Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 263: Lời tuyên chiến.




Chương 263: Lời tuyên chiến.

Sáng hôm nay thành Kim Lăng rất nhộn nhịp, người người nhà nhà đều tràn ra đường vây xung quanh đường chính dẫn từ cổng thành bắc vào thẳng cung điện hoàng gia.

Xung quanh con đường cảnh vệ hoàng gia đã tạo ra một hành lang an toàn ngăn chặn người dân tiến vào làn đường, những căn nhà xung quanh cửa sổ đều đã mở toang những thiếu nam thiếu nữ trẻ trung tràn đầy sức sống xuất hiện trên cửa sổ.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung về hướng cửa thành bắc chờ đợi vị vua mới của bọn họ xuất hiện.

Cổng thành bắc lúc này cũng đã mở rộng, một đội kỵ binh hoàng gia mặc lên người những bộ khôi giáp bóng loáng mỗi người cầm trên tay lá cờ có vẽ biểu tượng hoàng gia vây quanh một xe ngựa ở giữa tiến vào thành.

Ngồi trong xe ngựa Long mặc lấy trang phục dành riêng cho lễ đăng quang xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hai bên xe ngựa được thiết kế cửa sổ thủy tinh khiến người bên ngoài có thể nhìn vào.

Long rất thân thiết nụ cười trên môi đưa tay lên vẫy chào người dân xung quanh. Mặc dù phần lớn người dân xuất hiện ở đây thực chất chỉ là xem náo nhiệt chứ không phải chào đón hắn, đối với những người dân này ai làm vua đều được chỉ cần đừng khiến cuộc sống của bọn hắn bị đảo lộn bọn hắn liền không quan tâm.

Long cũng không phải người nào đó làm ra cống hiến đặc biệt hay một vị vua thương nước yêu dân, trong mắt phần lớn người dân của vương quốc có lẽ hắn chỉ là một vị vua hết sức bình thường.

Rất nhanh xe ngựa đã dừng trước cổng hoàng cung, Đức Bình xuống ngựa đi tới một bên mở cửa xe ngựa, từ bên trong Long bước ra.

Ngay khi hắn bước ra xe ngựa mọi người xung quanh đều cùng lúc quỳ xuống, dưới sự hộ tống của đội nghi lễ Long từng bước tiến vào đại sảnh nghi lễ của hoàng cung, đến trước cửa đại sảnh hai lính lễ nghi cùng lúc mở cửa ra Long không dừng bước tiến vào trong.

Bên trong đại sảnh đều đã chật kín người các quý tộc và sứ giả đều đã có mặt tại đây. Nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đều đứng bên phải ngay cạnh ngai vàng.



Nhị hoàng tử biểu cảm bình tĩnh không chút gợn sóng quan sát lấy Long xuất hiện sau cánh cửa. Nhưng tứ hoàng tử lại khác hắn không hề che dấu chút nào ánh mắt phẫn nộ của mình nhìn về phía Long. Trong suy nghĩ của hắn đáng lý ra ngươi đang đứng ở kia phải là hắn chứ không phải Long, hắn phẫn nộ, hắn ghen ghét, hắn không cam tâm tất cả đều hiện lên trên khuôn mặt kia.

Đứng đối diện với hai vị hoàng tử là ba vị công tước Lý công tước cũng nhìn thấy biểu cảm hiện tại của tứ hoàng tử lắc đầu thở dài một hơi.

“Xem ra tứ hoàng tử không trưởng thành thêm chút nào suốt thời gian qua.”

Đứng bên cạnh Phương công tước bình tĩnh lên tiếng. Ánh mắt của hắn liếc nhìn tứ hoàng tử sau đó lại tập trung hướng về phía bóng người xuất hiện sau cửa đại sảnh.

“Aiz! Chỉ mong bệ hạ có thể nể tình anh em tha cho ngài ấy một mạng.”

Lý công tước nhỏ giọng trả lời.

Ông ta thật sự rất thất vọng với tứ hoàng tử, tới lúc này rồi còn thể hiện khuôn mặt đấy ra khác nào nói cho bệ hạ mau tới g·iết ta đi. Nhưng tứ hoàng tử lại không nghĩ tới như vậy, ánh mắt hắn không hề che dấu thù địch nhìn về phía Long, nếu ông ta là Long ông ta cũng không tha cho hắn.

Lý công tước không còn cách nào khác đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía nhị hoàng tử bên cạnh, chỉ mong vị này có thể kịp thời nhắc nhở tứ hoàng tử thu hồi biểu cảm kia.

Nhị hoàng tử thấy Lý công tước nhìn về phía mình liền biết ông ta đang cầu xin mình, mặc dù nhị hoàng tử không hứng thú với thằng em điên điên khùng khùng bên cạnh mình nhưng hắn rất vui lòng bán cho vị công tước này một phần nhân tình.

Nhị hoàng tử nhích tay hích lên người tứ hoàng tử, bị tác động tứ hoàng tử trừng mắt nhìn hắn, thấy vậy nhị hoàng tử nhịn xuống xúc động muốn cho tên này một cái tát nói.



“Nếu ngươi muốn c·hết liền cứ giữ lấy biểu cảm đó nhìn hắn.”

Tứ hoàng tử nghe vậy không nói gì chỉ hừ một tiếng quay đầu đi.

Long mới chỉ tiến vào đại sảnh hắn đương nhiên không biết chuyện vừa xảy ra, hắn tiếp tục bước từng bước trên thảm đỏ tiến về phía ngai vàng, mỗi nơi hắn đi qua các quý tộc đều lần lượt cúi đầu.

