Chương 236:
Hơn nửa năm rồi Phùng Cương mới trở về vương cung, đạp lên con đường dẫn vào vương cung Phùng Cương quan sát khung cảnh quen thuộc xung quanh trong đầu nhớ lại những gì xảy ra vào đêm hôm đó, nhớ được cây cột hắn vừa đi qua có máu tươi của thuộc hạ hắn nhuộm đỏ.
Nếu nhìn kỹ hơn không gian xung quanh vẫn có thể thấy được dấu vết còn sót lại của một trận chiến tàn khốc diễn ra, thậm chí nhiều nơi cũng đã thay thế đồ mới. í dụ như trên cây cột chống bên cạnh vẫn còn một chút vết cháy xém, hay đá lát bên dưới con đường đã được thay thế có sự khác biệt rất rõ về màu sắc của những viên đá lát mới và cũ.
Phùng Cương rất quen thuộc với vương cung rất nhanh hắn đã xuất hiện trước thư phòng đức vua, hiện tại chính là phòng làm việc của Long.
Chờ cận vệ báo cáo xong hắn liền tiến vào phòng, căn phòng này vẫn như vậy ngoại trừ bức tranh chân dung của tiên vương treo sau bàn làm việc ra mọi thứ vẫn được giữ nguyên.
Long ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt lướt qua sấp tài liệu đặt trên bàn, ngón tay chậm rãi lật từng trang tài liệu thấy Phùng Cương đi vào Long liền gấp lại sấp tài liệu đặt sang một bên nơi đó đã chất lên một đống giấy tờ.
Nhìn đống giấy tờ chồng chất trên bàn kia Phùng Cương không hiểu tại sao mình lại sinh ra thương cảm cho vị hoàng tử điện hạ trước mặt.
“Thế nào bà chị xinh đẹp của ta không chờ được?”
Phùng Cương chỉ trung thành với hoàng gia, hiện tại vương quốc vẫn chưa có vua mới vì thế hắn cũng không thực sự trung thanh với ai trong số anh chị em của Long, hắn chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ của mình cung cấp thông tin cần thiết về đại hoàng tử và động tĩnh của các vương quốc xung quanh cho các vị hoàng tử công chúa.
Ký thật cũng chỉ có Long mới phụ thuộc nhiều vào mạng lưới này của Phùng Cương, những người còn lại đều có nguồn thông tin của riêng mình. Chỉ có Long vẫn phải phụ thuộc nhiều vào Phùng Cương khi hệ thống tình báo của hắn vẫn chưa đủ rộng để vươn tới các quốc gia xung quanh.
Mặc dù hắn có thể mua tin tức từ Luna nhưng dù sao miễn phí vẫn tốt hơn, hắn chỉ lựa chọn mua tin tức từ Luna chỉ khi các hệ thống của hắn không thể có được.
Ngoại trừ những chuyện đó Phùng Cương hiện tại còn có một tác dụng khác chính là làm người đưa tin cho các bên, một người không trung thành với bất kỳ bên nào như Phùng Cương lại trung thành với hoàng gia quả thật rất phù hợp để trở thành người đưa tin.
Phùng Cương nghe vậy liền nói.
“Bẩm điện hạ pháo đài Sơn Thạch đã thất thủ, tứ hoàng tử và Lý công tước đã rút về phía tây nam. Tam công chúa ý là mọi người cùng nhau xuất binh nhân lúc đại hoàng tử chưa kịp ổn định một lần nhất cử tiêu diệt hắn.”
Pháo đài Sơn Thạch là pháo đài lớn nhất phía tây, pháo đài này án ngữ ngay trên con đường lớn nhất dẫn vào phía tây, hiện tại pháo đài đã thất thủ như vậy có nghĩa là đại hoàng tử đã thành công liên lạc với vương quốc Gray.
Long nghe vậy đôi mắt nhíu lại khó hiểu nói.
“Nhanh như vậy?”
Không phải hắn không tin nhưng pháo đài Sơn Thạch nằm trên biên giới phía tây nếu chỉ vương quốc Gray với từng ấy quân muốn đánh hạ pháo đài rõ ràng là điều không thể.
“Vương quốc Gray đã bổ sung thêm hai mươi nghìn quân đại hoàng tử cũng không tiến hành đánh chiến các thành trì ở phía tây hắn trực tiếp xua quân t·ấn c·ông pháo đài Sơn Thạch.”
Nghe Phùng Cương giải thích cơ mặt Long không khỏi co giật một chút, đại hoàng tử vậy mà không thèm quan tâm những thành trì dọc đường trực tiếp bỏ qua tiến thẳng tới pháo đài Sơn Thạch.
