Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 262: Chơi với lửa có ngày chết cháy.




Chương 262: Chơi với lửa có ngày chết cháy.

Long cầm lên chén nước trước nói.

“Ồ! Ý nguyện gì?”

Rồi hắn đưa chén nước lên miệng nhấp một ngụm chờ đợi câu trả lời của Lâm Ngọc Hân.

“Các quý tộc phương nam nguyện ý phối hợp với hành động của ngài, chỉ mong ngài dơ cao đánh khẽ.”

Lâm Ngọc Hân xích lại bên cạnh Long tay phải đạt lên đùi hắn, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo sự quyến rũ.

Long liếc mắt nhìn nàng, hắn thấy được trong đôi mắt đó đang thể hiện sự yếu đuối khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng siêu lòng muốn che chở cho nàng.

Long nheo mắt, hắn quét mắt một lượt cơ thể của Lâm Ngọc Hân. Nửa phần trên hơi nghiêng về phía trước để lộ ra phần da thịt tuyết trắng trước ngực, cùng bộ ngực sung mãn của nàng, một bàn tay đặt lên trên đùi hắn khuôn mặt lại ngậm nước.

Vừa kích thích dục vọng của nam nhân lại vừa kích thích ham muốn bảo vệ của nam nhân. Chậc chậc! chỉ với một động tác nàng ta đã tạo ra hai luồng cảm xúc với một tên đàn ông.

Nữ nhân này, rất giỏi chơi đùa tâm lý với nam nhân! Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Long sau hình ảnh này.

Có điều Long cũng rất thích những nữ nhân như vậy, hắn đưa tay lên nhẹ nắm lấy cằm của nàng nâng lên để ánh mắt nàng đối diện với hắn hỏi.

“Hành động gì vậy?”

Lâm Ngọc Hân thấy vậy trong long vui mừng, thanh niên trước mặt mặc dù đang cực lực khắc chế nhưng một người đã chơi đùa với vô số đàn ông như nàng biết hắn đã động tâm.

Lâm Ngọc Hân vội vã thể tiếp tục thể hiện sự yếu đuối của mình ngực hơi đẩy về phía trước nếu từ trên nhìn xuống hoàn toàn có thể thấy rõ ràng mảng ngực tuyết trắng, bàn tay còn lại cũng đặt lên đùi Long yếu đuối nói.

“Chỉ cần điện hạ nguyện ý hành động gì đều có thể.”

Lời này mặc dù nghe qua giống như đang muốn nói các quý tộc phương nam đều nguyện ý phối hợp với hắn, nhưng trong căn phòng này trong một bầu không khí ám muội như thế này lời của nàng lại như có một ý tứ khác.

Là một tên đàn Long đương nhiên không thể không suy nghĩ tới ý tứ này, hắn cũng biết yêu tinh trước mắt cũng đang hướng hắn tới suy nghĩ này. Nếu nàng đã muốn như vậy hắn rất vui lòng thỏa mãn nàng. Dù sao cũng hơn một năm rồi hắn chưa đụng tới phụ nữ, âu cũng nên thử một chút hương vị của nữ hầu tước.



Long động tay rời đi cằm của Lâm Ngọc Hân đặt lên má nàng cảm nhận làn da trơn nhẵn ấm áp này Long đầy ý vị hỏi nàng.

“Cái gì đều có thế?”

Lâm Ngọc Hân gật đầu nói, không hiểu sao nàng lại cảm giác được nguy hiểm trong ánh mắt của Long, nhưng nàng biết lúc này đã không thể dừng lại tiếp tục dụ dỗ Long. Nhưng nàng đầy cảnh giác tìm kiếm dấu hiệu nguy hiểm sẵn sàng dừng lại.

Nàng đã trêu đùa với rất nhiều đàn ông nhưng mỗi lần trêu đùa như thế này đều giống như mỗi lần đi trước vực sâu nàng phải tìm một thời điểm thích hợp để dừng lại khiến đám suy nghĩ bằng nửa thân dưới kia muốn mà không được.

