Chương 249: Một chém.
“Quân đoàn ma pháp đâu che chắn cho quân ta.”
Đại tướng hét lớn ra lệnh, hắn cũng tiến tới che chắn trước vị trí thang leo bảo vệ binh lính leo lên mặt đê.
Hành động của hắn đã có hiệu quả tổn thất của binh lính giảm xuống đáng kể.
Boom!
Còn chưa kịp vui mừng tàu của hắn lại trực diện dính một quả đạn pháo thổi bay một bên thân tàu, ngay lập tức tàu bắt đầu nghiêng sang một bên.
Vốn dĩ một t·àu c·hiến khác vẫn còn duy trì được ma pháp phòng thủ muốn tới che chắn cho tàu chỉ huy đáng tiếc tốc độ bọn hắn không thể sánh được với đạn pháo, còn chưa kịp vào vị trí mục tiêu bảo vệ của nó đã bị tiêu diệt.
Tàu bị nghiêng khiến các binh lính không thể đứng vững không thể leo lên thang ngay cả thang cũng không thể đứng vững cả thang cả lính đều rơi xuống nước không có cơ hội leo lên bờ.
“Tướng quân ngài phải lên bờ ngay!”
Bởi vì có ma pháp phòng thủ nên đạn pháo không gây sát thương cho đại tướng nhưng hiện tại hắn vẫn đang đứng trên boong tàu, sàn tàu nghiêng cũng không thể khiến ông ta bối rối.
“Nhanh cứu binh lính, nhanh.”
Mặc dù quân đoàn ma pháp không tổn thất bao nhiêu nhưng lính phàm nhân bình thường thực sự đã tổn thất không nhỏ không có bọn hắn làm yểm hộ quân đoàn ma pháp rất khó chiến đấu, mặc dù hiện tại đại tướng đã không còn nghĩ tới việc chiếm thành Kim Lăng nữa nhưng cho dù thất bại cũng phải cố gắng mang càng nhiều quân về càng tốt.
Nói xong đại tướng cũng hơi nhún chân nhảy lên, chỉ một bước nhảy hắn liền nhảy lên trên bờ đề nơi này đã có không ít binh lính đang thiết lập đội hình phòng thủ.
“Tách ra mau tách ra.”
Đại tướng thấy vậy hét lớn ra lệnh, bây giờ súng cối vẫn còn đang nổ bắn tận sang bờ bên này vừa rồi cánh trái còn bị một phát đạn bắn trúng liền trực tiếp làm thịt đi các binh lính tụ tập xung quanh, nếu không tách ra chờ dính vài phát đạn nữa liền toàn quân bị diệt.
Nghe lệnh của đại tướng các binh lính cũng liền vội vã tách ra, nhưng bọn hắn vẫn không có ý thức tự bảo vệ vẫn đứng giữa đồng không mà không phải ngồi hay nằm vì thế có không ít người vốn dĩ có thể sống sót nếu nằm xuống lại bị mảnh văng đánh trúng c·hết ngay tại chỗ.
“Tướng quân hỏa lực của kẻ địch quá mạnh chúng ta không chống cự được.”
Phó tướng khuôn mặt hoảng loạn chạy đến nói.
Đại tướng quân hiện tại lòng đã nóng như lửa đốt, lần này hai phần ba lực lượng hải quân của hắn xem như tiêu đời nhưng hiện tại điều quan trọng hơn là làm sao đem thủy thủ cùng q·uân đ·ội trở về. Phải biết những thủy thủ này đều là lính có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm không phải tân binh có thể so sánh nếu tổn thất bọn hắn sức mạnh của hải quân chắc chắn sẽ suy giảm lớn.
“Nhanh thiết lập phòng tuyến xung quanh hỗ trợ quân ta lên bờ.”
Đại tướng ra lệnh.
“Tướng quân, tướng quân kẻ địch phía trước, kẻ địch phái trước.”
Lính truyền tin hoảng hốt chạy tới hét lớn khiến đại tướng sợ hãi nhìn về phía trước.
Nơi đó một đội quân đột nhiên xuất hiện, không quá nhiều chỉ khoảng dưới một trăm người bọn hắn đều cầm trên tay một cây gậy thép còn đục sáu lỗ, không phải là sáu cây gậy thép rỗng gắn lại với nhau, sau lưng còn treo lên một thùng lớn không biết là gì có một sợi dây hay thanh thép kết nối với cả hai.
