Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 251: Mạt lộ




Chương 251: Mạt lộ

“Giết, g·iết!”

Pháo đài Sơn Thạch đang bị vây công, lần này là liên quân của các quý tộc phía tây, phía nam và cả phía bắc nữa, đương nhiên không thể thiếu quân của Long nhưng không phải quân đoàn một mà là quân đoàn hai.

Quân đoàn hai không được trang bị tốt như quân đoàn một phần lớn binh lính vẫn chỉ được trang bị v·ũ k·hí lạnh chỉ có một lữ đoàn được trang bị M1 cùng PTRS và cả pháo giã chiến.

Hiện tại quân đoàn hai dưới sự chỉ huy của Đỗ Phong Nam đang phối hợp với quân của các quý tộc phương bắc t·ấn c·ông cổng phía đông, hắn hiện tại là thống lĩnh của cả hai đội quân, trong khi đó quân của các quý tộc phía tây cùng phía nam lại t·ấn c·ông từ cổng phía nam. Tính cả quân lực của Long tổng số quân vây công pháo đài Sơn Thạch đã lên tới sáu mươi nghìn quân.

Hiện tại quân thủ thành của pháo đài Sơn Thạch có khoảng hai lăm nghìn quân, sáu mươi nghìn đánh hai lăm nghìn vốn dĩ áp đảo về quân số nhưng đây lại là pháo đài Sơn Thạch quân số gấp ba gấp nắm lần cũng chưa chắc đã công phá pháo đài này.

Có điều thiệt hại từ cuộc chiến lần trước khi đại hoàng tử công chiếm pháo đài vẫn chưa được sửa chữa hoàn tất chỉ là tạm thời được đắp lại một đoạn tường rất mỏng, vì thế quân của Đỗ Phong Nam đang nhắm vào phần lỗ hổng này.

Boom boom, rầm rầm!

Cả pháo dã chiến và pháo ma pháp cùng súng cối đều nhắm vào khu vực lỗ hổng những t·iếng n·ổ liên tiếp vang lên sau đó là âm thanh đất đá sụp đổ, bức tường chỉ tạm được dựng lên một cách chắp vá không thể nào chống được hỏa lực công kích mạnh như vậy cuối cùng vẫn phải sụp đổ.

Khói bụi từ vụ sập bao phủ gần như một nửa tường thành che đi tầm nhìn của quân công thành.

“Nhanh tất cả tập hợp thiết lập đội hình phòng thủ, nhanh nhanh!”

Tiếng hét thúc dục của tướng thủ thành điều động quân tới lỗ hổng hòng nhanh chóng thiết lập thế phòng thủ ngăn quân địch từ lỗ hổng t·ấn c·ông vào mặc cho khói bụi vẫn đang rất dày đặc.



Dưới lệnh của tướng thủ thành quân lính nhanh chóng được điều chuyển tới lỗ hổng hiệp sĩ đứng trước dùng khiên chắn thiết lập một ma pháp phòng thủ chắn ngay trước lỗ hổng, sau lưng bọn họ các binh sĩ phàm nhân mang theo giáo dài vươn ra tạo thành đội hình Phalax, phía sau nữa chính là binh lính dùng kiếm ngắn giống với lính la mã nhưng khiên của bọn hắn lại là khiên tròn, sau vai còn mang theo bốn ngọn giáo ném tay.

Trên lớp tường thành thứ hai cung thủ, pháp sư đã sẵn sàng từ trên đầu bắn xuống, ngay cả sàng nỏ cũng được đẩy tới sẵn sàng biến bất kỳ kẻ nào dám tiến vào đây thành con nhím.

“Dẫn người của ngươi t·ấn c·ông lỗ hổng, chúng ta sẽ hỗ trợ phía sau.”

Hoàng Thông ra lệnh cho một quý tộc phương bắc, người này nghe vậy biểu cảm lại có chút bất mãn nói.

“Tại sao lại là lính của ta?”

