Chương 235: Tri thức...thật nhiều!
Ngồi trong doanh trướng được dựng tạm thời ngoài thành Kim Lăng đôi tay Ngô Diệu Ngọc cầm thanh kiếm Long tặng nàng cận thận quan sát đặc biệt khiến nàng chú ý chính là điểm hở trên chuôi kiếm như để đặt thứ gì đó vào.
“Điện hạ là thần.”
Lúc này bên ngoài doanh trướng giọng chỉ huy đội cận vệ của Ngô Diệu Ngọc vang lên.
Sau khi được Ngô Diệu Ngọc cho phép hắn vén lên tấm vải che của doanh trướng đi vào hành lễ với Ngộ Diệu Ngọc rồi được nàng cho phép ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Thế nào?”
Chờ hắn ngồi xuống tam công chúa lên tiếng hỏi.
Chi huy nghe vậy liền lắc đầu thở dài nói.
“Trần Nghệ cùng đại thống lĩnh vẫn rất đề phòng chúng ta.”
Ngô Diệu Ngọc nghe vậy liền không thêm cầu nào, mà đưa thanh kiếm hôm nay Long tặng ra cho hắn.
Sau khi cận vệ tiếp thanh kiếm trên tay Ngô Diệu Ngọc mới nói.
“Ngươi thấy thanh kiếm này thế nào?”
Chỉ huy nghe vậy nghiêm túc quan sát thanh kiếm, hắn nhìn một lượt vỏ kiếm sau đó rút thanh kiếm ra khỏi vỏ quan sát những hoa văn trên thân kiếm.
Là một đại pháp sư hắn mặc dù không rõ ràng lắm ma văn trên thanh kiếm là loại ma pháp nào nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đây là ma văn hệ hỏa, và một loại ma văn kỳ lạ hắn chưa từng thấy.
Hắn đưa ngón tay lên hơi chạm vào lưỡi kiếm sau đó liền rút ra nhìn lớp da đã có chút phá vỡ của mình nhíu mày, lưỡi kiếm này quá bén hắn chỉ chạm vào một chút đã suýt bị đứt tay cho dù cây kiếm tốt nhất hắn từng gặp cũng không sắc bén như vậy.
Nghĩ tới đây chỉ huy càng tò mò về thanh kiếm hắn không nhịn được bắt đầu đưa ma năng vào kiếm kích hoạt ma văn phía trên.
Ma văn rất nhanh được kích hoạt, ngay sau đó thân kiếm bắt đầu sáng lên giống như hiện tượng nóng sáng của kim loại bị nóng chảy. Mất khoảng hơn nửa phút, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm đã vô cùng chói lóa.
“Chấn Long nói một khi đã kích hoạt ma văn thì đừng dụng vào thân kiếm rất nguy hiểm.”
Ngô Diệu Ngọc thấy ma pháp trên kiếm được kích hoạt liền lên tiếng nhắc nhở.
Chỉ huy nghe vậy không cho là đúng liền đưa ngón tay tới gần lưỡi kiếm muốn kiểm nghiệm, ngón tay hắn chỉ cách lưỡi kiếm không tới 1 cm nhưng lại chỉ cảm giác được một chút ấm áp đây rõ ràng rất kỳ lạ bởi vì thông thường đã nóng tới mức phát quang này chỉ huy đáng lẽ ra có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bức ở khoảng cách gần như thế.
Đưa tay tới gần hơn sự nhảy cảm với ma pháp khiến chỉ huy phát hiện ra ngón tay mình vừa xuyên qua một lớp ma pháp, hắn không biết lớp ma pháp này là gì nhưng ngay khi vừa xuyên qua lớp ma pháp này hắn đã giật mình rút ngón tay lại nhìn lại đầu ngón tay vậy mà đã có một vết đỏ như bị bỏng.
Quả thật vừa rồi chỉ huy đã bị bỏng ngay khi ngón tay hắn vượt qua lớp màng ma pháp kia nhiệt độ đột nhiên tăng lên một cách kinh khủng phản xạ tự nhiên ngay lập tức khiến hắn rút tay lại, thực sự nếu muộn hơn một chút chủ huy cho rằng ngón tay của mình đã tan chay.
“Ngươi thế nào?”
Ngô Diệu Ngọc thấy vậy quan tâm hỏi. Trong tâm nàng có hơi vui vẻ dù sao chỉ huy không nghe nhắc nhở đã khiến nàng bất mãn hiện tại thấy hắn ăn đau khổ làm sao không vui cho được.
Chỉ huy ngay lập tức thi triển một ma pháp băng hệ nhỏ bao vây lấy ngón tay đang vô cùng bỏng rát của mình.
“Điện hạ yên tâm ta không sao.”
Chỉ huy trả lời rồi lại nhìn thanh đoản kiếm trên tay trong lòng âm thần giật mình.
“Ngươi cảm thấy thanh kiếm thế nào?”
Thấy vậy Ngộ Diệu Ngọc tiếp tục hỏi.
“Xin điện hạ đợi một lát.”