Mặc dù đại tướng không biết gậy thép trên tay những người này là gì nhưng hắn biết lần này mình khó thoát, lục hoàng tử đã bố trí bọn hắn ở đây hơn nữa còn chỉ có không tới một trăm người mặc dù tất cả đều là siêu phàm giả cũng không nhiều bằng phía bên mình, nhưng đại tướng không tin lục hoàng tử đã làm ra cuộc phục kích này còn chỉ cứ có từng đấy người tới xử lý hắn.
Đại tướng cho rằng lục hoàng tử chỉ có hai khả năng một là không nghĩ tới hoặc nghĩ tới vậy thì mình c·hết chắc.
Vì thế khi thấy đối phương xuất hiện khuôn mặt của đại tướng đã không dấu được cảm xúc vô lực.
Lúc này Đức Bình từ phía trước đi ra hét lớn.
“Mã Kình Phong đầu hàng đi ngươi không còn cơ hội.”
Đại tướng tên chính là Mã Kình Phong, còn tại sao Đức Bình lại biết tên của Mã Kình Phong liền rất đơn giản dù sao vương quốc cũng không có nhiều cao cấp siêu phàm giả đặc biệt lại còn giữ chức vị cao không lý nào lại không biết.
“Đức Bình ngươi chỉ có từng đấy người có thể ngăn cản được ta sao?”
Mã Kình Phong vẫn ôm một chút hi vọng thăm dò nói, bênh cạnh hắn đạn cối vẫn nổ.
Đức Bình nghe vậy liền cười nói.
“Được hay không ngươi thử liền biết.”
Mã Kình Phong nghe vậy trong lòng lộp bộp, hắn không biết mình có nên chống cự hay không, nếu chống cự phần thắng sẽ lớn bao nhiêu.
Đức Bình lại không cho Mã Kình Phong cơ hội suy nghĩ tiếp tục tạo áp lực.
“Mã Kình Phong ngươi có năm phút sau năm phút chúng ta sẽ t·ấn c·ông, đến lúc đó đừng trách ta không báo trước.”
Nói xong trên tay Đức Bình xuất hiện đồng hồ cát, cát phía trên đã bắt đầu chảy xuống.
Chỉ năm phút thời gian thực sự quá ngắn, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về phía Mã Kình Phong chờ đợi quyết định của hắn.
Năm phút thực sự rất nhanh cát phía trên đã gần chảy hết nhưng Mã Kình Phong vẫn không trả lời, Đức Bình quan sát cát đã gần chảy hết hắn còn dơ lên cao để mọi người nhìn thấy nói với Mã Kình Phong.
“Mã Kinh Phong thời gian sắp hết.”
Mã Kình Phong thấy vậy cắn răng lệnh cho phó tướng bên cạnh.
“Đội hình phòng thủ, để quân đoàn ma pháp che phía trước.”
Phó tướng nghe vậy giật mình nhìn Mã Kình Phong.
“Còn đứng đó làm gì nhanh thi hành.”
Mã Kình Phong thấy thuộc hạ của mình như vậy biết hắn không hy vọng mệnh lệnh này ban xuống nhưng Mã Kình Phong vẫn muốn liều một lần, dù sao quân số của bọn hắn vẫn chiếm ưu thế.
Đức Bình thu vào trong mắt toàn bộ phản ứng của Mã Kình Phong nhưng hắn lại không hành động hắn chờ đồng hồ cát chảy hết.
Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống Đức Bình thở dài thu hồi đông hồ cát, ông ta quay đầu ra phía sau ra lệnh cho người của mình.
Nhận được lệnh những khẩu sáu nòng kia bắt đầu quay mà những người binh lính phía trước không biết rằng tử thần đang tới rất gần họ.
…
Mã Kình Phong đứng ở đó, đôi mắt thất thần nhìn phía trước xung quanh hắn xác của binh lính nằm la liệt khắp nơi binh lính phàm nhân thì cơ thể đều không đầy đủ thiếu tay thiếu chân là bình thường thậm chí nhiều người còn thiếu một phần thân, phải biết sức công phá của đạn 20mm cũng không phải bình thường nếu bắn trúng v·ết t·hương liền có thể mở rộng ra thậm chí nếu bắn trúng eo liền chẻ đôi người nửa trên nửa dưới cũng là chuyện bình thường.
