Chương 261:
Chỉ còn một đêm đến lễ đăng cơ. Đêm nay là buổi tiệc trước lễ đăng cơ, chủ yếu để mọi người có nơi để làm quen tạo mối quan hệ cũng như tạo chút bầu không khí.
Buổi tiệc này giống với tiệc đứng theo phong cách châu âu, mọi người đều ăn mặc hoa lệ cùng vui vẻ trò chuyện với nhau.
Trong những buổi tiệc như thế này cho dù hai bên có là kẻ thù không đội trời chung đi chăng nữa thì khi gặp mặt cũng phải ôm hôn nhau như bạn bè thân thiết.
Đây chính là quy tắc ngoại giao ở thế giới này sẽ không có chuyện vài kẻ không não đi sỉ nhục khách mời trong buổi lễ như vậy không khác nào tát vào mặt chủ nhà.
Chính vì thế cho dù Đế quốc và Thánh quốc có là đối thủ một mất một còn đi nữa nhưng trong buổi lễ này sứ giả của Đế quốc cùng đại chủ giáo của Thánh quốc khuôn mặt đều nặn ra nụ cười cực kỳ công nghiệp trò chuyện với nhau rất say sưa tựa như bọn hắn là bạn tốt nhiều năm vậy.
Xung quanh bọn hắn có không ít người đang không ngừng tham gia nịnh hót hai người, đám người này chính là sứ giả của các nước khác chính là đám tiểu đệ của hai nước.
Chỉ cần là người tinh mắt liền có thể mơ hồ nhận ra nơi này đang phân chia hai trận doanh, đương nhiên cũng không phải tất cả quốc gia tập trung xung quanh hai nước vẫn có những sứ giả quốc gia khác tự thành một nhóm.
Trong phòng này đương nhiên có không ít quý tộc vương quốc.
Phương, Trần, Lý ba vị công tước đều có mặt, bọn hắn lựa chọn những nhóm người riêng trò chuyện dù sao sứ giả các nước cuối cùng vẫn là số ít buổi tiệc này chủ yếu vẫn là các quý tộc.
Là nhân vật chính của buổi tiệc lúc Long xuất hiện âm thanh trong sảnh liền im bặt ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Long vừa đi tới trung tâm đại sảnh vừa mỉm cười chào đám người xung quanh, sau khi hắn phát biểu cảm ơn đám người này tới tham gia buổi tiệc liền tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Khởi đầu buổi tiệc như thế này truyền thống đều là chủ nhân sẽ nhảy một bài mở đầu xem như chính thức khai tiệc.
Là quốc vương tương lai, cũng là nhân vật chính của buổi tiếc Long đương nhiên đảm nhận công việc này, bạn nhảy của hắn là tiểu thư của một vị tộc lão trong hoàng gia. Long muốn chọn Hoa Nguyệt Ánh làm bạn nhảy của mình, đáng tiếc thân phận của nàng không cho phép nàng tham gia bữa tiệc.
Có thể sau này Hoa Nguyệt Ánh sẽ thành bạn nhảy của hắn trong một buổi tiệc tương tự nhưng chắc chắn hiện tại là điều không thể Long vẫn không dám để thường dân tham gia buổi tiệc này, nơi này có rất nhiều sứ giả nước ngoài việc hắn bổ nhiệm thường dân vào vị trí quan trọng đã khiến đám người này không hài lòng, nếu còn để thường dân tham gia vào buổi tiệc như vậy hắn sợ đám sói này sẽ nhìn ra được vấn đề.
Ôm một bên eo của thiếu nữ Long cùng nàng thể hiện một điệu nhảy đơn giản, bạn nhảy của Long dường như rất sợ hắn ánh mắt nàng né tránh không dám nhìn hắn, cơ thể cũng có vẻ hơi cứng nếu không phải Long cố tình điều chỉnh tư thế của nàng có lẽ nàng sẽ nhảy giống như một con rối.
Long không biết tại sao nàng này lại có biểu hiện như vậy nhưng hắn cũng không để ý miễn cưỡng tiếp tục điệu nhảy.
Kết thúc điệu nhảy mọi người xung quanh đều vỗ tay, Long gật đầu với xung quanh rồi rời khỏi trung tâm đại sảnh trở lại ghế vua của mình ngồi xuống. Sau đó buổi tiệc bắt đầu các quý tộc lần lượt cùng bạn nhảy của mình đi ra biểu diễn.
Bởi vì tiệc trước ngày đăng quang nên xem như đây là thời sứ giả các nước chính thức ra mắt với Long, nhưng cũng không có bất kỳ lễ vật nào được dâng lên, theo truyền thống lễ vật chỉ được dâng lên sau lễ đang quang.
Ngồi trên vị trí của mình Long tiếp kiến đám sứ giả các nước, sau khi tiếp kiến xong hắn liền buồn chán quan sát đám người giữa đại sảnh buổi tiệc hôm nay chủ yếu là đám người tụ tập lại làm quen với nhau, còn hắn bây giờ có thể xem như người ngoài được rồi.
