Chương 258: Tình hình vương quốc (3)
Dinh thự công tước Trần gia rất lớn, tòa dình thự này chiếm tới một phần ba diện tích thành Quảng Giang, nhìn qua thậm chí tòa dinh thự này còn lớn hơn diện tích cùng điện hoàng gia.
Trong sân rộng của dinh thự hiện tại có tới mười hai xe ngựa đậu lại, trên mỗi xe ngựa đều có ký hiệu đặc biệt trên cửa xe, chỉ cần những ký hiệu này xuất hiện tại phương nam thôi liền sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Bởi nhữn ký hiệu này đều là biểu tượng của mười hai gia tộc lớn nhất phương nam.
Hiện tại gia chủ của các gia tộc này đều tập trung tại dinh thự Trần gia.
Trong phòng tiếp khách của Trần gia lúc này đã ngồi đầy người, mười hai vị gia chủ đều phân biệt ngồi trên ghế sofa bằng da bò điên, một loại sinh vật ma pháp nhưng lại không có bất kỳ ai lên tiếng.
Ngồi tại chủ vị gia chủ Trần gia Trần Quang tựa cằm lên bàn tay trái nói.
“Các ngươi có ý kiến gì không?”
Ngồi bên tay phải Trần Quang một mỹ phụ nhân ăn mặc hoa lệ với bộ lễ phục liền thân ôm eo tôn lên dáng người cực phẩm có lồi có lõm của nàng phát ra một khí tức cao quý của một đại quý tộc nói.
“Ta nghe nói dẫn quân lần này là Đỗ Phong Nam, hắn trước kia là người của Lý gia ở phía bắc.”
Mỹ phụ nhân này gọi Lâm Ngọc Hân năm nay ba tư tuổi hiện là gia chủ của Lâm gia, gia tộc lớn thứ hai phương nam, nếu không phải tước vị của Lâm gia chỉ là hầu tước có lẽ hiện tại Trần gia đã bị Lâm gia thay thế.
Trong suốt hàng chục năm qua Trần gia cùng Lâm gia luôn đối đầu với nhau nhưng lần này bởi vì lợi ích quá lớn hai nhà đồng thời cùng ủng hộ tam công chúa. Đáng tiếc thất bại vừa rồi cũng khiến hai nhà tổn thất không nhỏ, mặc dù các nhà khác cũng bị tổn thất nhưng hai nhà là đầu tàu đương nhiên tổn thất của bọn họ lớn nhất. Bất quá tổn thất của Lâm gia các nàng tổn thất so ra vẫn ít hơn Trần gia. Tại sao ư? Hai đại tướng của Trần gia t·ử t·rận là quá đủ để gia tộc này tổn thất nặng.
Vì thế Lâm Ngọc Hân hiện tại đang cố gắng giảm xuống tổn thất của mình cũng như mở rộng tổn thất của Trần gia, đừng nghĩ sau khi kết thúc cuộc chiến thì tổn thất dừng lại, bây giờ mới là thời điểm lợi ích của các quý tộc bị làm thịt lớn nhất, cũng là lúc các cuộc đấu tranh chính trị đẫm máu nhất bắt đầu. Không lý nào lục hoàng tử lại bỏ qua cơ hội này đả kích quý tộc bọn hắn.
Thông thường mỗi lần như vậy quý tộc tại các vùng khác liền sẽ can thiệp ngăn cản hoàng gia làm lớn, mặc dù các quý tộc cũng không ưa gì nhau nhưng bọn hắn biết nếu để hoàng gia làm lớn cuộc sống sau này của bọn hắn rất khổ. Nhưng hiện tại các quý tộc đều tổn thất rất lớn phía tây và phía nam đều b·ị đ·ánh tàn phế trong khí phía bắc hiện tại đều nằm trong tay lục hoàng tử, lục hoàng tử hiện đang thế lớn không ai muốn đứng ra làm mục tiêu công kích của hắn. Vì thế các quý tộc khu vực hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mọi người ở đây đều biết việc hoàng gia tiến vào các tỉnh phía nam đã không thể tránh khỏi hiện tại bọn hắn chỉ đang cố gắng tìm cách ngăn chặn hoàng gia mở rộng ảnh hưởng bởi vì nếu ảnh hưởng của hoàng gia mở rộng ra đồng nghĩa với việc lợi ích của bọn hắn bị hao tổn, thậm chí nếu không khống chế được bọn hắn sẽ không có cơ hội xoay người.