Thứ không có được mới là thứ quý giá nhất, nàng đã thấm nhuần câu nói này từ lâu nàng sẽ không bao giờ cho bọn đàn ông đạt thành dục vọng của mình, chỉ như vậy mới có thể dễ dàng không chế. May mắn vị hoàng tử này còn rất trẻ nàng tự tin có thể nắm chặt hắn trong tay.

Đáng tiếc Lâm Ngọc Hân không biết rằng người nàng đang đối mặt không phải là một thanh niên huyết khí phương cương mới lớn có thể dễ dàng bị nàng thao túng cảm xúc mà là một người đã trải qua tranh đấu chính trị đầy khốc liệt.

“Uh!”

Đột nhiên không một điều báo trước Long giữ lấy đầu Lâm Ngọc Hân như một con sói đói cắn lấy cặp môi của nàng, không kịp chuẩn bị hàm răng trắng sáng dễ dàng bị công phá.

Long có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những phụ nữ như thế này. Thông thường đàn ông đều thích chơi mèo vờn chuột với nàng, nhưng nếu làm thế không biết từ bao giờ ngươi liền trở thành con chuột cho nàng vờn đâu. Cách tốt nhất là trực tiếp ăn chặt lấy nàng, cái gì quý ông, cái gì lễ nghi cứ vứt sang một bên đi nàng liền sẽ sợ.

Lâm Ngọc Hân bất ngờ bởi hành động của Long đôi mắt nàng mở lớn không biết chuyện gì xảy ra, tới khi nàng kịp phản ứng hai tay liền vội vã đặt lên vai Long dùng sức đẩy ra.

Nhưng nàng cố gắng như thế nào cũng không thể đẩy Long ra, phải cho tới khi nàng sắp không thở nổi đôi môi hai người mới tách ra.

“Điện điện hạ…ngài ngài…”

Mọi chuyện không đúng như kịch bản khiến trong lòng Lâm Ngọc Hân sợ hãi, nhưng tố chất của một vị quý tộc lâu cao cư vị cũng lập tức được nàng thể hiện ra.

Nàng biết người trước mắt không theo sáo lộ ra bài nàng cũng không thể sử dụng suy nghĩ bình thường để đối phó với người trước mặt.

Vì thế sao khi tách ra nàng liền kéo dài khoảng cách với Long, ánh mắt u oán né tránh thi thoảng liếc nhìn Long thể hiện ra sự yếu đuối của một nữ nhân, lại thể hiện ra một sự tiếc nuối khó nói nên lời.

Long lại không cho nàng cơ hội, liền vươn tay tới bắt lấy eo nàng kéo lại đặt nàng vào trong lồng ngực của hắn ánh mắt không hề che dấu dục vọng nói.



“Không phải ngươi muốn chuyện này sao?”

Trực tiếp như vậy! Nàng thật sự giật mình với hành động của Long, nàng thực sự chưa bao giờ gặp qua một tên đàn ông như thế này. Nhưng rất nhanh nàng vẫn kịp phản ứng né tránh ánh mắt của Long làm như tiếc nuối nói.

“Điện…điện hạ ta…ta đã có chồng.”

Nàng đang muốn nhắc nhở Long rằng mình đã có chồng, không nên đùa giỡn một người phụ nữ đã có chồng như vậy không tốt cho danh tiếng của ngươi, đặc biệt người ngươi đùa giỡn còn là một nữ hầu tước. Ngươi sắp thành đức vua đừng có làm loạn.

Nhưng Long lại không quan tâm tới nội dung nàng muốn truyền đạt cũng không quan tâm tới cái gì phụ nữ có chồng hay không có chồng kéo nàng vào trong lòng nói.

“Như vậy xem ra ta phải trở thành gian phu của ngươi rồi ha ha.”

Long cười rất ngả ngớn không cho Lâm Ngọc Hân cơ hội. Nhưng Lâm Ngọc Hân lại khác dung nhan của nàng đã trắng không còn một giọt máu hai tay hai chân đều dùng lực cố gắng thoát khỏi Long miệng liêng tục nói.

“Điện…điện hạ không được, thực sự không được.”

