Chương 250: Cùng đường
Bảy ngày sau!
Đại hoàng từ cùng các tướng lĩnh của hắn đang ở trong đại sảnh phủ thành chủ của pháo đài Sơn Thạch, hắn cùng các tướng lĩnh của mình đang đứng quanh sa bàn của vùng phía tây bàn bạc kế hoạch chiến đấu nhưng khi bọn hắn vẫn đang bàn bạc thì một binh sĩ chạy vào khuôn mặt hoảng hốt.
“Hỗn láo đi vào không gõ cửa ngươi muốn mất đầu sao?”
Một tướng quân thấy vậy giận giữ mắng, nhưng binh sĩ lại không để ý tới vị tướng quân này hướng về phía đại hoàng tử vội vã báo cáo.
“Điện…điện hạ tin…tin khẩn cấp.”
Vừa nói người lính vừa thở dốc dường như hắn đã chạy một quãng đường rất dài, hắn đưa ra một tờ giấy cho đại hoàng tử.
Đại hoàng tử thấy vậy cũng không hứng thú trách cứ người lính nhận lấy tờ giấy mở ra đọc, không biết nội dung bên trong tờ giấy viết gì nhưng đại hoàng tử đọc xong lại thở dài một hơi ánh mắt mang theo một cảm xúc khỏ hiểu.
“Các ngươi lui ra đi ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đại hoàng tử ra lệnh.
Các tướng lĩnh thấy vậy hai mắt nhìn nhau, bọn hắn nhìn ra được cảm xúc của đại hoàng tử không đúng thay đổi hoàn toàn sau khi đọc bức thư kia.
“Điện hạ có chuyện gì vậy?”
Cuối cùng dưới ánh mắt thúc dục của tất cả mọi người ở đây Tiêu Dật Nghiên chỉ đành lên tiếng, bọn hắn muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra khiến cảm xúc đại hoàng tử thay đổi đột ngột như vậy.
Đại hoàng tử khoát tay không muốn nói đáp lời nói.
“Không có gì các ngươi ra ngoài đi.”
Bị đại hoàng tử đuổi ra như vậy các tướng lĩnh liếc nhìn nhau chỉ nhưng cuối cùng chỉ đành nghe lệnh rời khỏi đại sảnh.
Tới khi bóng lưng của người cuối cùng biến mất sau cửa phòng đại hoàng tử mới chán nản ngồi xuống ghế phía sau mảnh giấy trên tay rơi xuống đất.
Các tướng lĩnh rời khỏi đại sảnh liền giữ lại lính truyền tin kia lại âm thanh nghiêm túc nói.
“Ngươi đưa tin tức gì?”
Lính truyền tin thấy các vị đại nhân đều chăm chú nhìn mình trong lòng có chút run sợ âm thanh hơi run rẩy nói.
“Các…các vị đại nhân…chuyện này…chuyện này ta không dám nói.”
“Cái gì không dám nói có chuyện gì chúng ta thay ngươi chịu.”
Tiêu Dật Nghiên rất vội vàng liền lớn tiếng nói, về nguyên tắc tin tức nếu không được lệnh liền không được phép tiết lộ ra bên ngoài cho dù tiết lộ cho các tướng quân cũng vậy. Nhưng nếu không nói những vị đại nhân này liền ghi hận hắn tới lúc đó tùy tiện phất tay một cái tên lính quèn như hắn liền xong đời.
“Cái này…cái này là…là lục hoàng tử đã…đã đánh bại tam công chúa…hoàn…hoàn toàn kiểm soát…kiểm soát lãnh địa hoàng gia.”
Lính truyền tin nghe vậy sợ hãi chỉ có thể ấp a ấp úng nói.
Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì…
Các tướng lĩnh nghe vậy tất cả đều giật mình hỏi lại lính truyền tin, thậm chí có người còn cầm giật lấy cổ áo của lính truyền tin trừng mắt hỏi.
Lính truyền tin thấy vậy càng sợ hãi âm thanh run rẩy nói.
“Là…lục…lục hoàng tử đã đánh…đánh bại tam công chúa…hoàn…hoàn toàn kiểm soát lãnh…lãnh địa hoàng gia.”
Lần này các tướng lĩnh đã nghe rõ ràng, ánh mắt sợ hãi nhìn nhau.
“Từ khi nào?”
Tiêu Dật Nghiên hoảng sợ dò hỏi.
“Cái này…cái này…thuộc hạ không biết…thuộc hạ thực sự không biết.”
Lính truyền tin chỉ là một tên lính bình thường hắn làm sao trả lời được câu hỏi này.
Các tướng lĩnh nghe vậy liền biết không khai thác được tin tức gì từ hắn nữa liền đưa mắt về một vị tướng gần đó. Người này chính là chưởng quản tình báo của đại hoàng tử.
Vị tướng này thấy mọi người nhìn mình bất đắc dĩ nói.
“Ta làm sao biết, cả ngày hôm nay ta đều ở đây tin tức gì cũng không nhận được.”
Cái này cũng không sai hắn cả ngày hôm nay đều ở đây không có lính truyền tin có lẽ đến bây giờ hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu.
Các tướng lĩnh thấy vậy liền biết không hỏi ra được gì nhưng dù sao chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.
Mọi người nhìn nhau cuối cùng một người người lên tiếng.
“Muốn hay không hỏi điện hạ một chút.”
