Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 273: Phản công (1)




Chương 273: Phản công (1)

Bom bom bom!

Đột đột đột!

“Chăn hắn lại, chặn hắn lại.”

Rầm!

Tiếng súng t·iếng n·ổ liên tiếp vang lên trong con ngõ nhỏ xen lẫn vào đó âm thanh giao chiến la hét.

Cho tới cuối cùng là tiếng một ngôi nhà đổ sập, sau đó không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên nữa.

Lưu Mai Sinh nấp sau căn nhà đồi diện đôi tay cầm chặt lấy khẩu AK một bên cánh tay máu đã nhuộm đỏ ống tay áo, thở hổn hển quan sát căn nhà đổ sập phía trước.

Hắn đưa tay mở ra súng phóng lựu kẹp nòng AK để vỏ đạn rơi xuống, với tay xuống eo lấy ra một quả phóng lựu lắp vào bên ra hiệu cho đồng đội xung quanh.

“Mọi người tản ra bao vây xung quanh.”

Nói xong Lưu Mai Sinh dẫn đầu rời đi ra tiếp cận đống đất đá đổ sụp của căn nhà, mười người khác cũng như vậy tản ra xung quanh cảnh giác quan sát đống đất đá đổ sụp kia.

Mười người đây đã là những người cuối cùng còn lại trong tay hắn, cả một trung đội giao chiến tới bây giờ cũng chỉ còn từng này người, thậm chí một số người còn b·ị t·hương.

Bọn hắn đã bị kẻ địch đẩy lui về phía sau chỉ có thể rút về phòng thủ xung quanh lỗ hổng, căn nhà đổ sập này chính là sản phẩm giao chiến giữa hai bên.

Cận thận vây quanh đống đất đá ngón tay Lưu Mai Sinh đã đặt sẵn trên cò súng sẵn sàng bóp cò nếu phát hiện động tĩnh.

Đoàng đoàng!

Đột nhiên tiếng súng bắn tỉa lại vang lên lần nữa khiến Lưu Mai Sinh chú ý.

“Chuyện gì xảy ra? Tại sao bắn tỉa lại nổ súng?”

Lưu Mai Sinh hỏi.

Nhưng hắn lại không nhận được câu trả lời, toàn bộ trung đội của hắn đều đã ở đây không có người làm nhiệm vụ liên lạc với bắn tỉa.

“Nhanh đi liên lạc với bắn tỉa ngay.”

Lưu Mai Sinh ra lệnh, hắn quay sang người bên cạnh hỏi tiếp.

“Tiếp viện khi nào tới?”

“Không biết đội trưởng, tôi đã cử người đi xin tiếp viện.”

Đội viên trả lời.

Bọn hắn tổn thất quá lớn cần tiếp viện thậm chí là đội khác thay thế nhiệm vụ của bọn hắn.



Lưu Mai Sinh nghe vậy trong lòng thả lỏng một chút.

Đoàng!

Nhưng tiếng súng bắn tỉa vang lên một lần nữa lại khiến Lưu Mai Sinh cảnh giác.

“Bốn người các ngươi thiết lập phòng thủ ngoài ngõ, cố gắng kéo dài thời gian là được.”

Bắn tỉa chỉ khai hỏa khi bọn hắn bắt gặp kẻ địch đang tiếp cận khu vực, Lưu Mai Sinh đoán tiếp viện của kẻ địch đang tới vì thế hắn cần thiết lập phòng thủ ngay lập tức mặc dù bọn hắn không xác định kẻ địch trước mặt đã bị tiêu diệt hay chưa.

Vừa nói xong đống đất đá trước mặt có động tĩnh, một tảng đá bị lớn bị đẩy ra.

Những người xung quanh cảnh giác hướng nòng súng về vị trí đó, nhưng bọn hắn chưa vội nổ súng, muốn xác nhận xem có phải là người của mình hay không.

Lưu Mai Sinh liếc sang đồng đội bên cạnh ra hiệu, người này hiểu ý lớn tiếng gọi.

“Ai ở đó!”