Âm thanh của Lầm Ngọc Hân đã rất vội vàng nàng mặc dù chơi đùa với nhiều đàn ông nhưng ngoại trừ chồng nàng ra nàng cũng chưa từng lăn giường với ai khác.

Mặc dù Lâm Ngọc Hân không yêu chồng mình, dù sao cuộc hôn nhân đó cũng là môt cuộc hôn nhân chính trị nhằm bảo vệ quyền thừa kế của nàng nhưng Lâm Ngọc Hân cũng không muốn lăn ga giường với nam nhân khác.

Thật đáng tiếc Long không cho nàng cơ hội này, đùa với lửa có ngày c·hết c·háy lần này nàng sẽ bị ngọn lửa thiêu cháy.

Long không hề trả lời Lâm Ngọc Hân ôm lên cơ thể yêu kiều đang dãy dụa trong lòng kia đi về phía giường.

Tiếp theo là chuyện của người lớn trẻ con đi ra chỗ khác.



Giật mình mở lớn đôi mắt Lâm Ngọc Hân bị ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến nàng vội vã nheo mắt lại lấy bàn tay che đi ánh nắng để mắt của mình có thể thích ứng với ánh sáng chói chang từ bên ngoài cửa số.

Chờ một lúc khi đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng Lâm Ngọc Hân mới đưa mắt nhìn khắp căn phòng như đang tìm kiếm một thân ảnh.



Cuối cùng ánh mắt của nàng dừng trước cửa sổ sát đất đưa lưng về phía nàng.

Bóng lưng kia quay người lại một ánh mắt trêu tức nhìn về phía nàng nói.

“Tỉnh rồi.”

Lầm Ngọc Hân cố gắng trấn định lại lửa giận trong lòng, nở một nụ cười đầy quyến rũ nói.

“Chào buổi sáng điện hạ.”

Long thấy nàng không hề tức giận hay khủng hoảng trong lòng không khỏi bội phục vị nữ hầu tước này, hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh nói.

“Ngươi nên trở về chuẩn bị đi, lễ đăng quang sắp bắt đầu. Ta nghĩ ngươi không nên bỏ lỡ buổi lễ.”

Lời này nói ra Lâm Ngọc Hân lập tức thay đổi sắc mặt.

“Điện hạ ngài muốn ăn xong rồi bỏ sao?”

Long nhướng mày, nhìn nàng nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười nói.

“Nữ nhân của ta, ta đương nhiên sẽ chiếu cố. Có điều…”

Ánh mắt hắn tràn đầy ý vị nhìn nàng nói.

“Ngươi liệu có coi mình là nữ nhân của ta chăng?”

Long sẽ không vì chuyện đêm qua mà hi sinh lợi ích hay nguyên tắc của mình, cái gì cần loại bỏ hắn vẫn sẽ loại bỏ cho dù đó là gia tộc của nữ nhân trước mặt. Nhưng nếu nàng biết điều phối hợp với hắn, Long cũng sẽ không làm tuyệt chỉ cần trong quy tắc thiên vị nàng một chút cũng không sao.

Lời này khiến trái tim Lâm Ngọc Hân thắt lại, tên nam nhân phía trước hắn như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của nàng. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng mất liền đã mất, nàng muốn tranh thủ tới lợi ích mình nên có nhưng bây giờ nàng nhận ra rằng kẻ trước mặt thật sự rất đáng sợ, suy nghĩ của nàng trong mắt hắn tựa như một tấm kính trong suốt không thể che dấu được hắn. Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây, chưa tùng có ai nhìn thấu tâm can của nàng như vậy ngay cả đối thủ lớn nhất của nàng Trần Quang.

Thấy Lâm Ngọc Hân không nói gì Long đứng dậy đi về hướng của phòng trước khi đóng cửa lại hắn nhìn về phía Lâm Ngọc Hân nói một câu.

“Trở về suy nghĩ thật kỹ càng lựa chọn của mình rồi tới gặp ta.”

Cạch!

Nói xong cánh cửa đóng lại để lại Lâm Ngọc Hân một mình trong căn phòng.