“Chúng ta có thể mua chuộc hắn.”
Ngồi đối diện với Lâm Ngọc Hân là một vị gia chủ khác nói người này rất béo rất giống với người lâu ngày không vận động.
“Ta nghĩ việc này rất khả thi, chúng ta cũng không phải chưa từng làm việc này.”
Một quý tộc khác lên tiếng đồng ý với những lời này, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn hắn sử dụng phương pháp này hầu hết đều rất thành công.
“Hừ! Nếu là một người liền thôi đi nhưng lần này đi theo còn có cả Phùng Cương. Các ngươi định làm sao với tên kia.”
Lâm Ngọc Hân nghe vậy hừ một tiếng bất mãn cung cấp thêm thông tin cho những người ở đây.
Nghe tới Phùng Cương các quý tộc đột nhiên im bặt lại, không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Cả cái vương quốc này ai không biết tới Phùng Cương, trong giới quý tộc còn đặt cho hắn một cái tên con chó trung thành nhất của hoàng gia, liền biết các quý tộc ghét cay ghét đắng người này như thế nào.
Những quan chức khác của hoàng gia bọn hắn ít nhiều đều có thể mua chuộc một chút để bọn hắn mắt nhắm mắt mở nhưng riêng Phùng Cương bọn hắn có cố gắng như thế nào cũng chưa từng thành công mua chuộc Phùng Cương thậm chí nhiều quý tộc còn ăn không ít thua thiệt trong tay hắn có thể nói Phùng Cương chính là cái gai lớn nhất trong mắt giới quý tộc.
Vị quý tộc béo suy nghĩ một chút hình như không tìm ra được bất kỳ phương pháp đối phó nào liền cắn răng nói.
“Không bằng chúng ta g·iết hắn.”
Trần Quang tựa lưng vào ghế thở dài nói.
“Giết được sao? Rất nhiều người muốn g·iết hắn, nhưng hắn vẫn sống tới tận bây giờ.”
“Lúc đó là hắn ở trong lãnh địa hoàng gia, hiện tại hắn đang ở trên địa bàn của chúng ta còn phải sợ hắn sao?”
Một người ngồi bên cạnh quý tộc béo không phục nói, hiển nhiên hắn vẫn rất tự tin vào vũ lực của mình cho dù Phùng Cương có là đại pháp sư cũng đừng hòng sống nếu bước lên địa bàn của bọn hắn.
“Không lẽ bên cạnh hắn không có hộ vệ, ngươi đừng quên tin tức của chúng ta cho thấy lục hoàng tử có v·ũ k·hí đặc biệt ngươi muốn dùng bao nhiêu người để g·iết hắn?”
Một vị gia chủ khác hỏi.
“Dùng bao nhiêu cũng được chỉ cần g·iết hắn chúng ta liền có cơ hội.”
Gia chủ báo cắn răng nói.
“Ta thấy lục hoàng tử đang mong rằng chúng ta xử lý Phùng Cương đâu!”
Lâm Ngọc Hân lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Trần Quang cũng liếc mắt nhìn về phía nàng chờ đợi nàng trả lời.
Lâm Ngọc Hân thấy vậy cũng không giấu giếm nói.
“Phùng Cương. Không phải là Đỗ Phong Nam cùng Phùng Cương thậm chí là cấp dưới của bọn hắn có thể c·hết tại bất cứ đâu nhưng không được c·hết tại phương nam.”
“Ý ngươi là gì?”
Gia chủ béo thấy Lâm Ngọc Hân nói vậy vẫn chưa hiểu liền hỏi.
Lâm Ngọc Hân lại làm ra vẻ thất vọng, đôi chân dài của nàng đan chéo lại, tay trái tỳ lên thành ghế sofa bàn tay mở ra đặt má hồng lên trên, tay phải vòng ra trước ngực khiến cho bộ ngực sung mãn được che đậy dưới lễ phục của nàng hơi nhô lên thu hút ánh mắt của đám nam nhân.
Nàng nở một nụ cười đầy diễm lệ nói.
“Ngươi khiến ta thất vọng.”
