Chương 229: Tiến vào lãnh địa hoàng gia.
Trong căn phòng xa hoa của phủ công tước Lý gia tứ hoàng tử ngồi trên sofa giữa căn phòng, cánh tay tựa lên đùi biến bàn tay làm giã đỡ cho cằm nhìn qua hắn như đang bình tĩnh suy nghĩ gì đó nhưng bàn chân liên tục đạp xuống đất lại để lộ ra cảm xúc không bình thường của hắn lúc này.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới khiến bàn chân của tứ hoàng tử dừng lại, hắn điều chỉnh lại tư thế của mình rồi mời người bên ngoài vào.
Nếu nhị hoàng tử ở đây hắn liền có thể nhận ra được người vừa tiến vào phòng không ai khác chính là Phùng Bá thuyết khách của tứ hoàng tử.
Phùng Bá tiến vào hành lễ với tứ hoàng tử, sau đó ngồi xuống trước mặt tứ hoàng tử dưới sự ra hiệu của hắn.
“Thế nào?”
Tứ hoàng tử không có kiên nhẫn hỏi.
Nghe câu hỏi của tứ hoàng tử Phùng Bá lắc đầu, cái lắc đầu của hắn đã khiến nội tâm tứ hoàng tử lạnh đi một nửa.
“Thánh quốc không cho rằng chúng ta có thể mang lại lợi ích lớn hơn đại hoàng tử.”
Chỉ một câu cũng đủ để tứ hoàng tử biết được kết quả của chuyến đi lần này.
Sau khi biết được nhị hoàng tử bại trận ở phía bắc tứ hoàng tử một bên cử Phùng Bá tới Thánh quốc muốn du thuyết Thánh quốc từ bỏ đại hoàng tử, một bên tìm tới Long yêu cầu hợp tác.
Mặc dù tứ hoàng tử biết Long và đại hoàng tử có các hiệp ước với nhau nhưng điều đó không có nghĩa hai bên không thể hợp tác đối phó với đại hoàng tử. Dù sao khi Long đánh bại nhị hoàng tử đồng nghĩa với việc về mặt chính trị hắn và đại hoàng tử đã trở thành kẻ thù, mặc cho hai bên có bao nhiêu hiệp ước đi nữa cũng như vậy. Hai bên có thể hòa bình như hiện tại bất quá bởi vì cả hai đều biết đây không phải thời điểm hai bên có thể đối đầu nhau.
Hiện tại cả đại hoàng tử và Long đều đang chạy đua với thời gian bất kỳ ai ra tay trước đều sẽ có lợi thế trên chiến trường.
Long là việc mở rộng q·uân đ·ội cùng bổ sung vật tư, trong khi đó đại hoàng tử chính là phải đả thông được với vương quốc Gray.
Trước tình thế đó Long đương nhiên không do dự đáp ứng đề nghị của tứ hoàng tử, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn bổ sung vật tư nhưng Long vẫn trích ra một lượng vật tư đủ cho một nghìn quân bán cho tứ hoàng tử mỗi tháng.
Về phía Thánh quốc rất rõ ràng bọn hắn không có hứng thú với tứ hoàng tử điều kiện của đại hoàng tử phù hợp với các nhu cầu của Thánh quốc hơn nhiều so với tứ hoàng tử.
“Bất quá chuyến này cũng không phải không có thu hoạch.”
Phùng Cương nói, lời của hắn lại thắp lên hi vọng cho tứ hoàng tử.
Không để tứ hoàng tử chờ lâu Phùng Cương tiếp tục nói.
“Trên đường trở về thần đã thuyết phục người Gray kéo dài cuộc chiến. Bọn hắn hứa sẽ kéo dài thời gian thêm một tháng nữa mới bổ nhiệm thống soái cho quân viễn chinh.”
Tứ hoàng tử nghe vậy lại không có vẻ gì vui mừng, đôi lông mày hắn nhíu lại, hắn dường như nhìn ra được vấn đề nào đó.
“Công tước nói thế nào?”
Công tước ở đây chính là Lý công tước dù sao đây cũng là lãnh địa của ông ấy Phùng Cương ưu tiên báo cáo cho công tước cũng là chuyện bình thường.
“Công tước cho rằng trong chuyện này có âm mưu. Không có lý do nào để người Gray kéo dài thời gian lâu như vậy, đại hoàng tử cũng không phải ăn chay. Nhưng công tước lại không đoán ra được người Gray đang âm mưu điều gì.”
Phùng Cương trả lời.
“Ngươi nghĩ sao?”
Tứ hoàng tử hỏi nhưng câu trả lời nhận lại được lại là cái lắc đầu của Phùng Cương.
“Thần cũng không biết.”
“Liệu đây có phải để tung hỏa mù sau đó nhân lúc chúng ta không đề phòng xua quân t·ấn c·ông?”
Tứ hoàng tử hỏi, đây vừa là câu hỏi dành cho Phùng Cương vừa là câu hỏi hắn tự hỏi mình. Nhưng cuối cùng cả hai đều không tìm được câu trả lời.
Cuối cùng bởi vì không thể xác định được mục tiêu của đối phương bọn hắn chỉ có thể tăng cường đề phòng, tiếp tục tuyển thêm quân trong khi tiếp tục tăng cường cho các pháo đài biên giới.
Về phía tây việc Long cung cấp v·ũ k·hí cho tứ hoàng tử cũng khiến bọn hắn kéo chân đại hoàng tử lâu hơn.
Để tận dụng sức mạnh của v·ũ k·hí lớn nhất Long cũng cử người huấn luyện cho đội quân này với địa hình rừng núi phía tây hắn đã lựa chọn chiến thuật du kích.
