu cứu, cánh cửa bị đạp ra một tiểu đội cầm theo AK cận thận tiến vào sau khi bọn hắn thấy cảnh tượng trong phòng liền hạ súng xuống tới hỗ trợ những người sống sót.

“Nhanh! Chúng ta phải rời khỏi đây.”

Tiểu đội trưởng đi tới bên cạnh Lưu Mai Sinh giúp hắn nâng người b·ị t·hương lên những người khác sau khi kiểm tra một vòng xác định không còn người sống sót cũng rất nhanh rời khỏi căn phòng để lại đống đất đá cùng những cái xác không thể cứu chữa.

Rời khỏi căn nhà Lưu Mai sinh thấy được có những người khác đang phòng thủ xung quanh yển trợ cho bọn hắn, tiểu đội trưởng sau khi ra khỏi ngôi nhà liền mệnh lệnh bọn hắn rút lui.

“Tình hình thế nào?”

Lưu Mai Sinh không nhịn được hỏi tình hình chiến đầu.

“Không khả quan chúng ta đang phải co lại phòng tuyến, đại đội trưởng nói nếu không có tiếp viện chúng ta không giữ được nơi này lâu.”

Mẹ nó!

Lưu Mai Sinh nghe vậy không kiềm được chửi rủa trong lòng. Hắn cũng thật đen đủi tham chiến lúc nào cũng bị rơi vào tình thế xấu nhất, nếu tiếp tục như vậy không biết ngày nào hắn sẽ bị c·hôn v·ùi.

Bom bom bom!

Lưu Mai Sinh vừa rút lui nhưng bên tai vẫn vang vọng những v·ụ n·ổ liên tục sau lưng hắn đồng đội đang không ngừng nổ súng ngăn chặn bước tiếng của kẻ địch thi thoảng có vài v·ụ n·ổ xuất hiện xung quanh.

Rất may mắn trên đường rút lui mặc dù có chút trúc trắc nhưng bọn hắn không tổn thất thêm người nào, trở lại sở chỉ huy của đại đội Lưu Mai Sinh còn chưa kịp thở dài một hơi liền lại tiếp tục nhận lệnh.

Hắn cùng những người còn lại trong trung đội của mình tạm thời nhập vào trung đội bốn bọn hắn có nhiệm vụ chiếm lĩnh một ngôi nhà.

Nghe nói vị trí của ngôi nhà này có thể đe dọa cánh của đối phương, chiếm được nó có thể khiến kẻ địch chậm bước chân lại.



Khẩu pháo 105mm vốn dĩ chỉ được bố trí ngoài tường thành chủ yếu dùng để bắn phá lớp tường thành thứ hai nhưng bây giờ đã chuyển vị trí.

Hiện tại vị trí của nó không còn ở ngoài thành nữa mà là nằm trên đường cái nòng pháo đã hạ xuống song song với mặt đường nhắm về phía một căn nhà nằm cạnh đường cái.

Đẩy đạn pháo vào nòng khóa chốt lại xạ thủ ra hiệu cho chỉ huy đã sẵn sàng, nhận được tín hiệu của xạ thủ chỉ huy hét lớn một tiếng.



“Bắn.”

Bom!

Bụi đất xung quanh bay lên vì lực giật của khẩu pháo sau đó là t·iếng n·ổ vang lên từ hướng căn nhà kia, chỉ với một phát đạn đã thổi bay một nửa căn nhà. Đương nhiên các pháo binh vẫn chưa dừng lại, mở ra nòng pháo vỏ đạn trượt ra khỏi nòng, vỏ đạn được một binh lính dùng gậy chọc vào vứt sang một bên, quả đạn pháo tiếp theo ngay lập tức được nhét vào.

Đừng dại dột dùng tay đi bắt vỏ đạn nếu không muốn bàn tay bị nướng cháy, nhiệt độ của vỏ đạn lúc này đủ để thịt của ngươi chín ngay lập tức.

Bom!

Lại một phát đạn khác rời khỏi nòng pháo, lần này ngôi nhà kia không còn khả năng chống đỡ được nữa bị đạn pháo đánh sập.

Rất nhanh sau khi ngôi nhà b·ị đ·ánh sập binh lính của quân đoàn một tiếp tục tiến lên, bọn hắn men theo hai bên vỉa hè từng bước tiến công hòng c·hiếm đ·óng con đường dẫn thẳng tới lớp tường thành thứ hai.

Nhưng ngay khi bọn hắn vừa vượt qua một nửa đường cái, một loạt ma pháp từ những ngôi nhà xung quanh bay tới bắn phá khiến bọn hắn phải lập tức tìm nơi ẩn nấp

Các binh sĩ của quân đoàn một làm sao có thể chấp nhận bị động b·ị đ·ánh bọn hắn không chút do dự trao tặng lại cho đối phương một cơn mưa đạn và cả đạn phóng lựu. Những v·ụ n·ổ liên tiếp xuất hiện ngay sau những cánh cửa sổ, nhưng đó vẫn chưa đủ đối phương vẫn còn sống sót ma pháp vẫn bay tán loạn ngăn cản các binh lính tiến lên.