Hoàng Thông nghe vậy mặt tối sầm lại, âm thanh lạnh lẽo đe dọa.

“Không của ngươi thì của ai, quân của ta đều là lính đánh xa không lẽ lao vào cận chiến với bọn hắn.”

Rõ ràng theo tư duy thông thường của người thế giới này súng cũng được xếp vào loại v·ũ k·hí giống như cung tên vì thế lính của Hoàng Thông hiển nhiên không phù hợp để t·ấn c·ông lỗ hổng, Hoàng Thông đã lợi dụng lối mòn tư duy này để buộc q·uân đ·ội của các quý tộc phương bắc phải chủ công trong khi quân đoàn hai lại đảm nhận nhiệm vụ hỗ trợ giống như cung thủ.

Đây chính là nhiệm vụ Long giao cho Hoàng Thông tiêu hao lực lượng của các quý tộc. Long đã lợi dụng danh tiếng và lực ảnh hưởng từ các chiến thắng gần đây buộc các quý tộc cử những lực lượng còn lại của mình đi vây công pháo đài Sơn Thạch nhằm tiêu hao lực lượng của bọn hắn, mục đích chính là để suy yếu những quý tộc này khiến Long có thể kiểm soát bọn hắn dễ dàng hơn.

Pháo đài Sơn Thạch mặc dù đã chịu thiệt hại trong trận chiến lần trước nhưng dù sao nó cũng là một pháo đài lớn muốn đánh hạ nó chắc chắn phải chịu tổn thất rất lớn, đặc biệt với các quý tộc phía nam và tây nam khi mục tiêu t·ấn c·ông của bọn hắn lại là cửa phía nam được xem là cửa tử thần của pháo đài này. Nhưng có thể làm sao bọn hắn không thể không nghe lệnh hiện tại Long chính là người mạnh nhất vương quốc trong khi sức mạnh của bọn hắn đã bị tổn thất rất lớn, đặc biệt là các quý tốc phương nam khi hai vị tướng nổi danh nhất của họ đều đã t·ử t·rận trong khi tổn thất của binh sĩ lên tới bốn mươi nghìn quân. Trong khi đó các quý tộc phía tây mặc dù không tổn thất lớn như các quý tộc phía nam nhưng bọn hắn cũng tổn thất tới hơn hai lăm nghìn quân.

Đừng nhìn phía tây chỉ tổn thất hai mươi lăm nghìn quân mà nhâm, bởi vì phía tây hầu hết đều là vùng đồi núi nên bọn hắn gần như không thể tự sản xuất đủ lương thực nuôi sống chính mình, vì thế bọn hắn chỉ có thể lựa chọn nhập khẩu lương thực từ các vùng khác, chính vì giới hạn lương thực này khiến dân số phía tây thấp hơn dân số các khu vực còn lại hai mươi lăm nghìn có thế nói đã là một nửa lực lượng của bọn hắn.



Hiện tại hơn bốn mươi nghìn quân liên hợp của hai bên đang tụ tập lại khu vực chật chội trước cổng thành nam, bởi vì quân số vượt trội ở phía này khiến quân thủ thành ở đây cũng đông hơn rất nhiều. Tường thành của nơi này cũng rất hoàn hảo vì thế rất muốn công thành là cực kỳ khó.

Tứ hoàng tử đứng từ xa quan sát những binh lính của mình mất đi mạng sống trong tim không khỏi chảy máu. Đây là lính của hắn đây là lực lượng của hắn nhưng tất cả lại c·hết một cách vô ích.

“Mẹ nó!”

Tứ hoàng tử không nhịn được mắng chửi, hắn thực sự rất đau lòng nhưng lại không làm được gì vẫn phải nghe lệnh Long, hiện tại hắn thực sự không có lực lượng chống lại mệnh lệnh của Long.

Đứng bên cạnh hắn Lý công tước cũng thở dài bất đắc dĩ nói.