Lầm Ngọc Hân trên người toát ra khí chất của một mỹ phụ thành thục, ổn trọng vào cao quý khiến nàng có danh xưng đệ nhất mỹ nhân phương nam, cộng thêm phu quân của nàng chỉ là một nam tước của gia đình quý tộc sa sút khiến rất nhiều quý tộc trong vương quốc nhắm tới nàng chủ yếu bởi vì mục đích thỏa mãn tâm lý của mình. Lâm Ngọc Hân cũng biết thế mạnh mình ở đâu, nàng rất thích lợi dụng thế mạnh này để đạt được mục đích đương nhiên với một quý tộc hàng đầu vương quốc như nàng bán đi thân thể là một hành động sỉ nhục, ngược lại nàng rất thích chơi đùa với tâm lý của đàn ông cho bọn hắn hy vọng rồi lại tuyệt vọng nhưng cuối cùng vẫn có không ít con thiêu thân nguyền ý quỳ dưới váy nàng. Lâm Ngọc Hân rất thưởng thức chuyện này, chơi đùa với tâm lý của đám đàn ông, để bọn hắn quỳ dưới váy mình.
Hầu hết mọi người trong căn phòng này đều có quan hệ mập mờ như có như không với Lâm Ngọc Hân khi thấy hành động này của nàng trong lòng mỗi người đều xao động.
“Ta biết. Nếu chuyện này thật sự xảy ra lục hoàng tử sẽ có cớ xử lý chúng ta, đến lúc đó sẽ có không ít người biến mất khỏi thế giới này.”
Một quý tộc có vẻ vội vã muốn thể hiện với mỹ nhân liền lên tiếng nói, ánh mắt còn liếc nhìn vị gia chủ béo như nhìn kẻ ngu.
Gia chủ béo dường như nhìn ra thông điệp trong ánh mắt người này khuôn mặt đỏ lên giận giữ nói.
“Hắn có chứng cứ sao, chỉ cần không để lại chứng cứ hắn làm gì được chúng ta.”
Một quý tộc khác ngồi bên cạnh Lâm Ngọc Hân nghe vậy cười khẩy nói.
“Chứng cứ! Ngươi là quý tộc vậy mà còn tin vào chứng cứ, lục hoàng tử cần chứng cứ sao? Lục hoàng tử cần là một lý do, ngươi g·iết những ngươi đó chính là cho lục hoàng tử lý do.”
Lời này nói ra khiến những người ở đây sắc mặc trở nên âm trầm, bọn hắn biết lời này không sai.
Không khí trong phòng lại trở nên trầm mặc một lần nữa.
“Chúng ta tạm thời dừng ở đây, cũng đã tới giờ chúng ta nên tham gia yến hội.”
Trần Quang thấy vậy biết lần này không có kết quả gì liền chuyển chủ đề, các vị gia chủ nghe vậy thở dài rời khỏi phòng tiến về đại sảnh tham gia yến hội, nơi này các vị quý phụ nhân cũng công tử tiểu thư, công tử đã sẵn sàng chỉ còn chờ các gia chủ nhập yến.
Lâm Ngọc Hân uốn éo vòng eo như rắn của mình đi sau cùng đám người, nàng đột nhiên thấy đi phía trước mình công tước Trần Quang đột nhiên chậm bước chân lại cho tới khi đi ngang hàng với nàng.
Lâm Ngọc Hân im lặng tiếp tục bước đi không nói lời nào, nàng biết Trần Quang sẽ mở lời trước.
“Lâm hầu tước ngươi hẳn biết lục hoàng tử là một thiếu niên mười tám tuổi. Ở tuổi này những thiếu niên như hắn đều rất khí thịnh..”
“Không biết ý công tước đại nhân là gì?”
Lâm Ngọc Hân dùng ánh mắt sắc bén một nụ cười nhẹ trên môi hỏi.
“Không có gì. Ta chỉ nghe nói gia chủ rất giỏi nắm bắt tâm lý, vì thế muốn hỏi gia chủ một chút mà thôi.”
“Công tước đại nhân quá lời, ta nào có bản lĩnh lớn như vậy.”
“Ha ha! Nếu vậy là ta đường đột rồi, xin thứ lỗi.”
Nói xong Trần Quang tăng nhanh bước chân tiến về phía trước.
Lâm Ngọc Hân vẫn từ tốn đi ở sau nhìn theo bóng lưng Trần Quang trong lòng mắng lão hồ ly. Nàng làm sao không biết ẩn ý trong lời của Trần Quang.