Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 271: Phản ứng.




Chương 271: Phản ứng.

Bom!

“Con mẹ nó cái lũ đấy đang làm cái chó gì vậy, nơi đó có người của chúng ta sao.”

Ẩn mình trong vị trí gần đường chính, một pháp sư lên tiếng hỏi các đồng đội bên cạnh mình.

“Không có!”

Một người khác nghe vậy trả lời.

“Thế bọn chúng đang làm gì ở đấy? Cả ngày hôm nay bọn chúng không t·ấn c·ông, không lẽ muốn chờ chúng ta c·hết đói?”

“Ai biết đấy không phải là chuyện của chúng ta. Ta đã báo cáo cho tướng quân hẳn sẽ có tin tức sớm thôi.”

Đội trưởng của nhóm lên tiếng.

Cả ngày hôm nay bọn hắn canh chừng ở đây nhưng đến một bóng quân địch cũng không nhìn thấy. Đây là việc rất kỳ lạ không lý nào chỉ mới một ngày kẻ địch liền tổn thất hết, cũng không thể nào chỉ tổn thất như vậy liền sợ hãi không dám t·ấn c·ông.

Nhóm của bọn hắn ngày hôm qua đã tiêu diệt 18 kẻ địch nhưng cũng tổn thất tới hai người, nhưng vấn đề phần lớn kẻ địch bọn hắn tiêu diệt phân lớn là phàm nhân chỉ xử lý được ba tên học đồ. Đây là một tổn thất không nhỏ với bọn hắn đặc biệt khi tất cả đều là siêu phàm giả tiêu chuẩn tổn thất như vậy thực sự là việc không thể chấp nhận được.

Bọn hắn biết được những nhóm gần bọn hắn cũng có tổn thất, mặc dù tổn thất không lớn nhưng so sánh với tổn thất của kẻ địch bọn hắn lại gặp bất lợi rất lớn.

Một tướng quân bình thường hẳn phải tận dụng lợi thế này tiếp tục cường công, nhưng không hiểu sao cả ngày hôm này đối phương t·ấn c·ông rất chập chờn không hề tạo ra một áp lực nào cho bọn hắn. Nhưng bọn hắn lại liên tục nghe được những t·iếng n·ổ ở phía tây, vị trí đó cách khá xa đường chính bố trí quân lực ở nơi đó hẳn không có nhiều.

“Kẻ địch công kích nơi đó làm gì? Bọn hắn không đi ra đường lớn làm sao có thể tiếp cận được tường thành trong.”

“Ai biết, kệ bọn hắn đi làm việc của chúng ta là được.”

Rầm rầm rầm!

Vừa nói xong t·iếng n·ổ liên tiếp lại vang lên, lần này là hướng tường thành thứ nhất.

“Đội trưởng bọn hắn t·ấn c·ông tường thành.”



Lính canh báo cáo.

“Ừm! Để ý đừng để kẻ địch tiếp cận là được.”

Hắn cũng đã quen với mấy khẩu pháo này, cả sáng ngày hôm nay những khẩu pháo này đều nã về phía tường thành. Mặc dù có chút lo lắng không biết tường thành có thể chống được không nhưng bọn hắn cũng không có cách nào, bọn hắn tốt nhất nên làm tốt công việc của mình.

“Đội trưởng lính truyền tin tới.”

Một đội viên đi vào dẫn theo lính truyền tin.

Thấy vậy đội trưởng vội vã đứng dậy, hai người hành lễ xong lính truyền tin nói.

“Dương đội trưởng lệnh từ tướng q·uân đ·ội của ngài được điều tới khu số sáu.”

Dương đội trưởng thấy vậy đôi lông mày nhíu lại, khu số sáu nếu hắn không nhầm nơi đó cách rất xa đường lớn.

“Ta không nhầm nơi đó không quan trọng như vậy, ta có thể biết lý do không?”

Dương đội trưởng hỏi.

“Thứ lỗi ta không thể cung cấp thêm bất kỳ thông tin nào, ngài sẽ được Mã đội trưởng cung cấp thông tin cần thiết khi tới nơi.”

Nghe vậy Dương đội trưởng liền không nói gì nữa ra lệnh cho người của mình di chuyển, ngay sau đó bọn hắn liền rời khỏi vị trí đóng giữ của mình hướng về mục tiêu nhiệm vụ đi tới.

Rầm!

Lại một t·iếng n·ổ vang lên bức tường của ngôi nhà dể dàng bị thuốc nổ thổi bay, từ bên trong những họng súng AK ló ra từ bên trong lỗ hổng, từ bên trong những người lính của quân đoàn một bước ra con hẻm nhỏ, bọn hắn cẩn thận rà soát từng góc khuất trong con hẻm đảm bảo rằng không có bất kỳ mối nguy hiểm nào.

“An toàn!”

Bước ra từ lỗ hổng Lưu Mai Sinh quan sát xung quanh con hẻm.

“Dừng lại tại chỗ, nhanh bố trí phòng thủ.”



Lưu Mai Sinh ra lệnh. Các thành viên khác trong đội của hắn nhanh chóng tìm kiếm điểm phòng thủ thích hợp bố trí hỏa lực. Huấn luyện nói cho bọn hắn biết sau khi mở đường kẻ địch chắc chắn sẽ tới, bọn hắn cần lập tức bố trí phòng thủ sẵn sàng đón quân địch.

Một binh sĩ lấy xuống quả mìn DH20 trên lưng kết nối với dây kích nổ bố trí nó trong một góc khuất, dùng tấm vải nát trên tay trùm lên mặt mìn làm ngụy trang.

Rồi hắn ẩn nấp vào một vị trí dễ quan sát sẵn sàng tặng cho kẻ địch một món quà đầy ý nghĩa.