“Không có cách nào lục hoàng tử thế lớn chúng ta không thể không nghe lệnh.”

Tứ hoàng tử nghe Lý công tước nói vậy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi không nói thêm câu nào, nhưng ánh mắt phẫn nộ không cam tâm của hắn để lộ hoàn toàn nội tâm của hắn lúc này.

Quả thật tin tức Long đánh bại các tam công chúa đã đưa tới một cú sốc lớn với các quý tộc vương quốc, đặc biệt với tứ hoàng tử tin tức này càng khiến hắn khó tin hơn.

Cửa phía nam quả thật không hổ là cửa tử thần của pháo đài Sơn Thạch mặc dù quân thủ thành đang bị áp đảo về quân số nhưng tới giờ quân công thành vẫn chưa thể lên được tường thành, dù sao độ rộng của nơi này thực sự không đủ để bố trí các phương tiện công thành chỉ có thể sử dụng thang leo bình thường.

Phía cổng phía đông bụi đất đã vơi đi tầm nhìn cũng rõ ràng một cuộc giao chiến lớn đang diễn ra tại lỗ hổng, pháo dã chiến cùng pháo ma pháp thay nhau công kích lớp tường phía sau nơi các cung thủ cùng pháp sư đang đứng để yểm trợ cho quân phòng thủ.

Mặc dù quân phòng thủ đã rất cố gắng nhưng áp đảo về quân số lẫn hỏa lực cuối cùng cũng khiến bọn hắn buộc phải từ bỏ lớp tường thứ nhất rút vào phòng thủ trong lớp tường thứ hai.



Trong phủ thành chủ của Sơn Thạch lúc này đại hoàng tử đang ngồi yên tĩnh một mình trong phòng riêng của mình đôi mắt hắn không có chút cảm xúc nào nhìn lên trần nhà không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này hộ vệ trưởng của đại hoàng tử vội vã chạy vào khuôn mặt sốt sắng nói.

“Điện hạ không xong kẻ địch đã đột phá lớp tường thứ nhất. Chúng ta không thủ được lâu nữa, chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”

Đại hoàng tử nghe vậy liếc nhìn hộ vệ trưởng ánh mắt vẫn không có cảm xúc nói.

“Ta đã biết ngươi ra ngoài đi.”

“Điện hạ chúng ta phải đi ngay muộn nữa liền không kịp rồi.”

Đội trưởng nghe vậy vội quỳ một chân xuống dồn dập nói.

“Ta nói ngươi ra ngoài!”

Đại hoàng tử nghe vậy trầm giọng ra lệnh, khuôn mặt cũng lạnh lẽo xuống.

Đội trưởng thấy vậy biết không thể thuyết phục được chủ nhân chỉ có thể mặt mày xám xịt lui ra.

Đại hoàng tử đứng dậy đi ra ngoài ban công, vị trí này là nơi cao nhất trong thành hoàn toàn có thể nhìn rõ tứ phía, hắn có thể nhìn thấy được trận chiến đang vô cùng khốc liệt ngoài kia.

Lần này bất chấp t·hương v·ong to lớn quân công thành vẫn t·ấn c·ông cho tới chiều tối tới khi lớp tường thành cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, quân thủ thành bây giờ chỉ có thể co cụm lại xung quanh phủ thành chủ. Còn đại hoàng tử hắn vẫn đứng trên ban công đôi mắt không chút cảm xúc quan sát cuộc chiên bên dưới, trên tay hắn cẩm một thùng nước.

Thời điểm quân thủ thành rút về xung quanh phủ thành chủ hắn dơ thùng nước lên trên đầu nghiêng thùng đổ toàn bộ nước xuống thấm ướt toàn bộ cơ thể.

Trên tay một mồi lửa đã sẵn sàng nhưng hắn vẫn đưa ánh mắt quan sát toàn bộ trận chiến phía dưới cho tới khi phủ thành chủ bị công phá mồi lửa trên tay cũng rơi xuống.