Lời hắn ra nhưng lại không có tiếng đáp lại, thấy vậy ngón tay đặt trên súng phóng lựu đã kẹp chặt.

“Không báo danh tính chúng ta sẽ nổ súng.”

Người lính thấy không ai trả lời liền lên tiếng một lần nữa, nhưng ngay khi lời của hắn vừa nói xong một phát pháo không khí đã bay tới.

Rầm!

Một lỗ hổng nhỏ bị phá vỡ trên bức tường, may mắn nó không khiến người lính nấp sau tường b·ị t·hương.

Đột đột đột!

Bom bom!

Không nói hai lời tất cả nòng súng còn lại đều nhắm về hướng cánh, Lưu Mai Sinh bóp cò quả đạn phóng lựu bay ra hướng thẳng về phía pháo không khí bay đi.

Sau một loạt đạn con ngõ lại trở nên im ắng một lần nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng đất đá rơi.

“Đội trưởng bắn tỉa phát hiện mười kẻ địch đang tiếp cận.”

Người lính liên lạc được điều đi vừa rồi đã trở lại mang đến một tin tức xấu, rất xấu.

Lưu Mai Sinh nghe vậy đôi lông mày nhăn thành lại, mười tên nữa chỉ dựa vào chút người còn lại này của mình làm sao đối phó được với bọn hắn.

Liếc nhìn xung quanh Lưu Mai Sinh nhận ra ánh mắt của toàn bộ đội viên đang nhìn mình, tất cả đều đang chờ quyết định của hắn.

Lưu Mai Sinh cắn răng, cuối cùng hắn vẫn phải chấp nhận rằng bọn hắn không còn khả năng giữ vững vị trí này nữa.

“Rút lui.”



Quyết định này có nghĩa nhiệm vụ của bọn hắn đã thất bại, nhưng ít nhất hắn có thể bảo vệ mạng của các đội viên của mình. Cho dù bọn hắn có cố thủ tại đây cũng chỉ tặng đầu người cho kẻ địch.



Đêm nay sẽ là một đêm dài.

Nguyên Vũ cùng Thẩm Dương đều đã rời khỏi lớp tường thành thứ hai đích thân chỉ huy lần phản công này.

Hiện tại Nguyên Vũ cùng Thẩm Dương đang ẩn mình trong một ngôi nhà gần khu vực quân đoàn một mở đường đây sẽ là vị trí chị huy tạm thời của hắn.

Nhìn lên bản đồ trên bàn Nguyên Vũ lên tiếng hỏi Thẩm Dương phía đối diện.

“Tổn thất phía ngươi thế nào?”

“Mươi tám người!”

Thẩm Dương thở dài một hơi nói.

Nguyên Vũ nghe vậy giật mình ngẩng đầu lên nói.

“Nhiều như vậy!”

Nguyên Vũ không ngờ tới tổn thất kia lại kinh khủng tới vậy.

“Ta cũng không ngờ được.”

Ai mà ngờ được lực lượng với tất cả thành viên đều là siêu phàm giả tiêu chuẩn lại bị tổn thất lớn như vậy chỉ trong hai ngày giao chiến.

Nguyên Vũ nhíu mày, hắn biết sức mạnh của quân đoàn ma pháp Đế quốc nhưng không ngờ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi tổn thất lại nhiều tới vậy.

“Đây đã là gì. Một tiểu đội của ta còn bị tiêu diệt hoàn toàn, không người sống sót.”

Thẩm Dương thể hiện một khuôn mặt đau đớn nói.

“Tổn thất của đối phương bao nhiêu?”

“Không rõ ràng có lẽ khoảng một trăm năm mươi người gì đó!”

Ực!

Nguyên Vũ nuốt một ngụm nước miếng. Tổn thất mười tám người nhưng chỉ gây cho đối phương tổn thất hơn một trăm năm mươi người, phải biết đối phương chỉ là phàm nhân cùng học đồ, số lượng siêu phàm giả hàng chuẩn giá chuẩn không biết có thể vượt qua mười hay không cũng là một vấn đề. Ít nhất thống kê hắn nhận được hiện tại đối phương cũng chỉ có tám người, con số này thật sự quá ít so với một đội quân hai mươi nghìn người.

