Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 230: Ra tay trước.




Chương 230: Ra tay trước.

Vào thời điểm này trong năm phần lớn mọi người đều đã chuẩn bị gieo trồng cho vụ mùa tiếp theo nhưng chỉ cần quan sát một vòng vương quốc liền có thể nhận ra không ít ruộng đồng đã bỏ hoang, trên những con đường khắp vương quốc người tị nạn đã xuất hiện không ít.

Chiến tranh mang tới c·hết chóc, mang tới đau thương cho dù một cuộc chiến có được khắc chế đến cỡ nào người chịu khổ lớn nhất vẫn là dân thường, đặc biệt với c·hiến t·ranh trong thời đại này việc c·ướp, g·iết, h·iếp là điều không thể tránh khỏi khi những nhà cầm quân cần nó để gia tăng tinh thần cho binh lính.

Chính vì điều đó trên những con đường khắp vương quốc những đoàn xe đoàn người đang liên tục lũ lượt chạy khỏi chiến trường.

Cộc cộc cộc…

Sáng sớm tinh mơ, khi phần lớn mọi người vẫn còn chưa tỉnh giấc tiếng vó ngựa vọng ra từ sau làn sương mù buổi sáng đánh thức những người nghỉ lại xung quanh trên quan đạo. Nghe qua đội người ngựa này ít nhất cũng phải vài trăm người, trong thời điểm này lại có một đội người ngựa lên tới vài trăm người xuất hiện tại đây nếu không phải q·uân đ·ội thì không ai tin được.

Trên tường thành Kim Lăng âm thanh một đội kỵ binh lớn đang tiếp cận chắc chắn không thể che dấu được lính thủ thành tiếng kẻng cảnh báo nhanh chóng được đánh lên, lác đác một vài người lính già hoặc trên người có thương tổn khẩn cấp chạy lên tường thành ánh mắt không che dấu nổi khủng hoảng nhìn về hướng tiếng võ ngựa, v·ũ k·hí trên tay bọn họ đều đã sứt mẻ rỉ sét rõ ràng đây là một đội quân ô hợp.

Những người lính này cũng biết sức chiến đấu của mình như thế nào, vì thế cơ thể bọn hắn đều không tự chủ được có chút run rẩy ngay cả tay cầm v·ũ k·hí cũng không nắm chắc.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng tới gần nó cũng khiến tinh thần của những binh lính trên tường thành như bị t·ra t·ấn vì chờ đợi điều không biết phía trước. Cho tới khi một đội kỵ binh vọt ra từ sau lớp sương mù xuất hiện ngay dưới chân tường thành.

Nhìn qua đội kỵ binh này có trên dưới hai trăm người, đồng phục của bọn hắn đều thuần một màu xám, tất cả đều mặc áo vải đi dày vải không giống một đội kỵ binh được huấn luyện bài bản. Có chăng trên lưng ngựa của những kỵ binh này đều có rất nhiều đồ vật không biết là cái gì.

Nhìn cách ăn mặc của các kỵ binh quan quân được giao nhiệm vụ trấn giữ cổng thành thở dài một hơi hắn cho rằng một đội kỵ binh như vậy không thể uy h·iếp tới hắn.

“Người tới là ai?”



Có được kết luận này giọng của quan quân cũng cứng rắn hơn rất nhiều.

Đội kỵ binh dừng lại dưới chân thành một người có vẻ là chỉ huy tiến tới hét lên với quan quân.

“Chúng ta là người của lục hoàng tử điện hạ nhận lệnh của hoàng tử điện hạ tới tiếp quản thành Kim Lăng.”

Người này không ai khác chính là Diệp Anh sau lưng hắn chính là lực lượng trinh sát đặc nhiệm.

Theo lý thời điểm này q·uân đ·ội của Long có mặt ở đây là điều không thể xảy ra, thời gian quá ngắn cho dù Long có tiến quân thuận lợi như thế nào đi chăng nữa cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy tới được thành Kim Lăng.

Chính vì thế ngay khi Long biết đại hoàng tử từ bỏ thành Kim Lăng hắn đã lập tức điều trinh sát đặc nhiệm đi trước nhằm mục đích chiếm giữ thành Kim Lăng chờ quân chủ lực tới.

Kim Lăng vừa là thủ đô của vương quốc vừa là một vị trí giao thông yếu đạo chiếm được nơi này Long sẽ có rất nhiều ưu thế về mặt chính trị cũng như quân sự trước tam công chúa.

Hiện tại tam công chúa và hắn cũng xem như chưa trở mặt, ít nhất Long cho rằng trước khi làm thịt được đại hoàng tử việc trở mặt của cả hai là điều khó có thể xảy ra, nếu Long đã chiếm được thành Kim Lăng tam công chúa cũng không thể xua quân chiếm lại đi ít nhất là trên mặt nổi.

Không chỉ thành Kim Lăng một số vị trí trọng yếu của lãnh địa hoàng gia cũng được Long điều quân đi trước chiếm giữ trước khi đại quân có thể tới, chỉ có điều quy mô không được như một đại đội trinh sát đặc nhiệm thôi.

“Hóa ra là người của lục hoàng tử, không biết đại nhân có thú gì có thể chứng mình?”

Là một quan quân cấp thấp hơn nữa còn nằm ngoài vòng tròn quyền lực nếu không cũng không bị đại hoàng tử lưu lại vì thế tên quan quân này cũng không dám qua loa hắn không biết ai mạnh ai yếu hắn chỉ biết lục hoàng tử chỉ cần thổi một phát hắn liền đi đời nhà ma là được.