Đột nhiên ánh mắt hắn chú ý tới một thân ảnh đang đi về phía hắn, nếu Long không nhầm nàng này hẳn là nữ hầu tước Lâm Ngọc Hân, Long có ấn tượng không tệ với vị nữ hầu tước này.
Long có ấn tượng với nàng không phải điều gì khác chỉ vì hắn là một nam nhân, một nam nhân liền không thể không có ấn tượng với một mỹ phụ như nàng được.
Lâm Ngọc Hân hôm nay khoác lên một bộ lễ phục màu tím váy xòe, trước ngực khoét một mảng lớn để lộ ra xương quai xanh thanh mảnh cùng mảng da thịt tuyết trắng trước ngực kết hợp thêm khe sâu thăm thẳm giữa bộ ngực kia cũng đủ để bất kỳ tên nam nhân nào điên đảo.
Nói đến đây bộ lễ phục của nàng hẳn cũng có giá trị liên thành, không phải loại lễ phục thông thường có thể so sánh nếu nhìn qua nhìn lại trong đại sảnh cũng chỉ có hai ba người có cùng màu tím với bộ lễ phục nàng mặc trên người.
Đây là một điều rất dễ hiểu bởi vì khi không có hóa chất màu tím từ tự nhiên rất hiếm, hiếm đến nỗi nếu Long không nhớ nhầm giá trị của nó cũng có thể mua một khẩu pháo ma pháp.
Chậc chậc! Nghĩ tới đây Long lại không nhịn được nhìn nhiều hơn bộ lễ phục kia, dù sao đây là tiền a đương nhiên ánh mắt hắn thi thoảng cũng quét qua mảng da thịt tuyết trắng cùng khe sâu không thấy đáy trước ngực nàng. Đàn ông mà chuyện này rất bình thường, hắn cũng không phải loại trạch nam chưa từng vào đời.
Lâm Ngọc Hân sau đó bị Tiền Phong cản lại mặc dù là tiệc trong cung như thế này nhưng dù sao hắn vẫn cần hộ vệ bình thường những người muốn nói chuyện với hắn đều đứng ngoài khu vực giới hạn hộ vệ xung quanh hắn đều sẽ không động đậy, nhưng một khi muốn tới gần liền sẽ bị hộ vệ cản lại. Đây là quy tắc an toàn chỉ cần là quý tộc ai cũng biết quy tắc này.
Lâm Ngọc Hân bị cản lại nhìn về phía Long, dường như nàng muốn nói gì đó.
“Để nàng tới.”
Long cũng không lo lắng Lâm Ngọc Hân làm hại mình, trước bao nhiêu đôi mắt như vậy nếu nàng dám làm liền chờ toàn tộc bị diệt đi. Thế giới này mặc dù rất bảo vệ quý tộc nhưng nếu là tôi g·iết vua vậy thì không ai bảo vệ nổi, hơn nữa hắn còn là siêu phàm giả lo sợ phàm nhân như nàng ư?
Lâm Ngọc Hân đi tới trước mặt Long tay bắt lấy hai bên váy cong gối hành lễ.
“Lâm Ngọc Hân tham kiến điện hạ.”
Nàng cúi người như vậy khiến cho mảng thịt trước mặt càng lộ rõ trước mặt Long, đối phương đã mời đương nhiên Long không từ chối tận tình thưởng thức hai cục thịt trước mắt.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao hầu tước.”
Long hỏi, ánh mắt hắn rời khỏi ngực nàng tập trung vào dung nhan mỹ lệ tràn đầy thành thục của vị mỹ phụ này.
Lâm Ngọc Hân nở một nụ cười đầy quyến rũ nói.
“Điện hạ thần có chuyện trọng yếu muốn bàn bạc với ngài.”
Long nhíu mày nói.
“Không nói ở đây được sao?”
Lâm Ngọc Hân vẫn giữ nụ cười trên môi không né tránh ánh mắt của hắn lắc đầu.
“Thôi được đi theo ta.”
Long không mất nhiều thời gian đưa ra quyết định, hắn đứng dậy khỏi ghế hướng về phía hậu viện đi, xung quanh đại sảnh đều có phòng riêng dành cho khách nhân nghỉ ngơi. Long đương nhiên cũng có phòng riêng của đức vua.
Tiến vào phòng Long ngồi xuống ghế sofa trong phòng đưa tay mời Lâm Ngọc Hân ngồi xuống.
Lâm Ngọc Hân không chút kiêng kỵ ngồi xuống, nhưng không phải ngồi đối diện với hắn mà là ngồi xuống ngay bên tai trái Long da thịt trên tay nàng còn chạm tới cánh tay Long.
Hành động này khiến ánh mắt Long nhíu lại.
Long chính tay rót cho nàng một chén nước.
“Bây giờ ngươi có thể nói rồi chứ.”
Lâm Ngọc Hân vẫn không nói nhìn về phía Tiền Phong đứng gần đó.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Thấy vậy Long liền ra lệnh.
Tiền Phong mặc dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành nghe lệnh của chủ nhân lui ra ngoài.
Tới khi của phòng đóng lại Lâm Ngọc Hân mới thở dài một hơi nói.
“Điện hạ thần ở đây là muốn truyền đạt ý nguyện của các quý tộc phương nam với ngài.”