Những người khác cũng đã bố trí xong chốt phòng ngự, chỉ cần chờ đợi kẻ địch xuất hiện trong tầm mắt.

Lưu Mai Sinh trở lại tầng hai căn nhà dùng ống nhòm nhìn về phía xa xuất hiện trong mắt hắn chính là một đội bắn tỉa, có lẽ cũng thấy được hắn xạ thủ bắn tỉa giơ ngón cái lên ra hiệu.

Lưu Mai Sinh thấy vậy cũng giơ ngón cái lên xác nhận với bọn hắn.

“Đội trưởng bắn tỉa phát hiện năm kẻ địch đang tiếp cận hướng mười giờ cách chúng ta khoảng năm mươi mét.”

Một ngươi lính báo cáo, bắn tỉa đương nhiên không ở cùng bọn hắn, nhưng luôn nằm trong tầm nhìn của bọn hắn, hai bên bởi vì không có điện đài chỉ có thể ra hiệu bằng ký hiệu tay.

Lưu Mai Sinh đi tới muốn quan sát vị trí được ra hiệu, nhưng vị trí của kẻ địch có vẻ như nằm trong điểm mù khiến hắn không thể quan sát được.

“Đội trưởng bắn tỉa sắp nổ súng.”

Bởi vì không thể dùng điện đài liên hệ nên hai bên chỉ có thể giao tiếp rất hạn chế, bắn tỉa cũng không biết nên yểm trợ như thế nào, vì thế bọn hắn thường khai hỏa ngay khi phát hiện kẻ địch.

“Tiểu Khang để nhóm của ngươi đi vòng từ cánh trái, tập hậu bọn hắn.”

Lưu Mai Sinh ra lệnh.

Người lính gọi tiểu Khang nghe vậy liền đáp lời rời đi mang theo tiểu đội của hắn vòng sang một hướng khác muốn tìm đường tập hậu kẻ địch.

Đoàng đoàng!

Vừa xong hai tiếng súng nổ đã truyền tới, bắn tỉa đã khai hỏa.

“Nấp mau.”



Lực lượng đang tiếp cận con hẻm đội của Lưu Mai Sinh đang đóng giữ chính là đội của Dương đội trưởng, vừa tới nơi này xong hắn đã bị cái tên họ Mã kia điều tới xử lý kẻ địch.

Nghe tới chuyện đang xảy ra Lưu đội trưởng cũng không ngờ được đối phương lại nghĩ ra cách như vậy, phá tường để tạo một con đương mới dẫn tới lớp tường thành thứ hai.

Nghe nói tới khi chỉ huy của bọn hắn phát hiện ra đối phương đã đi tới một nửa con đường, hiện tại nhiệm vụ của bọn hắn là ngăn cản đối phương tiếp tục tiến tới.

Nếu để đối phương tiếp cận được tường thành trong bọn hắn liền sẽ bị chia cắt, tới lúc đó nếu không muốn bị bao vây tiêu diệt bọn hắn chỉ có thể rút vào thành trong. Nhưng như vậy cũng có nghĩa bọn hắn hoàn toàn bị bao vây, thành trong khá nhỏ gần như không đủ khả năng để chứa tới cả chục nghìn quân đối đầu với nhau. Đây là một vấn đề lớn khi bọn hắn không phải chịu bất kỳ tổn thất nào khi phòng thủ ở thành ngoài. Hơn nữa nhìn cách đối phương công thành mà xem, bọn hắn sẽ bị đè bẹp hoàn toàn không có cơ hội chống cự.

Nhưng ngay khi vừa tiếp cận mục tiêu đội của bọn hắn đã suýt mất đi một người, vừa rồi ma pháp phòng thủ một thành viên trong đội suýt nữa đã bị phá hủy, nếu không phải cảnh giác hắn sẽ bị làm thịt.

“Đội trưởng đối phương có siêu phàm giả tiêu chuẩn.”

Một đội viên báo cáo.

Nghe vậy đôi lông mày Lưu Mai Sinh nhíu chặt. Theo tin tức hắn nhận được một khi đối phương có siêu phàm giả tiêu chuẩn như vậy khả năng cao toàn đội của đối phương liền là siêu phàm giả tiêu chuẩn.

Mẹ nó lần này bọn hắn gặp rắc rối lớn rồi năm đấu bốn mươi, mặc dù nhìn về quân số bọn hắn chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng bọn hắn là phàm nhân còn đối phương là siêu phàm giả.



Sau lớp tường thành thứ hai Nguyên Vũ và Thẩm Dương cùng các phó quan của mình đang đứng xung quanh sa bàn của tòa thành, ánh mắt dán chặt vào phía trên sa bàn.

“Tình hình thế nào ?”

Thẩm Dương hỏi.

“Ta đang tập hợp lực lượng, tối nay chúng ta sẽ phản công.”

Nguyên Vũ nghe vậy liền trả lời. Dù sao phần lớn lực lượng quân sự của thành đều nằm trong tay hắn, Thẩm Dương cũng không thể không hỏi hắn.

“Người của ngươi đâu?”

Nguyên Vũ hỏi lại.

“Đang tập hợp. ta chỉ có thể điều ba bốn mươi người, nếu nhiều hơn rất có thể kẻ địch sẽ công thẳng vào đường chính.”

“Đã hiểu. Ta muốn người của ngươi bố trí xung quanh khu vực này.”

Nguyên Vũ chỉ vào các điểm quanh khu vực bọn hắn cho là quân đoàn một đang mở đường, ở những vị trí này bọn hắn hoàn toàn có thể thực hiện một đòn t·ấn c·ông tổng lực nhằm vào con đường. Mục tiêu của bọn hắn là đẩy lui quân đoàn một ra khỏi những khu vực này chia cắt lực lượng tiên phong của kẻ địch.