Quả thật chiến thuật này đã phát huy tác dụng của nó khi đã khiến quân của đại hoàng tử tổn thất không nhỏ, đặc biệt khi đội quân này nhắm vào quân lương.
Hiện tại cho dù đại hoàng tử rất muốn đánh nhanh thắng nhanh nhưng chiến thuật du kích đã khiến bước tiến của quân viễn chinh chậm lại rất nhiều.
Bất quá nó cũng không có nghĩa tứ hoàng tử có thể chiến thắng trong cuộc chiến này, nói thế nào đi nữa lãnh thổ hắn có thể kiểm soát đang giảm dần theo thời gian, nếu cứ tiếp tục như vậy cuối cùng hắn cũng sẽ bại trận.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh một tháng trôi qua vương quốc Gray đã có một thống soái mới đương nhiên bọn hắn đã không thể kéo dài thời gian thêm dưới sự hối thúc của Thánh quốc, áp lực lên phòng tuyến phía tây đột nhiên tăng mạnh. Dù sao Thánh quốc cũng chỉ muốn Gray tiêu hao sức mạnh của đại hoàng tử chứ không muốn toàn bộ kế hoạch của bọn hắn thất bại.
Bất quá kế hoạch của Thánh quốc dường như đã gặp rắc rối lớn bởi vì tam công chúa đã thành công đánh hạ pháo đài Lập Xuân, bây giờ đường tiến vào lãnh địa hoàng gia đã mở rộng với nàng.
Kế hoạch của đại hoàng tử đã hoàn toàn phá sản hắn không thể đả thông liên hệ với Thánh quốc trước khi phía nam thất thủ.
Thánh quốc đã tự mua dây buộc mình, vốn dĩ bọn hắn có thể toàn lực trợ giúp đại hoàng tử như vậy bây giờ có lẽ đại hoàng tử đã hoàn toàn kiểm soát hai phần ba vương quốc đến lúc đó cho dù có sự trợ giúp của Đế quốc, tam công chúa cùng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ phía nam.
Nhưng bởi vì lòng tham muốn hoàn toàn không chế đại hoàng tử kế hoạch của bọn hắn có thể phá sản hoàn toàn.
Long đương nhiên không bỏ qua cơ hội này sau ba tháng tích lũy hắn lập tức xua quân t·ấn c·ông Hẻm Bắc, nếu không hành động nhanh hơn tam công chúa sẽ nuốt chửng toàn bộ lãnh địa hoàng gia.
Bất quá đại hoàng tử đã làm một điều đến cả Long cũng bất ngờ.
Lúc này Long đang đứng trên cổng thành của Hẻm Bắc quan sát toà thành phía dưới.
Nơi này dường như không có bất kỳ dấu vết nào của một cuộc chiến khốc liệt, không có xác người, không có máu chảy ngay cả tường thành cũng chỉ là những vết tích cũ của cuộc chiến lần trước.
Nếu không phải những binh lính cầm súng đang chạy len lỏi qua những con đường trong thành khẩn cấp chiếm giữ những vị trí trọng yếu thì có lẽ không ai nhận ra Hẻm Bắc vừa đổi chủ.
Quả thật Long vừa chiếm được tòa thành này không tốn một viên đạn, lúc quân đoàn một tới nơi thành chủ của Hẻm Bắc đã trực tiếp ra đầu hàng.
Từ lời của thành chủ Long biết được quân thủ thành đã rút đi từ hai ngày trước, chỉ để lại một lượng quân nhỏ làm nhiệm vụ giữ an ninh của thành.
Quyết đoàn từ bỏ một vị trí yếu địa Long không biết đại hoàng tử là ngu ngốc hay thông minh, nhưng những tin tức sau đó đã khiến Long đưa ra kết luận rằng hắn rất thông mình bởi vì đại hoàng tử đã từ bỏ cả thành Kim Lăng hắn muốn dồn toàn bộ sức mạnh của mình để đoạt được các tỉnh phía tây.
Nói cách khác đại hoàng tử đã bị dồn vào chân tường một lần nữa, nếu từ bỏ phía tây một mình vương quốc Gray chắc chắn không thể xuyên thủng được phòng tuyết đã được xây dựng cả trăm năm qua tại biên giới hai nước tới lúc đó đại hoàng tử phải một lúc đối mặt với cả tam công chúa và Long một nam một bắc.
Không còn phòng tuyến phía nam che chắn lại có sự giúp sức của Đế quốc sức mạnh của tam công chúa hoàn toàn có thể sánh ngang với lãnh địa hoàng gia đã thế còn có Long ở sau lưng.
Đại hoàng tử cho rằng hắn không có khả năng đối phó cùng lúc cả hai người làm như vậy chỉ có uống thuốc độc giải khát.
Vì thế đại hoàng tử quyết định làm một vố lớn từ bỏ hoàn toàn lãnh địa hoàng gia dồn toàn bộ sức mạnh của mình hòng chiếm được vùng phía tây trước khi tam công chúa và Long hoàn thành chia cắt lãnh địa hoàng gia. chỉ cần như vậy hắn vẫn có được vùng phía tây làm nơi đặt chân sau lưng là sự trợ giúp của Thánh quốc không cần lo lắng bị bao vây tiêu diệt trong khi đó cả Long và tam công chúa chắc chắn sẽ xảy ra mẫu thuẫn đây là điều không thể tránh khỏi.
Chỉ cần lợi dụng tốt mâu thuẫn này đại hoàng tử tin rằng hắn sẽ có thời gian phục hồi chuẩn bị cho một cuộc chiến mới.