Chương 228:
Cung điện của Nam Tinh mặc dù đã đổi chủ nhưng mọi thứ bên trong vẫn không thay đổi, có chăng chỉ là những người sinh hoạt bên trong thay đổi mà thôi.
Tương tự như vậy phòng làm việc của đức vua hiện tại cũng trở thành nơi làm việc của đại hoàng tử.
Căn phòng này vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào những bức tranh, tượng điêu khắc quý giá đều được trang trí bên trong.
Choang!
Đáng tiếc thay căn phòng sắp mất đi khung cảnh vốn có của nó, bức tượng điêu khắc bằng gốm một người phụ nữ đang thể hiện tình yêu với con mình cứ vậy bị một chiếc cốc thủy tinh với những đường nét tinh tế đập vỡ.
Mảnh vở của cả hai rơi vương vãi xuống dưới sàn vô cùng nguy hiểm nhưng lại không có bất kỳ người hầu nào dám bước tới thu dọn.
“Lũ chó Gray ahhhh.”
Âm thanh phẫn nộ của đại hoàng tử vang lên khắp phòng, trước mặt hắn vài vị quan viên đứng tại chỗ cúi đầu không dám đối diện ánh mắt với hắn.
Sau khi phát tiết xong đại hoàng tử rất nhanh bình ổn lại cảm xúc hắn nhìn về phía một vị quan viên mái tóc đã bạc trắng trước mặt nói.
“Đi! Nói cho Thánh quốc nếu bọn hắn còn dở trò ta đảm bảo một kiện ma cụ của tinh linh bọn hắn cũng không lấy được.”
“Vâng bệ hạ.”
Quan viên nhận lệnh hành lễ với đại hoàng tử liền rời đi.
Việc người này xưng hô đại hoàng tử là bệ hạ rất bình thường, dù sao đại hoàng tử cũng đã tiến hành nghi thức lên ngôi chỉ có điều chưa được các quý tộc công nhận mà thôi đám người dưới trướng đại hoàng tử xung hô như vậy không phải chuyện gì to tát.
Còn tại sao đại hoàng tử lại tức giận như vậy là bởi vì quân của Gray suốt một tháng qua không hề động khiến cho quân viễn chinh phía đại hoàng tử gặp phải ngăn cản rất lớn đã vào đầu mùa xuân rồi nhưng quân viễn chính không thể tiến thêm được vào sâu trong các tỉnh phía tây. Trong khi đó quân Gray liên tục lấy lý do chủ tướng c·hết nên tạm thời không thể động quân liên tiếp kéo dài thời gian.
Đại hoàng tử sinh ra trong gia đình hoàng gia với tố chất chính trị của mình hắn đương nhiên hiểu được vị trí chủ soái của quân viễn chinh có ý nghĩa chính trị như thế nào việc các thế lực trong nước tranh đoạt vị trí này rất bình thường.
Nhưng tranh đoạt vị trí trong thời điểm c·hiến t·ranh, đặc biệt kéo dài tới hai tháng khiến toàn bộ cuộc chiến phải tạm dừng thì chưa bao giời đại hoàng tử nghe qua. Còn chưa kể lượng vật tư phải bỏ ra để nuôi hàng chục ngàn quân trong hai tháng như vậy là điều cực kỳ vô lý. Đến đây đại hoàng tử không nhìn ra đối phương đang giở trò thì hắn không phải đại hoàng tử.
Đây chính là lý do đại hoàng tử giận giữ như vậy. Hắn đang phải đối mặt với một lúc ba mặt trận đặc biệt phía nam sức ép phải phòng thủ ba pháo đài khiến áp lực của hắn trở nên rất lớn.
Lúc đầu khi nghe tin Long cùng nhị hoàng tử đánh nhau hắn đã mở cờ trong lòng, muốn tận dụng cơ hội Long vẫn chưa hồi phục sau cuộc chiến nhanh chóng kết thúc cuộc chiến ở phía tây để có thể dồn lực lên phía bắc.
Ai ngờ được đồng minh của hắn lại không phối hợp khiến cho kế hoạch phá sản hoàn toàn.
Một mình đại hoàng tử thật sự không thể xử lý được các tỉnh phía tây một cách nhanh chóng, phải biết nơi này giáp giới với vương quốc Gray quanh năm suốt tháng xung đột giữa hai nữa khiến các quý tộc ở đây đều có q·uân đ·ội thường trực và có kinh nghiệm chiến đấu phong phú muốn hoàn toàn khuất phục khu vực này lãnh địa hoàng gia chắc chắn phải xuất toàn lực.
Nhưng điều đó làm sao có thể khi đại hoàng tử phải chia quân gánh chịu áp lực từ cả hai khu vực. Còn chưa kể một số khu vực vẫn chưa hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn việc dồn toàn lực là điều bất khả thi.
Chứng kiến áp lực ngày càng lớn ở phía nam, trong khi phía bắc Long đang ngày càng mạnh còn hắn thì vẫn chưa thể hoàn thành mục tiêu chiến lược đầu tiên làm sao đại hoàng tử không thể không tức giận.
Bốn tháng, vốn dĩ kế hoạch mục tiêu chỉ hai tháng nhưng đến bây giờ sắp tới tháng thứ tư mọi thứ vẫn chưa hoàn thành.