Ban đầu Nguyên Vũ còn thắc mắc làm sao đối phương chỉ điều từng đấy lực lượng của quân đoàn ma pháp, trong mắt hắn quân đoàn ma pháp chỉ có một chút như vậy cho dù có thể đánh hạ pháo đài này cũng gần như không thể mở rộng chiến quả.

Nhưng bây giờ Nguyên Vũ đã hiểu tại sao đối phương tự tin tới vậy chỉ điều một lực lượng quân đoàn ma pháp hạn chế như vậy tới.

Nghĩ tới đây Nguyên Vũ không khỏi lo lắng cho tương lai của quốc gia, kẻ địch có thể sử dụng những lực lượng như vậy khiến bọn hắn tổn thất tới mức này như vậy nếu lực lượng chính của đối phương tham chiến thì chuyện gì sẽ xảy ra. Nguyễn Vũ chưa mường tưởng ra được.



Kỳ thực Nguyên Vũ đã quá bi quan, không phải Long không muốn mà lực lượng của hắn cũng chỉ có như vậy lấy đâu ra nhiều người hơn nữa.

“Tướng quân tất cả đã vào vị trí.”

Lính truyền tin xuất hiện báo cáo.

Tạm thời bỏ lo nghĩ này qua một bên bây giờ hắn có việc quan trọng hơn cần phải xử lý. Nhìn về phía Thẩm Dương đối diện hắn hỏi.

“Người của ngươi đã sẵn sàng?”

“Tất cả đã vào vị trí.”



Đỗ Phong Nam cùng Dương Lục đều đang có mặt tại bộ chỉ huy tạm thời, hai người đều đang vây quanh một bản đồ được chế tác đơn giản của pháo đài.

“Đối phương đã tăng cường phòng thủ quanh khu vực này, quân ta đã bị đẩy lùi sau hai con phố. Lính trinh sát đã phát hiện kẻ địch đang xây dựng phòng ngự, xem ra đối phương quyết tâm chặn chúng ta tại nơi này.”

Đỗ Phong Nam chỉ vào các vị trí chiều nay bọn hắn đã thất thủ nói.

“Có cách nào vòng quan nơi này không?”

Dương Lục hỏi.

“Không thể tướng quân, nơi này rất quan trọng nếu vòng qua đối phương hoàn toàn có thể cắt đứt đường của chúng ta.”

Vị phó tướng đưa ra ý tưởng nói lên ý kiến của mình.

Suy nghĩ một lúc Đỗ Phong Nam nói.

“Như vậy không bằng dùng pháo san phẳng nới đó.”

“Cái này cũng không được, đất đá quá nhiều sẽ khiến việc di chuyển gặp khó khăn. Tốc độ của chúng ta sẽ bị chậm lại.”

“Như vậy chỉ có thể sử dụng bộ binh tới tranh đoạt nơi này sao?”

Đỗ Phong Nam thở dài.

Hôm nay bọn hắn đã t·hương v·ong tới hơn ba trăm hai mươi tám người, đây là tận dụng đối phương không kịp làm ra phản ứng mới như vậy. Nếu ngày mai khi đối phương đã có chuẩn bị, t·hương v·ong của bọn hắn có lẽ sẽ càng lớn hơn.

Bom bom bom!

Đột nhiên t·iếng n·ổ lớn vang lên khiến mọi người trong bộ chỉ huy chú ý.

“Chuyện gì xảy ra? Mau đi kiểm tra.”

Đỗ Phong Nam ra lệnh.

Chờ một lúc cuối cùng một phó quan cũng chạy vào bộ chỉ huy thở hổn hển nói.

“Tướng quân kẻ địch t·ấn c·ông trên toàn tuyến. Đại đội sáu, đại đội chín và đại đội mười một yêu cầu chi viện.”

Nghe vậy tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, Đỗ Phong Nam vội vã nhìn lại bố trí trên bản đồ.