“Điện hạ đã đuổi chúng ta ra người còn muốn đi hỏi.”
Tiêu Dật Nghiên nói.
“Vậy phải làm sao? Bây giờ nếu không nhanh chóng có đôi sách có thể sẽ không kịp.”
Một tướng quân khác nói, bây giờ tình huống đã vô cùng xấu nếu bọn hắn không nhanh chóng làm ra đối sách rất có thể mọi người ở đây đều sẽ xuống mồ, cho dù có Thánh quốc cũng không làm được gì, nói không chừng Thánh quốc sẽ từ bỏ bọn hắn đâu.
Mọi người đều trầm mặc sau lời này quả thật tình huống hiện tại bọn hắn cần có kế hoạch đối phó nếu không thật sự rắc rối lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại Tiêu Dật Nghiên đành nói.
“Các ngươi chờ ở đây ta vào hỏi điện hạ một chút.”
Nói xong hắn quay lại đi tới trước cửa đại sảnh gõ cửa.
“Điện hạ là thần.”
Đại hoàng tử cũng nghe được âm thanh bên ngoài sau khi Tiêu Dật Nghiên gõ cửa đại hoàng tử hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn để hắn đi vào.
“Điện hạ, Chuyện này không biết chúng ta nên làm như thế nào?”
Tiêu Dật Nghiên đi vào hành lễ hỏi. Hắn không nói là chuyện gì tin tưởng đại hoàng tử cũng biết hắn đang nói chuyện gì.
Đại hoàng tử nhìn hắn hói.
“Ngươi có ý kiến gì?”
Câu hỏi của đại hoàng tử khiến Tiêu Dật Nghiên do dự không biết phải trả lời thế nào. Hắn hiện tại cũng không nghĩ ra được đối sách nào toàn vẹn, chỉ cần để lục hoàng tử ổn định được thế cục bọn hắn liền xong đời. Nhưng hiện tại bọn hắn muốn phá rối cũng không có lực bây giờ bọn hắn còn chưa khống chế được bao nhiêu lãnh thổ không có nguồn mộ binh hơn nữa mộ binh xong còn phải huấn luyện ít nhất cũng phải hai tháng mới có thể hình thành chiến lực, đánh pháo đài Sơn Thạch vừa rồi tổn thất rất lớn tổng binh lực còn lại không đủ để chống đỡ, các quý tộc ở phía tây bắc chống cự cũng rất quyết liệt.
Dù sao bọn hắn không chống cự không được, đối đầu với bọn hắn không chỉ quân của đại hoàng tử còn là quân của vương quốc Gray đám này chính là tới để ăn c·ướp và g·iết người đại hoàng tử muốn ngăn bọn hắn cũng không được. Dù sao hiện tại hắn vẫn phải dựa vào Gray.
Nhờ Gray đi đánh như vậy cũng không khả thi, Gray chắc chắn sẽ không xuất quân, một khi bọn hắn tiến vào sâu hơn chắc chắn Đế quốc sẽ can thiệp mọi thứ đều đâu vào đấy cả thôi.
Hiện tại nếu muốn đánh Long đại hoàng tử cũng chỉ có thể vận dụng người của mình, nhưng người của hắn không còn bao nhiêu hơn nữa tứ hoàng tử cùng Lý gia vẫn ở phía nam nhìn chằm chằm chỉ cần hắn không đủ quân phòng thủ Sơn Thạch như vậy liền rắc rối.
Đại hoàng tử thấy Tiêu Dật Nghiên như vậy biết hắn không có chủ ý gì liền thở dài đuổi người.
“Được rồi trở về đi nói cho mọi người bên ngoài trở về suy nghĩ nếu có ý tưởng liền nói cho ta.”
Tiêu Dật Nghiên nghe vậy không còn cách nào khác chỉ có thể rời đi.
“Không xong không xong điện hạ chuyện lớn chuyện lớn.”
Vừa nói xong vì tướng đảm nhận tình báo bên ngoài cũng hoảng loạn chạy vào.
“Lại chuyện gì nữa?”
Đại hoàng tử thấy vậy liền biết lại có chuyện không tốt phát sinh.
“Điện…điện hạ quân…quân Gray đã rút…rút về nước…bọn…bọn hắn nói…nói bọn hắn đã xong việc.”
Lần này đại hoàng tử đã không giữ được bình tĩnh nữa hắn trực tiếp cầm chén nước bên cạnh lên ném xuống sa bàn trước mặt, chén nước vỡ tan cũng phá vỡ địa hình được tỉ mị bố trí trên sa bàn.
“Khốn kiếp khốn kiếp lũ chó Gray, lũ chó Thánh quốc.”
Đại hoàng tử giận giữ chửi rủa, hắn biết hành động này của Gray đồng nghĩa với việc Thánh quốc đã từ bỏ hắn, như vậy cũng có nghĩa Thánh quốc đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Long. Còn hắn hiện tại đã trở thành kẻ tứ cố vô thân.
Tiêu Dật Nghiên ở bên cạnh nghe tin này cũng như tiếng sét giữa trời quang, hắn biết hiện tại bọn hắn đã vô lực xoay người không còn Thánh quốc hỗ trợ bọn hắn không còn bất cứ nguồn lực nào có thể đối đầu với lục hoàng tử nữa, lần này bọn hắn đường cùng rồi.