Long liếc mắt thấy được Lâm Ngọc Hân đang đứng hàng bên trái ngai vàng ngay dưới vị trí của ba vị cộng tước, nhìn thấy Long đưa ánh mắt về phía mình Lâm Ngọc Hân rất bình tĩnh hành một lễ quý tộc, nàng không thể hiện một chút cảm xúc nào trên dung nhan mỹ lệ của mình.

Long thấy vậy rất hài lòng thu hồi ánh mắt, nữ nhân này không hổ là nữ hầu tước quyền lực nhất Nam Tinh. Hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục tiến về phía trước dừng trước ngai vàng, rồi quay lại nhìn xuống đại sảnh bên dưới.

Khi Long nhìn xuống tất cả người trong đại sảnh đều đồng loạt cúi đầu hành lễ, cho tới khi hắn ngồi xuống ngai vàng tất cả vẫn đang cúi đầu.

Lúc này một lão già đầu tóc bạc phơ khoác trên mình một bộ đồ quý tộc sang quý đi tới bên cạnh ngai vàng mở ra một bản sớ bắt đầu đọc.

Người này là tộc lão trong hoàng gia, theo truyền thống mỗi vị quốc vương khi lên ngôi đều phải trải qua nghi thức công nhận của hoàng gia.

Nội dung chủ yếu ca ngợi lão cha hờ của hắn sau đó là ca ngợi hắn rồi công nhận tính hợp pháp của Long trong việc kế thừa ngai vàng.

Tới khi đọc xong sớ chính là nghi lễ đội vương miện, từ bên ngoài đại sảnh một đội nghi lễ tiến vào hai người mỗi người giữ lấy một cái khay trên khay là vương miện, cùng quyền trượng hai đồ vật quan trọng được xem như biểu tượng hoàng gia.



Hai người đi đầu tiến tới đưng bên cạnh ngai vàng, tộc lão đầu tiên nhận lấy vương miện đi ra phía sau ngai vàng vươn tay đặt vươn miện lên đầu Long, sau đó ông ta tiếp tục nhận lấy quyền trượng đi tới bên tay phải Long cúi đầu dâng ra quyền trượng.

Long nhận lấy quyền trượng chống một đầu của nó xuống đất.

“Nguyện bệ hạ che chở cho thần dân của ngài.”

Lúc này trong đại sảnh toàn bộ quý tộc đồng thanh hô lớn.

Thông thường sau nghi thức này quốc vương sẽ tuyên bố bổ nhiệm quan chức cũng như thưởng cho những người có công, nhưng lần này Long lại không làm như vậy không phải hắn không thể mà là hắn không muốn, trong đại sảnh này không có một quý tộc nào lập công cho hắn, còn những người lập công lại không có tư cách bước vào đại sảnh. Mặc dù Long rất ngứa mắt với cái tục lệ này nhưng hiện tại hắn vẫn không dám khiêu chiến sức mạnh của hệ thống quý tộc vì thể chỉ có thể để bọn họ chịu ủy khuất một chút.

Hơn nữa Long cũng là một vị vua đặc biệt trong hàng trăm năm qua, vị vua duy nhất lên ngôi nhưng không sắc phòng vương hậu.

Nhưng chuyện này cũng không bắt buộc vì thế Long cũng liền bỏ qua, nhưng hắn còn một vấn đề cần phải tuyên bố.

Long lấy ra bài diễn văn của mình bắt đầu đọc nói chung nội dung đều là một chút họa phản quốc rồi hắn nhận lấy nghĩa vụ dẹp loạn rồi vài câu tự tâng bốc chính mình. Không có gì đặc biệt, nhưng nội dung sau đó mới là vấn đề.

“…Từ tổ tiên khai quốc tới nay, các đời quốc vương luôn chăm lo đất nước yêu chuộng hòa bình, mong muốn chung sống với hòa bình với hàng xóm láng giềng. Nhưng sói vẫn là sói, linh cẩu vẫn là linh cẩu lòng tốt của chúng ta không thể khiến cái bụng đói của bọn hắn thỏa mãn, bọn hắn vẫn luôn nhăm nhe vương quốc chúng ta. Lợi dụng lúc vương quốc gặp khó khăn bọn hắn hòng xâm chiếm đất đai của vương quốc, g·iết c·hết con dân vương quốc biến con dân của chúng ta thành nô lệ. Ta làm sao có thể chịu được cảnh này, ta phẫn nộ, giận giữ trước hành động dã man không có tình người của bọn chúng. Ta thấy rằng phải dạy cho bọn chúng một bài học, phải dùng kiếm dùng thương đánh cho lũ sói, lũ linh cẩu sợ để chúng không dám nhăm nhe đất đai của chúng ta, con dân của chúng ta. Khắc ghi vào trong tâm trí chúng sự sợ hãi tột cùng…”

Mọi người trong đại sảnh đều giật mình trước tuyên bố này, bọn họ mặc dù biết sẽ có một cuộc chiến xảy ra với Thái Nguyệt, nhưng không ai ngờ được quốc vương lại vào lúc này tuyên bố c·hiến t·ranh, trong đại sảnh tiếng xì xào bàn tán bắt đầu xuất hiện.

Thông thường thế giới này tuyên bố c·hiến t·ranh cũng không cần phức tạp như vậy, nhưng Long muốn có một lý do để thuyết phục người dân của vương quốc.

Để cho bọn hắn thấy rằng mình mới là bên đứng về phía chính nghĩa. Con người luôn có xu hướng thiên về chính nghĩa, các quốc gia ở thế giới cũ tìm lý do cho c·hiến t·ranh mục đích đầu tiên chính là để thuyết phục người dân và binh sĩ của họ rằng đây là một cuộc chiến vì chính nghĩa. Chỉ như vậy tinh thần của người lính mới có thể ổn định, người lính luôn cần một mục tiêu để chiến đấu nếu không chỉ cần một lần bại trận toàn quân rất dễ dàng bị tan rã.