Siêu phàm giả thì may mắn hơn bởi vì có ma pháp phòng thủ nên uy lực của đạn đã giảm đi rất nhiều, ít nhất không có chuyện bị xé đôi người nhưng cuối cùng vẫn là c·hết hiện tại cũng chỉ còn Mã Kình Phong là đại hiệp sĩ đứng vững được nhưng hiện tại hắn đã không còn bao nhiêu ma năng.
Nhìn bộ hạ của mình thảm thương nằm dưới đất Mã Kính Phong đã rơi vào tuyệt vọng hắn hiện tại đã không còn tỉnh táo nữa dơ thanh kiếm chỉ về phía Đức Bình hét lớn.
“Có giỏi thì một chọi một với ta.”
Đức Bình nghe vậy nhíu mày, ngay cả các binh lính xung quanh cũng liếc mắt nhìn ông ta, một chọi một trên thế giới thì kỳ thực cũng rất phổ biến đặc biệt là các quý tộc kia mỗi khi có xung đột với nhau trước khi chiến đấu cũng thường cử ra chiến lực cao nhất của nhà mình ra đánh một trận chiến thắng liền có thể tăng sĩ khí. Bất quá hai quốc gia đánh nhau lại rất ít một chọi một.
Hiện tại kỳ thực mọi người cũng rất muốn chứng xem hai đại hiệp sĩ gia chiến dù sao vương quốc cũng không có nhiều cao cấp siêu phàm giả vì thế việc giao chiến giữa hai bên cũng rất ít phần lớn mọi người cũng chưa từng chứng kiến, bây giờ có cơ hội như vậy ai mà không muốn xem.
“Cũng được bất quá ma năng của ngươi không nhiều một đòn phân thắng thua thế nào?”
Đức Bình cũng muốn thử một chút v·ũ k·hí mới vì thế ông ta liền đáp ứng yêu cầu.
“Được!”
Mã Kình Phong nghe vậy cũng đồng ý, quả thực ma năng của hắn hiện tại không còn nhiều muốn đối chiến công bằng với Đức Bình là điều không thể.
Hai ngươi dần tiếp cận nhau ma pháp trên thanh đại kiếm Mã Kình Phong đã bắt đầu khỏi động, ngay cả giày cùng giáp cũng vậy.
Đức Bình cũng như vậy thanh kiếm trên eo đã rút ra, bây giờ ông ta đã không còn dùng kiếm cũ của mình nữa mà chuyển sang loại kiếm mới Long đặt tên cho nó là nhiệt ma kiếm.
Thanh kiếm nóng lên rất nhanh bởi vì nhiệt độ của thanh kiếm khiến ánh sáng xung quanh cũng bị méo mó, hai người dưới sự hỗ trợ từ ma pháp tăng tốc dưới chân rất nhanh đã thu hẹp khoảng cách.
Hai người đều đồng loạt giơ kiếm lên cao chém về phía đối phương nhưng v·a c·hạm mạnh mẽ không hề xuất hiện ngược lại thanh đại kiếm cứ như vậy bị nung đỏ cắt làm đôi.
Mã Kình Phong thấy cảnh này đôi mắt trừng lớn, nhưng hắn không thể làm gì ma pháp hắn sự dụng trên thanh kiếm của mình là một loại ma pháp tăng trọng lượng ngay khi chém xuống thanh đại kiếm sẽ tăng trọng lượng lên tối đa có thể lên tới bốn ngàn cân ngay lập tức có thể đè sập bất kỳ ai, cũng chính vì thế ma pháp này yêu cầu rất cao về tư thế nếu tư thế không đúng có thể gây tổn thương tới cả người thi triển vì vậy hiện tại hắn đã không thể thay đổi tư thế nữa.
Nhiệt Dung kiếm cứ như vậy một đường đi thẳng chém xuống cả giáp tay bảo vệ của Mã Kình Phong sau đó tiếp tục đi tới cho tới khi cánh tay phải của hắn bị chặt đứt.