Chỉ huy nói xong nhìn thanh kiếm vẫn đang phát ra ánh sáng trên tay rồi hắn hành lễ đi ra doanh trướng, lúc trở lại trên tay chỉ huy đã có một thanh kiếm hiệp sĩ khác, thanh kiếm này trên thân cũng có ma văn.
Chỉ huy kích hoạt ma văn trên thanh kiếm rồi dùng thanh đoản kiếm vẫn đang nóng đỏ chém xuống, gần như ngay lập tức thanh kiếm hiệp sĩ đã bị chẻ đôi, trên vết cắt còn lưu lại dấu vết bị nóng chảy.
Cả Ngô Diệu Ngọc cùng chỉ huy đều không thể tin được nhìn cảnh này, chỉ huy càng kích động hơn giơ thanh kiếm hiệp sĩ đã gãy lìa lên nói.
“Điện hạ ma pháp trên thanh kiếm này vừa rồi là một loại ma pháp gia cố, nó giống như ma pháp phòng ngự của giáp vậy. Thần chưa bao giờ thấy thứ gì có thể một nhát chém đứt cả kiếm cùng ma pháp như vậy.”
Lời của chỉ đã nói rõ sức mạnh của thanh đoản kiếm trên tay còn tam công chúa hai bàn tay nàng chắp lại đặt lên cằm đang suy nghĩ gì đó sau những lời của chỉ huy.
…
Khác với tam công chúa phải dựng trại bên ngoài Long hiện tại đang ở trong vương cung của Kim Lăng.
Ngay hôm nay q·uân đ·ội của hắn đã chính thức tiếp quản tòa thành này, còn Long sau khi dùng bữa tối xong hắn đều vùi đầu vào thư viện hoàng gia.
Thư viện hoàng gia khá lớn có lẽ cũng lên tới hơn 10000 mét vuông.
Nhìn qua nơi này có lối kiến trúc khá giống với phong cách baroque thế kỷ 17 toàn bộ thư viện được trang trí hoa văn họa tiết rất phức tạp và chi tiết, những kệ sách màu trắng được trang trí hoa văn nằm giọc theo những bức tường của thư viện xen kẽ vào đó là những cánh cửa sổ lớn để đón ánh sáng tự nhiên, sàn nhà được trang trí theo kiểu caro xen kẽ. Trên trần nhà men theo những họa tiết được trang trí chính là ngọc ma pháp phát sáng chúng vừa tô điểm thêm vẻ đẹp của những họa tiết lại vừa giúp cho toàn bộ thư viện có đủ ánh sáng cho dù trong đêm tối.
Long đang đứng dưới một kệ sách say sưa đọc một tác phẩm thi ca của một tác giả tiếng tăm lừng lẫy của thế giới này, hắn không phải một người có cảm nhận văn thơ tốt vì thế cũng không cảm nhận được bao nhiêu tính nghệ thuật trong những tác phẩm này. Nhưng Long có thể nhìn ra được nội dung trong những tác phẩm này đều là ca ngợi thần linh, ca ngợi quý tộc, thi thoảng sẽ có một vài bài nói về bình dân nỗ lực vươn lên nhưng nếu để ý kỹ những người đó đều nhận được ân huệ từ thần linh hay quý tộc mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Nền văn hóa này đã ăn sâu tới đâu Long chỉ cần đọc qua liền lập tức có thể biết được.
“Điện hạ trời đã muộn.”
Lúc này Linh Tuyền xuất hiện tại cửa thư viện hơi cúi đầu thông báo, thông thường vào giờ này cũng nên chuẩn bị nghỉ ngơi nếu nàng không nhắc nhở hắn rất có thể nàng sẽ được Hồng cô nhắc nhở.
Long nghe vậy cũng liền gấp quyển sách trên tay lại để nó về vị trí cũ rồi nhìn lên kệ sách cao tới vài mét trên đầu, rồi lại đưa ánh mắt nhìn xung quanh thư viện những kệ sách đã chất đầy. Đây là nỗ lực của các vị vua của vương quốc trong cả ngàn năm qua mới tích súc được, đây cũng là nền tảng cho sự thống trị của hoàng gia đối với vương quốc.
Không giống như Đế quốc hay Thánh quốc được thành lập sau sự sụp đổ của Vĩnh Hằng Thiên quốc, vương quốc đã tồn tại từ thời đại của tam đại đế quốc tới nay cùng với đó là một số quốc gia phương nam khác.
Nói cách khác vương quốc còn cổ xưa hơn hai đại quốc của nhân loại hiện nay và cũng là nơi lưu giữ được rất nhiều tư liệu cổ đã mất của thời tam đại đế quốc.
“Kiến thức thật nhiều.”
Long thở dài một hơi nói ra một lời cảm khái.
Một bên Linh Uyên không hiểu Long muốn nói điều gì liền hỏi.
“Ngài có gì phân phó thưa điện hạ?”
Long nghe vậy nhìn về phía Linh Uyên nở một nụ cười ấm áp nói.
“Không có gì! Đi thôi, ngày hôm nay cũng rất mệt mỏi.”
Rồi hắn bước chân hướng về phía cửa thư viện, vừa đi hắn vừa vươn vai đánh một cái ngáp như đang muốn cho thấy mình đã mệt mỏi.