Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 266:




Chương 266:

Rầm rầm rầm!

Tiếng pháo nổ vẫn vang vọng trên biên giới giữa hai quốc gia, đã qua hai ngày ma pháp phòng thủ của pháo đài vẫn đứng vững suốt thời gian qua, không có xe công thành chuyên được thiết kế để phá phòng thủ của pháo đài chỉ sử dụng pháo bắn bình thường bọn hắn gần như không có khả năng ngay lập tức đánh hạ ma pháp phòng thủ của đối phương.

Nhưng ma pháp phòng thủ của pháo đài suốt hai ngày qua phải liên tục hứng chịu vô số đạn pháo tẩy lễ, còn chưa kể đối phương còn dùng một loại v·ũ k·hí nào đó có thể vượt qua ma pháp phòng thủ bắn vào trong pháo đài khiến kiến trúc pháo đài phải chịu tổn hại không nhỏ.

“Tướng quân ma pháp sắp không chịu được nữa, nếu chúng ta không đóng ma pháp mạch ma thuật sẽ bị pháp hủy.”

Một ma pháp sư chạy tới khuôn mặt hắn hoảng hốt báo cáo.

Rầm rầm!

Đứng trên tường thành được bảo vệ bởi ma pháp trước những v·ụ n·ổ của đạn pháo khuôn mặt Nguyên Vũ hiện tại đã cực kỳ khó coi.

Vốn dĩ hắn nghĩ rằng có thể dựa vào pháo đài làm thịt đội quân này của Nam Tinh nhưng ai mà ngờ được suốt hai ngày qua đối phương một người cũng không cho bọn hắn cơ hội.

Hơn nữa hắn còn phát hiện đối phương có một loại v·ũ k·hí có tầm bắn còn xa hơn của pháo ma pháp, đây là điều hắn chưa từng ngờ tới.

Phải biết nếu chỉ dựa vào pháo ma pháp từ xa bắn muốn phá được phòng ngự của pháo đài cũng không dễ dàng chưa nói đến tốc độ bắn của pháo ma pháp cần bao lâu để làm chuyện đó riêng việc pháo ma pháp trên tường thành có để chúng làm như vậy hay không cũng là một chuyện lớn.

Không ai ngu tới mức để pháo của đối phương phá phòng thủ của tường thành trong khi pháo của mình lại không thể làm gì.

Nhưng hiện tại lại khác, v·ũ k·hí của đối phương nằm ngoài tầm bắn của pháo ma pháp bọn hắn, đồng nghĩa với việc bọn hắn ngoại trừ đứng nhìn đối phương bắn vào mặt mình thì không còn cách nào khác.

Hắn đã từng thử nghiệm cử hiệp sĩ rồng đi xử lý thứ v·ũ k·hí kia, nhưng cuối cùng chỉ còn sáu hiệp sĩ rồng trở về v·ũ k·hí của đối phương vẫn tiếp tục bắn.

Bây giờ Nguyên Vũ có hai lựa chọn một là để đối phương bắn nát ma pháp phòng thủ của mình rồi tràn vào, hai là hạ ma pháp phòng thủ xuống rồi để đối phương tràn vào.



Ừ thì lựa chọn nào cũng như vậy chỉ là sớm muộn thôi. Dù sao ma pháp đã tới nước này một khi đã hạ xuống, dưới sự q·uấy n·hiễu của đối phương rất khó khởi động lại. Dù sao ma văn cũng được bố trí sau tường thành một khi đối phương tràn vào bọn hắn liền có vô số cách ngăn chặn ma pháp phòng thủ khởi động lại.

“Thẩm tướng quân không biết ý kiến ngài như thế nào?”

Nguyên Vũ nhìn sang Thẩm Dương bên cạnh, mặc dù hắn là tướng của nơi này nhưng hắn cho rằng vẫn cần ý kiến của Thẩm Dương.

Trong lòng Thẩm Dương hiện tại cũng rất lo lắng, cho dù hắn có nghĩ như thế nào cũng không ngờ tới cuộc chiến lại diễn biến thành như thế này, còn chưa tiêu diệt được một kẻ địch nào của đối phương tường thành của bọn hắn đã sụp đổ.

Thẩm Dương không khỏi trầm xuống, thứ v·ũ k·hí này thực sự quá đáng sợ, hiểu biết của Thẩm Dương cho thấy các phương pháp phòng ngự hiện tại trên thế giới không có cách nào đối phó với thứ v·ũ k·hí này, đối mặt với nó ngoại trừ chủ động t·ấn c·ông tiêu diệt đối phương nếu không liền chỉ có thể trốn trong thành b·ị đ·ánh.

Nhưng quân thủ thành có thể làm được việc đó sao? Đương nhiên không thể quân số hai bên đã là một vấn đề lớn.

Thở dài một hơi Thẩm Dương nói.

“Để bọn hắn vào đi, chúng ta sẽ sử dụng sự phức tạp của pháo đài này tiếp đãi bọn hắn.”

Nguyên Vũ nghe vậy gật đầu quay sang phó tướng bên cạnh nói.

“Hạ ma pháp xuống.”

“Rõ.”

Rầm rầm rầm!

Rất nhanh ma pháp phòng thủ đã hạ xuống đạn pháo không còn bị ngăn cản bởi ma pháp phòng thủ v·a c·hạm thẳng vào tường thành.