Rầm!

Phải tới khi pháo 105mm nổ súng san bằng vị trí phòng thủ kia của đối phương hỏa lực mới dừng lại, sau đó binh lính của quân đoàn một mới tiếp tục tiến lên.

“Mẹ nó quá chậm.”

Một tiểu độ trưởng không nhịn được chửi rủa, bọn hắn bị đối phương áp chế một lúc lâu pháo binh mới nố súng, nếu có v·ũ k·hí tốt hơn ngay lập tức phá hủy cái phòng kia thì bọn hắn cũng không phải khổ sở như vậy.

“Như vậy là nhanh rồi đội trưởng, ta nghe nói trước kia bọn hắn còn chậm hơn nhiều.”

Một binh sĩ bên canh đùa cợt nói.

“Lần này về lão tử phải viết báo cáo cho điện hạ. Chúng ta cần v·ũ k·hí có khả năng triển khai nhanh hơn.”



Tiểu đội trưởng càu nhàu nói.

“Đội trưởng giờ là bệ hạ không còn điện hạ nữa, ngươi muốn tạo phản à ha ha.”

Đám đội viên bên cạnh chế diễu, mặc dù bọn hắn chưa nhận được tin tức hoàng tử điện hạ lên ngôi nhưng bọn hắn cũng biết ngày diễn ra lễ đăng quang, không nghi ngờ hiện tại bọn hắn phải đổi tên gọi sang bệ hạ.

“Nhầm nhầm, là bệ hạ, bệ hạ!”

Tiểu đội trưởng vội vã uốn nắn lời của mình.

Phập!

Nhưng khi hắn vừa nói xong một mũi tên đã bay tới cắm lên cánh tay của hắn.

“Kẻ địch!”

Mặc dù đang đùa giỡn nhưng dù sao bọn hắn đều đang ở trên chiến trường thân kinh của mọi người đều rất căng thẳng ngay khi mũi tên cắm lên cánh tay tiểu đội trưởng một cơn mưa đạn liền bay về hướng mũi tên bay ra, không giống ma pháp trong điều kiện ánh sáng yếu như thế này muốn xác định vị trí người bắn tên rất khó vì thế các binh sĩ lựa chọn quét một vòng vế hướng nghi ngờ.

Dưới sự yểm hộ của các đồng đội binh lính lúc nãy chế diễu tiểu độ trưởng cùng hai người khác áp sát ngôi nhà, rút chốt lựu đạn chống bộ binh ném vào bên trong sau khi lựu đạn nổ bọn hắn liền nhảy vào chỉ cần thấy người liền nổ súng không cần biết đối phương là ai.

Đúng lúc đi qua một căn phòng một thanh kiếm chém ra chặt đứt cánh tay cầm cò súng của người lính, hắn hét lên đau đớn lui lại nhưng kẻ địch nhảy ra từ trong phòng liền bám theo sau lưỡi kiếm dính máu đã ở ngay trước mặt hắn.

Đột đột!

Hai tiếng súng vang lên kẻ địch trước mặt ngã xuống người lính giữ lại cho mình một cái mạng, nhưng cánh tay của hắn không còn giữ được nữa.

“Tay của ta, tay của ta.”

Hắn đau đớn hét lớn ôm lấy cánh tay bị chặt đứt máu từ bên trong tuôn ra như thác, đồng đội của hắn chạy tới lấy ra túi c·ấp c·ứu bên hông.

Không có morphin cũng không có loại thuốc giảm đau nào bên trong, người này lấy ra một sợi dây thừng buộc chặt lên phía trên ngăn máu lưu thông, lấy ra một lọ nước không biết là gì đổ lên v·ết t·hương để sát trùng.

“Ahhh!”

Sát trùng mà tất nhiên không dễ chịu nhất là khi không có thuốc giảm đau người lính chỉ có thể nhịn lấy cơn đau như muốn g·iết c·hết hắn, hét lên là cách duy nhất hắn có thể làm lúc này.

Sát trùng xong v·ết t·hương được rắc lên một thứ bột không biết có tác dụng gì rồi được dùng băng vải bịt v·ết t·hương lại.

Như thế một lần sơ cứu đã hoàn thành.

Cơn đáu vẫn tiếp tục h·ành h·ạ người lính, nhưng ít nhất hắn giữ được một mạng. Nhưng người còn lại tiếp tục cẩn thận lục soát căn nhà đảm bảo không còn người bên trong.