Chương 252: Khách tới từ ma địa.
Thánh quốc!
Lại Nguyệt thánh nữ sau khi hoàn thành cầu nguyện hàng ngày liền rời khỏi phòng cầu nguyện, sau khi rời khỏi phòng cầu nguyện một linh mục tiến tới bên cạnh nàng nhẹ giọng nói.
“Miện hạ Ngô Bá Quang đ·ã c·hết.”
Ngô Bá Quang chính là tên của đại hoàng tử, đối với Thánh quốc bọn hắn rất ít khi gọi ngôi vị của các nhân vật nước ngoài thường sử dụng tên đi trước, nếu là người có thân phận hơn nữa có quan hệ tốt với Thánh quốc sẽ thêm hậu tố đại nhân vào sau. Ngô Bá Quang trong mắt thánh quốc đương nhiên không phải người có thân phận gì đặc biệt khi hắn đ·ã c·hết thì càng không cần phải nể mặt vì thế bọn hắn cũng không hứng thú với việc thêm hậu tố để biểu hiện sự tôn kính.
Lại Nguyệt nghe vậy “Ừm!” một tiếng rồi dặn dò.
“Cẩn thận một chút, nhắc nhở Gray đừng rút quân khỏi biên giới phải gây áp lực cho Ngô Chấn Long nếu không ta ngờ rằng hắn sẽ lá mặt lá trái với chúng ta. Hơn nữa đề ý người của Đế quốc, khả năng cao trong thời gian tới Đế quốc sẽ tiếp cận với hắn, ta muốn biết thỏa thuận của bọn hắn.”
Linh mục nhận lệnh liền dừng lại eo hơi cong hành lễ với Lại Nguyệt. Mặc dù nói muốn biết thỏa thuận nhưng Lại Nguyệt không trông chờ vào điều này, nếu là được như vậy có lẽ hiện tại Thánh quốc đã thống trị thế giới rồi, nàng chỉ thêm vào cầu may thôi.
“Như nguyện vọng của ngài.”
Linh mục thi lễ rồi lui đi
Lại Nguyệt tiếp tục tiến tới trên hành lang tới khi trước mặt nàng xuất hiện một cánh cửa hai cánh lớn, trên cánh cửa cùng hành lang xung quanh đều được trang trí bằng những bức điêu khắc tỉ mỉ.
Bức điêu khắc thể hiện hình của ba vị thần linh tối cao đứng trên bầu trời ban xuống chúc phúc cho thế gian, mảnh đất bên dưới có núi non có sông ngòi có rộng đồng có vườn hoa và trung tâm mảnh đất đó chính là Thánh thành có vô số tín đồ đang quỳ dưới hai tay dơ lên trời như muốn nhận lấy chúc phúc của thần linh.
Xung quanh hành lang đều có các thánh hiệp sĩ mỗi người đều là cao cấp siêu phàm giả canh gác hiển nhiên nơi này là trọng địa của Thánh thành.
Lại Nguyệt đi thẳng về phía cánh cửa nàng không dừng lại nhưng hai thánh hiệp sĩ canh giữ trước cửa nhanh tay đẩy hai cánh cửa ra hai bên để nàng đi vào cho tới khi nàng hoàn toàn đi vào hai cánh cửa lại được đóng kín.
Căn phòng rất lớn là một đại sảnh có thể chứa tới cả trăm người, trần nhà rất cao ít nhất cũng hơn mười mét cả trần nhà đều được trang trí những hình ảnh thần thánh gần tương tự như những hình ảnh bên ngoài, một bên phòng không phải tường mà là cửa sổ sát đất rèm cửa mở ra giúp căn phòng có thể đón được những ánh nắng tự nhiên nhất.
Căn phòng rộng lớn như vậy nhưng lại phi thường trống trải không có bất kỳ đồ vật trang trí nào chỉ có một cái bàn đặt ở giữa phòng có hai mươi ghế đá đặt xung quanh bàn và một ghế đá ở vị trí cao nhất. Hiện tại đã có tám ghế đá xung quanh có người ngồi ghế đá ở vị trí cao nhất cũng đã có người không ai khác chính là giáo hoàng cùng các hồng y.
Lại Nguyệt đi tới hành lễ với giáo hoàng rồi ngồi xuống ghế đá ngay bên tay phải ông ta.
Chờ Lại Nguyệt đã an vị trên vị trí của mình giáo hoàng lên tiếng.
“Hẳn mọi người đã biết nội dụng của hội nghị hôm nay, như vậy mọi người có ý kiến gì không?”
Giáo hoàng vừa nói xong một vị hồng y giáo chủ ngồi hàng cuối cùng bên phải lên tiếng.
“Lần này chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì ta thấy rằng phải có người chịu trách nhiệm.”
Không cần nói cùng biết vị hồng y này đang muốn ai chịu trách nhiệm, Lại Nguyệt chính là người đứng đầu kế hoạch, hiện tại kế hoạch thất bại đương nhiên người phải chịu trách nhiệm không ai khác chính là nàng.
Hồng y giáo chủ vừa nói xong còn chưa kịp để những người khác lên tiếng Lại Nguyệt liền c·ướp trước nói.
“Ta nguyện ý chịu trách nhiệm cho lần thất bại này.”
Lời của nàng khiến mọi người có chút bất ngờ, bình thường ai cũng muốn phủ nhận trách nhiệm của mình, đẩy xuống cho người dưới, nhưng hiện tại hay rồi Lại Nguyệt thế mà chủ động nhân trách nhiệm.