Bất quá tường thành dù sao cũng được xây dựng bằng đá mặc dù gây tổn hại không nhỏ cho tường thành nhưng một hai phát thì vẫn không đủ để đánh sập tường thành.

Mặc dù như vậy đứng trên tường thành Nguyên Vũ cùng Thẩm Dương đều cảm nhận được đất đá dưới chân mình rung chuyển.

“Tướng quân ở đây rất nguy hiểm.”

Phó tướng ở bên cạnh cảm nhận được uy lực khủng kh·iếp này khuôn mặt cũng tràn đầy lo lắng nói.

Cả Nguyên Vũ cùng Thẩm Dương kỳ thực sau phát vừa rồi đều biết ở đây nguy hiểm, nhưng là tướng quân bọn hắn không tiện lên, vì thế khi phó tướng lên tiếng bọn hắn rất tự nhiên không có lý do từ chối.

Xuống khỏi tường thành Nguyên Vũ cùng Thẩm Dương nhanh chóng trở lại vị trí q·uân đ·ội của mình.

Đứng trước lính của mình Thẩm Dương đùa cợt nói.

“Anh em sẵn sàng đi. Cho lũ nghiệp dư kia biết thế nào mới là quân đoàn ma pháp, bọn hắn sẽ nhớ đến chúng ta như tử thần thì thầm bên tai bọn hắn.”

Huýt huýt! Ha ha ha.

Thẩm Dương nói xong đám lính trước mặt hắn đều lần lượt huýt sáo cười đầy sảng khoái tựa như bọn hắn không để đối phương vào trong mắt vậy.

Quả thật bọn hắn không để đối phương vào mắt là chính xác đây không phải lần đầu tiên bọn hắn đối đầu với các vương quốc phía bắc, ấn tượng đầu tiên của bọn hắn về những đội quân này là phi thường nghiệp dư. Đặc biệt là quân đoàn ma pháp, hầu hết đều là cấp học đồ một trăm người bọn hắn hoàn toàn có khả năng làm thịt năm trăm người của đối phương.

Lần này bọn hắn cũng rất tự tin đặc biệt bọn hắn còn nằm trong thế phòng thủ trận chiến này càng dễ dàng.

“Ha ha rất tốt mọi người chuẩn bị đi chúng ta phải đón chào bọn hắn thật nồng nhiệt. Đây sẽ lại là chiến công tiếp theo của chúng ta.”

Thẩm Dương cười nói.

Các đội viên của hắn nghe vậy cũng liên tục hú hét như thể lần này bọn hắn lại có chiến công nữa vậy.



Bên cạnh đó Nguyên Vũ cũng đang xốc tinh thần cho lính của mình, không giống như lính của Thẩm Dương những người lính của Nguyên Vũ tinh thần lại không cao như vậy. Chỉ riêng việc phải từ bỏ tường thành trong khi không thể làm thịt nổi một người lính của đối phương là quá đủ để đánh vào tinh thần của bọn hắn lúc này.

May mắn quân đoàn ma pháp luôn là một lực lượng cực kỳ tinh nhuệ về cả kỹ năng lẫn tinh thần.

“Để cung thủ tiến vào các khu vực phòng thủ trong thành, chuyển toàn bộ v·ũ k·hí lương thực dân cư vào thành trong, bọn chúng sẽ phải trả giá đắt nếu tiến vào pháo đài.”

Các pháo đài lớn như thế này ngoại trừ thành ngoài chúng còn được thiết kế để có thể chiến đầu nếu quân địch tiến vào trong thành. Đặc biệt phong cách thiết kế của pháo đài này giống với các pháo đài của Nhật Bản với những con đường ngoằn nghèo trong thành buộc kẻ địch phải đi theo một tuyền đường nhất định và các công sự phòng ngự dọc đường dần tiêu hao kẻ địch.

Rầm!

Cuối cùng sau sự công phá liên tục của đạn pháo một đoạn tường thành đã sụp đổ bụi bặm nhanh chóng khuếch tán bao phủ cả khu vực xung quanh.

Thấy cảnh này Nguyên Vũ vội vã ra lệnh.

“Nhanh chuyển hết mọi thứ vào thành trong, nhanh. Những người còn lại tới lỗ hổng, nhanh.”

Ngoài thành Đỗ Phong Nam thông qua ống nhòm có thể thấy được đoạn tường thánh sụp đổ, hắn quay sang ra lệnh.

“Pháo Binh áp chế quân địch trên tường thành, cối t·ấn c·ông khu vực sau lỗ hổng.”

Đỗ Phong Nam muốn lợi dụng quỹ đạo bắn của súng cối để t·ấn c·ông vào các khu vực phía sau vị trí của lỗ hổng, là một tướng quân hắn biết thói quen thủ thành của các tướng quân những lúc như thế này chính là bố trí quân xung quanh lỗ hổng muốn dùng địa hình nhỏ hẹp của lỗ hổng để hạn chế lợi thế số lượng của bên t·ấn c·ông, những lúc thế này chiếm lỗ hổng luôn là thời điểm t·hương v·ong lớn nhất của quân t·ấn c·ông.

Rồi hắn quay sang tướng quân chỉ huy quân đoàn phương nam nói.

“Để người của ngươi đánh chiếm tường thành, lỗ hổng chúng ta sẽ lo. Dương Lục để người của ngươi chuẩn bị, đây là công thành.”

Dương Lục nghe vậy nỏ một nụ cười ác quỷ nói.

“Như yêu cầu của ngài tướng quân.”