Nếu là bình thường hành động này không khác nào t·ự s·át, dù sao bỏ qua các thành trì dọc đường không khác nào cắt đứt liên lạc với hậu phương, đám quý tộc cho dù vô dụng tới mức nào cũng không thể bỏ qua cơ hội t·ấn c·ông tuyến tiếp tế của kẻ địch như vậy. Nhưng đại hoàng tử lại không quản tâm việc đó, tại sao ư? Thử hỏi hắn có hậu phương sao, hậu phương hiện tại của hắn đã bị Long và Ngô Diệu Ngọc chia cắt vật tư hắn mang theo cũng chỉ đủ dùng cho một tháng Long cùng Ngô Diệu Ngọc đuổi sau lưng đại hoàng tử không có thời gian để đánh chiếm từ từ từng tòa thành, hắn cần trong thời gian ngắn nhất đả thông con đường dẫn tới vương quốc Gray, chỉ có như vậy hắn mới có thể nhận được tiếp tế tiếp tục duy trì q·uân đ·ội của mình.
Long suy nghĩ một lát lại nói.
“Ngươi nói cho hoàng tỷ ta hiện tại vẫn chưa thể điều quân, nếu nàng có thể chờ thêm hai tháng nữa liền tốt.”
“Điện hạ cái này…”
Phùng Cương nghe vậy liền vội vã lên tiếng muốn khuyên bảo.
Hai tháng! Đùa sao chờ tới hai tháng sợ rằng đại hoàng tử đã chiếm được phía tây rồi, như vậy muốn tiêu diệt đại hoàng tử sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng Long không để Phùng Cương nói xong liền dơ tay lên ngăn lại lời của hắn.
“Không cần giải thích gì cả, ta có lựa chọn của mình ngươi chỉ cần thuật lại toàn bộ lời của ta cho nàng là được.”
Phùng Cương nghe vậy liền không biết nói thêm điều gì hai người tiếp tục bàn bạc thêm một vài vấn đề rồi Phùng Cương liền rời đi.
Sau khi Phùng Cương rời đi một lúc Hoa Nguyệt Ánh cũng xuất hiện trong phòng của Long.
Khác với Phùng Cương khi Long quan hệ hai người là chủ tớ quan hệ giữa Long và Hoa Nguyệt Ánh lại là bạn bè vì thế trò chuyện của cả hai thoải mái hơn rất nhiều.
Hoa Nguyệt Ánh hiện tại đã không còn tham gia vào quản lý bộ máy của Long mà hoàn toàn tập trung vào thương đoàn của Hoa gia.
Dưới bảo hộ của Long thương đoàn Hoa gia trong vài tháng qua đã gần như khôi phục lại thậm chí trong một số lĩnh vực còn có đột phá, với quan hệ giữa Long và Hoa Nguyệt Ánh cũng không ai dám lá mặt lá trái với nàng thậm chí còn mở một chút tiện lợi cho nàng. Nếu không phải Long nghiêm khắc dặn dò xuống có lẽ nhiều thứ cũng không cần phải kiểm tra trực tiếp thông qua là được.
“Không biết điện hạ gọi tiểu nữ tới đây có việc gì?”
Trò chuyện một lúc xong Hoa Nguyệt Ánh cuối cùng đi vào nội dung chính.
Long đương nhiên không dấu giếm nói.
“Ta muốn nàng đi thánh quốc một chuyến.”
Nghe lời này của Long, Hoa Nguyệt Ánh híp lại đôi mắt nhìn hắn như muốn nhìn thấy toàn suy nghĩ trong nội tâm hắn.
“Tiểu nữ có thể hỏi lý do không?”
“Kỳ thực ta muốn nàng làm thuyết khách, thuyết phục Thánh quốc đổ về phía chúng ta.”
Hoa Nguyệt Ánh là người dẫn đầu đương nhiên không có lý do gì dấu giếm nàng.
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy hồ nghi hỏi.
“Chuyện này khả thi ư?”
Mạng lưới thông tin của gia đình nàng đã bị mất sau khi bị Phương công tước xử lý, hiện tại cho dù đã khôi phục lại nhưng muốn xây dựng lại mạng lưới thông tin cũng không phải dễ dàng như vậy. Nàng cũng không thể sử dụng hệ thống của Long cho dù hai người là bạn nhưng chuyện này đã nằm ngoài phạm vi của tình bạn vì thế nàng không quá rõ ràng tình hình chính trị hiện tại.
Chính vì vậy nàng cho rằng muốn thuyết phục Thánh quốc thật sự quá khó.
“Đại hoàng tử bây giờ đã không còn nguồn lực để tranh đoạt vương quốc nữa cho dù có được sự giúp đỡ của Thánh quốc cũng như vậy. Có thể giữ được một mảnh đất phía tây đã là may mắn. Đây không phải điều Thánh quốc muốn, nếu bọn hắn không muốn toàn bộ kế hoạch thất bại như vậy chỉ có thể chọn một người khác ủng hộ.”
Đây là điều Long có thể nghĩ tới, nếu Thánh quốc không muốn vương quốc tương lai tiến h·ành h·ạn chế tuyến giao thương bọn hắn như vậy Thánh quốc chỉ có thể lựa chọn một người khác để ủng hộ.
Người duy nhất có khả năng đối đầu với tam công chúa hiện tại liền cũng chỉ còn có Long, Thánh quốc hẳn phải biết bọn hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không đưa tay ra với Long như vậy trên chiến lược bọn hắn vốn đã yếu thế trước Đế quốc sau đó sẽ càng yếu thế hơn.