Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 272: Chiến đấu trên đường phố (3)




Chương 272: Chiến đấu trên đường phố (3)

Đột đột đột!

“Rút lui mau rút lui.”

Lưu Mai Sinh vừa nổ súng ngăn chặn đối phương vừa hét lớn ra lệnh cho đồng đội của mình lui lại vào sau con ngõ.

Bên ngoài con ngõ lúc này đã nằm la liệt bốn cái xác đã nhìn không rõ mặt mũi, người bị đốt cháy thành than, người ngay cả khuôn mặt đều biến dạng nhưng tất cả đều là lính của Lưu Mai Sinh.

Ban đầu Lưu Mai Sinh muốn t·ấn c·ông phủ đầu đám người này muốn chiếm được ưu thế trước khi kẻ địch có thể tiếp cận con hẻm.

Nhưng đáng tiếc mặc dù bọn hắn đã cố gắng nhưng kết quả mang lại chỉ khiến một kẻ địch b·ị t·hương, đổi lại bọn hắn đã tổn thất tới bốn người. Không có trận địa chuẩn bị sẵn chỉ dựa vào chút hỏa lực đơn này bọn hắn thực sự không phải là đối thủ kẻ địch trước mặt. Những viên đạn vốn dĩ chỉ cần trúng vài viên liền có thể tiêu diệt kẻ địch bây giờ lại trở nên yếu đuối trước những kẻ địch trước mặt, mọi nỗ lực của bọn hắn chỉ đổi lại một người của đối phương b·ị t·hương, các nỗ lực t·ấn c·ông đều bị đẩy lùi.

Rút ra một viên lựu đạn ném về phía kẻ địch Lưu Mai Sinh là người cuối cùng rút lui biến mất bên trong con hẻm.

Nhìn con hẻm nhỏ phía trước Dương đội trưởng có cảm giác bên trong mang tới nguy hiểm cho bọn hắn, hắn không biết tại sao đối phương chỉ là phàm nhân nhưng lại có cảm giác như vậy nhưng Dương đội trưởng rất tin tưởng trực giác của mình.

Liếc nhìn đồng đội đang đau đớn ngã trên mặt đất Dương đội trưởng tâm tình không khỏi trầm xuống. Người đội viên này hiện tại đang hít thở rất khó khăn, cơ thể hắn lúc này cởi trần phía trên xuất hiện lít nha lít nhít lỗ hổng, đếm đi đếm lại cũng có tới hơn chục lỗ, nằm bên cạnh là một áo bào rách nát dính đầy v·ết m·áu. Hiển nhiên cái áo này cởi ra từ trên người hắn.

Người này chính là người bị đội của Lưu Mai Sinh làm b·ị t·hương, bởi vì rất vội vàng nên Lưu Mai Sinh không kịp xác nhận mức độ thương tích của hắn nhưng hiện tại nhìn tới đống lỗ máu trên người liền xác định được người này b·ị t·hương rất nặng, cho dù với sức mạnh thể chất của một siêu phàm giả đi nữa nó cũng như vậy.

“Thế nào?”

Dương đội trưởng lo lắng hỏi.

“Không c·hết được!”

Người đội viên kia cố gắng nhịn đau nói, may mắn những vết đạn bắn này đều không trúng yếu hại mặc dù hắn đã mất đi năng lực chiến đấu nhưng ít ra vẫn giữ lại được cái mạng.

Dương đội trưởng nghe vậy liếc nhìn vị trí tim của đội viên, ngay bên dưới trái tim chỉ cách khoảng hai phân một lỗ đạn nằm ngay vị trí đó. Tên đội viên này quả thật rất may mắn, viên đạn này lệch lên một chút nữa là hắn đi rồi.

“Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ t·ấn c·ông.”

Dương đội trưởng ra lệnh.