“Ta có lệnh của hoàng tử điện hạ.”



Diệp Anh lấy ra bên trong một tờ giấy gấp bị niêm phong bởi con dấu của Long, bất kỳ quan quân nào của vương quốc nhìn thấy con dấu này đều có thể nhận ra đây là dấu hoàng gia.

Dưới thành thì làm sao để đưa một tờ giấy lên thành? Đương nhiên có cách nhưng cũng không phù hợp trong trường hợp này vì thế lựa chọn của quan thủ thành vẫn là trực tiếp mở công thành đi ra tiếp nhận.

Sau khi xác nhận dấu ấn niêm phong phía trên là ấn của lục hoàng tử mở ra đọc nội dung bên trong quan quân liền tránh ra một đoạn đường để người của Diệp Anh vào trong. Hắn cũng không lo lắng đại hoàng tử trách tội cái gì, dù sao chính đại hoàng tử đã từ bỏ tòa thành này một chủ nhân mới tới tiếp nhận hắn còn ngăn cản được sao, đừng đùa hắn đang đứng trước mũi ngựa của đối phương đấy.

Cứ như vậy trinh sát đặc nhiệm chiếm lấy Kim Lăng không tốn một viên đạn giống như hầu hết các khu vực trên lãnh địa hoàng gia hiện tại một đường hát vang tiến mạnh không có chút lực cản.

Long cũng không có ý định điều quân lên phía tây truy đuổi đại hoàng tử, hiện tại đại hoàng tử sống mới khiến Long đạt được lợi ích lớn nhất tốt nhất là hắn làm thịt tứ hoàng tử chiếm lĩnh phía tây.

Dù sao hiện tại cho dù có chiếm được một nửa lãnh địa hoàng gia nhìn rất phong quang nhưng đừng quên sau lưng hai đối thủ của Long chính là Đế quốc cùng Thánh quốc một chút đất đai này còn chưa đủ để người ta nhét kẽ răng.

Trở lại Kim Lăng sau khi vào thành Diệp Anh nhanh chóng kiểm soát các khu vực trong yếu của thành, đặc biệt là hoàng cung.

Lần này đại hoàng tử rời đi rất vội vàng, tới mức ngoài trừ kho v·ũ k·hí bị vét đi một nửa cùng với kho ma cụ cho quân đoàn ma pháp tất cả mọi thứ đều bị hắn bỏ lại. Thống kế một chút mới biết hoàng gia giàu có như thế nào.

Riêng kho lương của hoàng gia cũng đủ để nuôi ít nhất một trăm nghìn quân trong hai năm, kho v·ũ k·hí cũng không vừa mặc dù đã bị vét đi một nửa nhưng cũng đủ trang bị cho hai trăm nghìn quân tác chiến đây là trong trường hợp cần thay v·ũ k·hí bị sứt mẻ.

Cộng thêm những tài nguyên khác nếu không phải vội vã rời đi Diệp Anh cho rằng đại hoàng tử sẽ vét hết đống này. Không có cách nào thứ quý giá nhất hiện tại đối với đại hoàng tử chính là thời gian, những thứ khác có hay không không quan trọng.



….

Quân chủ lực của tam công chúa vẫn còn cách thành Kim Lăng bảy ngày đường, nhưng nàng đã nhận được tin tức thành Kim Lăng đã về tay Long.

“Điện hạ là thần Trần Nghệ.”

Tâm công chúa nghe vậy liền gọi Trần Nghệ tiến vào.

Người vào là một nam nhân nhìn bề ngoài tầm bốn năm mươi tuổi khuôn mặt góc cạnh ánh mắt không che dấu sự sắc bén, một bộ áo khoác ma pháp bao lại cơ thể nam nhân, nhìn ký hiệu trên đó liền biết được hắn là một pháp sư cao cấp. Người này chính là chỉ huy của quân đoàn ma pháp dưới trướng tam công chúa.

Tam công chúa đê Trần Nghệ ngồi xuống sau đó nàng vào thẳng vấn đề.

“Hẳn ngươi cũng biết chuyện Kim Lăng đã bị chiếm.”

“Vâng thưa điện hạ.”

Trần Nghệ gật đầu trả lời.

“Quân của Chấn Long chỉ có hai trăm người chiếm giữ Kim Lăng, ta muốn ngươi chiếm lại tòa thành này nhưng không được lấy danh nghĩa của ta. Ngươi hiểu chứ.”

Trần Nghệ cũng không phải là tay mơ chính trị hắn hiểu được ý trong lời của tam công chúa.

“Nếu chỉ có hai trăm phàm nhân thần tự tin có thể xử lý bọn hắn.”

“Đừng chủ quan nếu Chấn Long đã tự tin để bọn hắn tiên phong chắc chắn có lý do ngươi cũng đừng quên những tin tức kia.”

Tam công chúa nhắc nhở, tin tức về việc v·ũ k·hí của Long có thể g·iết c·hết siêu phàm giả đương nhiên đã vào tai tam công chúa, nàng không biết v·ũ k·hí kia như thế nào nhưng tốt nhất vẫn nên nhắc nhở Trần Nghệ.

Trần Nghệ được nhắc nhở mặc dù vẫn cho rằng đây là tin vịt nhưng đứng trước công chúa điện hạ hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thể hiện thái độ cảm tạ và sẽ cận thận còn hắn có cận thận hay không như vậy lại là vấn đề khác.