Đại hoàng tử rất muốn phong tỏa các giao dịch với Long ngăn cản hắn tiếp tục lớn mạnh nhưng đại hoàng tử không dám hải quân của hắn cùng với hải quân các tỉnh phía nam đang đối đầu với nhau cực kỳ căng thẳng, bây giờ nếu còn gây hấn với Long mặc dù hải quân phía bắc của Lý gia không có bao nhiêu cân lượng như lực lượng hải quân phía nam nhưng nó cũng đủ để khiến hắn đau đầu.
Nếu còn như vậy sợ rằng hắn sẽ mất khống chế toàn bộ vùng duyên hải, tới lúc đó tam công chúa liền có thể thông qua đường biển đổ quân lên vùng duyên hải. Tới lúc đó mọi thứ sẽ chính thức an bài.
…
Trong lúc đó tam công chúa vẫn bị ngăn tại pháo đài Lập Xuân mặc dù tường thành của pháo đài đã đổ sập không ít nhưng pháo đài vẫn đứng vững.
Có điều nếu thời gian kéo dài thêm không biết pháo đài có thể chống được bao nhiêu lâu nữa.
Bất quá để có thể đạt được thành quả như vậy quân chi viện từ vương quốc Thái Nguyệt đã tổn thất không nhỏ nói b·ị đ·ánh cho tàn phế cũng không quá phận.
Chính vì thế hiện tại đại diện của vương quốc Thái Nguyệt đang có sắc mặt không tốt với nàng.
Đại diện của bọn hắn chính là một nam nhân trung niên với khuôn mặt vô cùng sắc bén đặc biệt là vết sẹo cắt ngang trên mắt trái khiến ánh mắt của hắn tạo nên một cảm giác đầy sát khí.
“Công chúa điện hạ không phải ngài nên giải thích về chuyện này sao?”
Người này không ai khác chính là thống soái cao nhất của toàn bộ q·uân đ·ội Thái Nguyệt.
Trước thái độ đe dọa của thống soái tam công chúa lại rất thoải mái thưởng thức cốc nước không có gì lạ trước mặt mình, nàng không né tránh ánh mắt đầy sát khí của vị thống soái này trả lời.
“Không biết ngài muốn ta giải thích điều gì?”
“Đừng đánh trống lảng, nếu ngươi không thể cho ra câu trả lời hợp lý q·uân đ·ội của nước ta sẽ san bằng vùng đất này.”
Trung niên thống soái không ăn trò của tam công chúa trực tiệp đe dọa, tựa như nếu tam công chúa không cho một câu trả lời thích đáng liền không bỏ qua.
Bất quá tam công chúa cũng không ăn lời đe dọa của ông ta nàng nở một nụ cười ranh mãnh nói.
“Phạm tướng quân mặc dù tôi rất kính trọng ngài nhưng cái gì cũng phải có giá của nó tham quá nuốt không trôi được đâu, nói không chừng còn bị cắn xuống một lớp thịt cũng nên.”
Tam công chúa hiểu tình hình chính trị hiện nay của thế giới, một khi vương quốc Thái Nguyệt làm như vậy vương quốc Gray cũng sẽ không ngồi nhìn. Tới lúc đó rất có thể sẽ dẫn phát một cuộc chiến toàn diện giữa hai trận doanh của nhân loại.
Đây là điều Đế quốc không mong muốn, không phải Đế quốc sợ Thánh quốc mà bởi vì Đế quốc vừa trải qua một cuộc xung đột lớn với Đế Chế thú nhân, bọn hắn cần thời gian để khôi phục không sẵn sàng lao vào một cuộc chiến toàn diện với Thánh quốc.
Chính vì Đế quốc đương nhiên sẽ không để vương quốc Thái Nguyệt kéo bọn hắn vào một cuộc chiến bọn hắn chưa sẵn sàng.
Nhìn bên ngoài có thể Đế quốc không thể làm gì được nếu Thái Nguyệt xua quân t·ấn c·ông vương quốc, nhưng một khi Thái Nguyệt làm như vậy Đế quốc có thể bật đèn xanh cho các quốc gia láng giềng của Thái Nguyệt. Còn ý nghĩa của đèn xanh là gì thì mọi người trong căn phòng này có thể tự hiểu. Đây cũng không phải lần đầu tiên Đế quốc làm như vậy.
Tam công chúa nắm được điểm này nên nàng không sợ những lời đe dọa của thống lĩnh. Bởi vì chiến lược của Đế quốc vương quốc Thái Nguyệt vốn muốn đừng nhìn Nam Tinh loạn lên cuối cùng vẫn phải hỗ trợ cho nàng đương nhiên không ai cho không ai cái gì cho dù là Đế quốc cũng không thể ra lệnh cho cậu em của mình làm việc không công tam công chúa cũng đã đưa ra một cái giá không nhỏ cho Thái Nguyệt.
Đáng tiếc Thái Nguyệt được voi đòi tiên muốn nhiều hơn nữa khiến nàng bất mãn trực tiếp dùng biện pháp mạnh xử lý đội quân nàng vốn đã rất ngứa mắt này.