Sau con hẻm đội của Lưu Mai Sinh cũng đã vào vị trí, khác với lúc bên ngoài nếu kẻ địch tiến vào đón chào bọn hắn không phải là đạn súng trường mà là đạn súng phóng lựu tự động MK19 hỏa lực chống tăng sẽ đón chào bọn hắn một cách nồng nhiệt. Con hẻm này rất nhỏ ngoại trừ chống lấy kẻ địch hoàn toàn không có không gian né tránh.

Bốn người trong đội Dương đội trưởng cận thận tiếp cận con hẻm, nơi này rất hẹp chỉ đủ cho ba người đi lại song song.



Bốn người di chuyển sát hai bên hẻm để bọn hắn có thể sẵn sàng chui vào những hang hốc bên cạnh nếu bị t·ấn c·ông, đây là chút kinh nghiệm bọn hắn đúc rút được vào ngày hôm qua khi chiến đấu với đối phương. Bọn hắn luôn phải sẵn sàng tìm nơi ẩn nấp khi bị đối phương t·ấn c·ông, nếu không muốn cơ thể bị đục lỗ như đồng đội của bọn hắn.

Hai bên hẻm cũng có không ít nhà bọn hắn có bọn hắn có thể lựa chọn một căn trong đó để ẩn nấp, trong trường hợp không có cửa cũng không sao trên tay bọn hắn đã chuẩn bị sẵn ma pháp một để phá tường ẩn nấp, một để đáp trả đối phương.

Cẩn thận từng bước tiến vào sâu trong ngõ, Dương đội trưởng vô cùng căng thẳng. Trừ tiếng pháo nổ từ phía xa ra hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào phát ra trong con ngõ này.

Đi ngang qua lối rẽ Dương đội trưởng liếc nhìn vào trong chỉ thấy được một mảnh vải rách nát đang trung lên món đồ gì đó, Dương đội trưởng không thèm để ý tiếp tục tiến tới.

Bom!

Nhưng ngay khi hắn đi qua lối rẽ đó đồng đội phía sau hắn lấp vào từ trong lối rẽ một v·ụ n·ổ vang lên.

Vụ nổ ngay phía sau lưng khiến Dương đội trưởng giật mình quay đầu lại, đập vào trong mắt hắn là cảnh tưởng hắn không bao giờ quên, cơ thể đồng đội của hắn ngã xuống bị vô số mảnh kim loại hình trụ cắm vào. Ngay cả đầu cũng không thể thoát được, khuôn mặt đầy vặn véo méo mó lộ ra của xương sọ bên ngoài.

Đột đột đột!

Chưa kịp hoàng hồn tiếng súng nổ quen thuộc vang lên.

Bom bom bom!

Sau đó là âm thanh đạn phóng lựu nổ, toàn bộ vị trí của đám người Dương đội trưởng bị bao phủ trong những v·ụ n·ổ.

Rầm!

Tiếng tường đổ vang lên nhưng tiếng súng nổ vẫn còn duy trì.

Dương đội trưởng nhảy vào trong lỗ hổng hắn vừa tạo ra né tránh cơn mưa đạn bên ngoài, thở hổn hển nghe âm thanh súng nổ như tiếng đồng ca ngoài kia mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy xuống.

Nếu không phải phản ứng sợ rằng hắn sẽ có cùng số phận với hai đồng đội của mình.

Sau một lát cuối cùng cơn mưa sắt thép cũng dừng lại.

“Tiểu Chương, tiểu Vương các ngươi thế nào?”

Dương đội trưởng hét lên muốn xác nhận tình huống đồng đội của mình.



“Đội trưởng chúng ta không sao?”

Âm thanh trả lời của hai người khiến Dương đội trưởng thở phào một hơi.

Keng keng keng!

Đột nhiên tiếng kim loại lăn thu hút sự chú ý của Dương đội trưởng trong mắt hắn một vật thể với thân hình tròn có một vị trí nhô lên hình trụ lăn tới ngay bên cạnh hắn.