Lại Nguyệt kỳ thực cũng không muốn làm như vậy nhưng tình hình hiện tại chính là nàng là người chỉ đạo kế hoạch lần này cho dù nàng có phủ nhận thế nào đẩy trách nhiệm xuống cho người dưới thế nào cũng không tránh được bị xử phạt. Mặc dù những kiểu xử phạt như thế này cũng chỉ là trao đổi ích lợi giữa các bên nhưng nếu nàng chủ động nhận lỗi chắc chắn những kẻ kia cũng không có ý tứ bám mãi không tha dù sao đây cũng là truyền thống của giáo hội cái gì cũng phải chừa cho người ta một đường nếu không ngươi liền đừng mong sống yên ổn.
Quả nhiên sau khi Lại Nguyệt nhận lỗi những hồng y giáo chủ khác cũng không có ý tứ ép sát, cuối cùng cũng chỉ xử phạt nàng xưng tội trước thần linh thậm chí quyền hành của nàng cũng không bị thu hồi.
Hiển nhiên có không ít người không hài lòng với h·ình p·hạt này đặc biệt là giáo hoàng mặc dù nụ cười luôn nở trên môi ông ta nhưng trong ánh mắt của ông ta lại che dấu rất tốt cảm xúc phẫn nộ.
Dù sao thánh nữ là người quyền lực thứ hai sau giáo hoàng hai người chính là đối thủ chính trị bẩm sinh, giáo hoàng muốn nhân cơ hội này gọt bớt quyền lực của thánh nữ nhưng cuối cùng kế hoạch lại thất bại khiến ông ta làm sao không phần nộ đi được.
Cuối cùng mặc dù bị xử phạt nhưng Lại Nguyệt lại không mất đi quyền lực thậm chí nàng vẫn được đảm nhiệm các vấn đề tại phía đông lục địa.
Kết thúc hội nghị Lại Nguyệt giao lại công việc của mình cho những thuộc hạ bên dưới, đi tới xưng tội đường nàng sẽ phải ở trong này hơn một tháng để xưng tội với thần linh trong một tháng này nàng hoàn toàn không thể khống chế thế lực của mình, nói trắng ra trong thời gian này là cơ hội cho các thế lực trong giáo hội thẩm thấu thế lực của nàng. Bất quá một tháng kỳ thực cũng không có bao nhiêu thời gian, nàng cũng không quá lo lắng, chờ nàng đi ra đến lúc đó có thể thanh tẩy một thể.
…
Vương quốc Hồng Lâm là một vương quốc nằm tại phía tây bắc lãnh thổ loài người, cũng giống như Nam Tinh biên giới phía bắc của vương quốc này giáp với ma địa và đương nhiên trên vùng biên giới này có không ít pháo đài bị bỏ hoang cũng chính vì ma địa, bây giờ cũng chỉ có đám lính không được hoan nghênh hoặc đắc tôi với cấp trên mới được điều tới đây canh giữ.
Đêm nay trời không trăng cũng không sao, mây đen dăng kín bầu trời khiến những binh lính canh giữ tại một tòa pháo đài phía bắc phải tìm chỗ tránh mưa.
Pháo đài này đã nhiều năm không tu sửa nhiều nơi phòng ở cũng đã sập xuống nếu không phải trời giống như sắp mưa có lẽ những lính canh này không ai muốn tiến vào các phòng ở trú mưa, dù sao không ai muốn bị c·hôn v·ùi dưới đống đất đá cả.
Rầm rầm!
Tiếng sấm vang khắp bầu trời khiến đám lính đứng dưới đống công trình đổ sập bất mãn chửi rủa ông trời, hiển nhiên dấu hiệu này cho thấy đây là một con mưa lớn, đống lều vải bọn hắn dựng lên không chắc có thể chống lại được.
Rầm!
Một ngọn sét đánh xuống ngọn đồi bên ngoài pháo đài chiếu sáng cả một khu vực, cũng chiếu sáng năm bóng người kỳ lạ, bọn hắn đều đội mũ trùm đầu, cả cơ thể dấu trong lớp áo choàng rộng thùng tình và đặc biệt hơn vị trí của bọn hắn ở trong ma địa nơi vốn dĩ không nên có người xuất hiện.
“Điện hạ phía trước là lãnh thổ nhân loại.”
Một người đội mũ trùm đầu chỉ về phía trước nói dường như bọn hắn chưa từng biết tới lãnh thổ nhân loại vậy.
“Ừm! Đi thôi.”
Người dẫn đầu không chút cảm xục nói, âm thanh này có chút khàn khàn nhưng lại thể hiện rõ giới tính của nàng là nữ.
“Điện hạ cũng không cần phải quan trọng hóa vấn đề như vậy đi, lũ gia súc này có gì phải lo sợ không phải chỉ làm thực phẩm cho chúng ta sao?”
Một người đứng cuối cảm xúc rất không tốt nói nhưng nữ nhân dẫn đầu lại không dừng chân lại tiếp tục đi tới.
“Nếu ngươi không cần có thể cút về!”
Lời này nói ra khiến người đi cuối cùng im lặng không nói gì cùng với năm người đi về phía trước hướng về phía vùng đất của nhân loại.
Rầm!
Cho tới khi tia sét tiếp theo đánh xuống đã không còn thấy thân ảnh của bọn hắn không còn dấu hiệu nào cho thấy bọn hắn từng xuất hiện ở đây.