Dương đội trưởng không biết đây là điều gì nhưng hắn vẫn không do dự gia cố ma pháp phòng thủ cho mình.

Bom!

Lựu đạn p·hát n·ổ mảnh văng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Dương đội trưởng.

Đột đột đột!

Không cần biết Dương đội trưởng có b·ị t·hương hay không tiếng súng nổ từ hướng cầu thang của ngôi nhà vang lên.

Một binh sĩ xuất hiện ngay vị trí cầu tháng khẩu AK trên tay mở chế độ bắn tự động muốn xả hết băng đạn bên trong ra.

Nhưng hắn còn chưa kịp xả hết băng đạn một phát pháo không khí từ trên tay Dương đội trưởng bay ra bắn tới đâm trúng ngực hắn trực tiếp xoắn nát toàn bộ ngực của người lính.

“Đội trưởng anh thế nào?”

Hai người đội viên còn lại nghe tiếng súng bên cạnh liền lo lắng hỏi.

“Không sao, có một con chuột thôi.”

Dương đội trưởng trả lời, hắn đứng dậy đi tới bên dưới cầu thang, hắn cấu trúc một phát hỏa cầu ném lên trên tầng hai, sau đó đạp qua xác người lính rà soát một lượt tầng hai. Cho tới khi xác nhận không có kẻ địch hắn mới trở lại tần một.

Đưa ánh mắt ra quan sát bên ngoài, ngay lập tức một phát đạn bắn lên bức tường phía trước mặt khiến Dương đội trưởng rụt cổ lại.

“Tránh ra một chút ta qua bên kia với các ngươi.”

Nói xong Dương đội trưởng đứng dậy, hai chân vận ma pháp cong chân lại nhảy ra khỏi lỗ hổng. Khoảng cách này chỉ với một cú nhảy hắn hoàn toàn có thể nhảy sang bên kia.

Đuổi theo sau hắn chính là những phát đạn từ đội của Lưu Mai Sinh nhưng tất cả đều đánh lên tường.

Hội quân được với đồng đội hai thành viên trong đội nhìn Dương đội trưởng hỏi.



“Đội trưởng chúng ta phải làm sao?”

Dương đội trưởng lại một lần nữa đưa ánh mắt về phía sâu trong con hẻm nhưng tiếp tục chào đón hắn lại là một loạt đạn.

Rút đầu lại Dương đội trưởng nói.

“Xem ra chúng ta không đi được đường này.”

Hắn nhìn về phía bức tường trong phòng nói tiếp.

“Chúng ta phải mở đường.”

“Mở đường?”

Dương đội trưởng hất cằm về phía bức tường, hai người đồng đội cũng nhìn về phía đó.

“Đội trưởng anh định!”

“Đối phương có thể mở đường bằng cách đó, không lẽ chúng ta không được!”

Dương đội trưởng nói.

Lưu Mai Sinh quan sát lỗ hổng nhưng chờ một khoảng thời gian đối phương vẫn không đi ra.

Rầm!

Đột nhiên t·iếng n·ổ thu hút sự chú ý của Lưu Mai Sinh, vị trí đó khuất tầm mắt của hắn nhưng t·iếng n·ổ cùng tiếng đất đá rơi vỡ này rất quen thuộc.

Một ý nghĩ đang sợ xuất hiện trong đầu Lưu Mai Sinh.

“Lênh cho đội số 4 rút về hội quân với đội số 2 củng cố điểm phòng thủ, rất có thể kẻ địch sẽ mở đường bằng cách phá tường.”

Lưu Mai Sinh ra lệnh.

Bước ra khỏi lỗ hổng Dương đội trưởng gia cố ma pháp phòng thủ của mình lên cao nhất, hai đồng đội phía sau hắn trên tay đã sẵn sàng ma pháp chỉ cần phát hiện kẻ địch liền không do dự bắn ra.

“Kiểm tra tầng hai.”

Sau khi xác nhận không có người ở tầng một Dương đội trưởng ra lệnh.